Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 73: Phải lựa chọn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Phải lựa chọn


Tiểu hồ ly vẫn chưa tỉnh lại.

Quá trình quỷ hóa vẫn đang diễn ra âm thầm trong cơ thể cô, từng dòng máu, từng mạch năng lượng đang tái cấu trúc lại bản chất của một sinh vật sống.

Diệc Thần biết rõ quá trình ấy khắc nghiệt đến mức nào, vì chính hắn là kẻ tạo ra nó.

Ngồi xuống bên cạnh tiểu hồ ly, ánh mắt hắn dần trở nên sâu lắng.

Từ lần gặp mặt đầu tiên đến nay.

Hắn không biết tên cô.

Cũng không biết cô đến từ đâu, thuộc tầng lớp nào trong Yêu Tộc, hay đã từng sống ra sao.

Một ý nghĩ thoáng lướt qua tâm trí Diệc Thần.

Hắn có thể xâm nhập vào thần thức của cô.

Chỉ cần một cái chạm nhẹ, hắn sẽ thấy được tất cả.

Ký ức, thân phận, mọi thứ đều sẽ rõ ràng.

Hắn có quyền làm thế.

Với tư cách là người đã ban cho cô sự sống mới, hắn có đủ lý do để xác minh mọi thứ.

Nhưng rồi hắn dừng lại.

Ánh mắt Diệc Thần hơi trầm xuống.

Dù chỉ là một tiểu hồ ly nhỏ bé, dù chưa có địa vị gì, nhưng cô vẫn có quyền được giữ lấy một phần thế giới riêng của mình.

Hắn không muốn bước vào nơi đó.

Không phải vì ngại, mà là vì tôn trọng.

Nếu cô có thể tỉnh lại sau quá trình quỷ hóa, tự mình đứng dậy… thì khi ấy, hắn sẽ hỏi tên cô.

Và cô có thể chọn cách trả lời… hoặc không.


Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Diệc Thần vẫn ngồi đó, lặng im chờ đợi.

Rồi bất chợt — cơ thể của tiểu hồ ly khẽ động.

Một ngón tay run nhẹ.

Sau đó là một hơi thở gấp, đứt quãng như người vừa thoát khỏi cơn ác mộng.

Hiểu Vân đã bắt đầu có phản ứng.

Cơ thể cô khẽ co giật, từng đợt run nhẹ lan dọc theo các khớp tay chân.

Rồi từ lồng ngực, một lớp khí đen mỏng như khói sương bắt đầu lan tỏa quanh thân thể. Nó không mang theo sát khí, mà là thứ khí tức của quỷ vực sơ khởi.

Tiểu hồ ly… đã vượt qua.

Và Diệc Thần… cũng đã thành công rồi.

Hạt giống mà hắn gieo xuống cơ thể cô… đã bắt đầu nảy mầm.


Mi mắt khẽ động.

Rồi mở ra — chậm rãi, mơ hồ như thể vẫn còn mắc kẹt trong giấc mộng dài.

Tiểu hồ ly đã tỉnh.

Cô tròn mắt nhìn trần nhà xa lạ, hơi thở gấp gáp, bất ngờ vì mình vẫn còn sống.

Tại sao?

Rõ ràng… cô nhớ rất rõ…

Tên yêu khuyển đó đã đâm xuyên ngực cô.

Cơn đau, máu, tiếng tim đập r·ối l·oạn… rồi mọi thứ tối sầm.

Sau đó… là gì?

Cô không nhớ.

Chỉ có một khoảng trống lớn nuốt chửng ký ức.

Tiểu hồ ly lập tức bật dậy, nhưng cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn khiến động tác của cô khựng lại giữa chừng.

Ánh mắt hoảng hốt đảo quanh căn phòng xa lạ… cho đến khi phát hiện ra…

Một người con trai đang ngồi ngay cạnh mình.

Tiểu hồ ly giật mình.

Ánh mắt cô dừng lại nơi người con trai lạ mặt — gương mặt bình thản, ánh mắt nhẹ nhàng, không mang theo địch ý nhưng lại khiến cô bất giác thấy chênh vênh.

Cô run lên, siết chặt lấy mép chăn, cất giọng đầy hoang mang và cảnh giác:

“Ngươi… ngươi… là ai…?”

Diệc Thần không quá bất ngờ trước phản ứng đó, hắn khẽ cất giọng:

“Cô cảm thấy thế nào rồi?”

Tiểu hồ ly không trả lời, ánh mắt vẫn dán chặt vào hắn đầy cảnh giác, như thể chỉ cần hắn nhúc nhích một chút là cô sẽ lập tức nhảy khỏi giường.

Diệc Thần nói tiếp, giọng đều:

“Ừm… là tôi đã mang cô về đây.”

Tiểu hồ ly nhíu mày, khó hiểu:

“Mang ta về đây? Ngươi là… Diêm Vương à?”

Diệc Thần hơi khựng lại.

Câu hỏi ấy khiến hắn suýt bật cười, nhưng hắn vẫn kịp thời kiềm lại, bình thản đáp:

“Không phải. Cô chưa c·hết. Là ta đã cứu cô.”

Tiểu hồ ly trừng mắt nhìn hắn như thể hắn vừa nói điều gì đó hoàn toàn phi lý.

Cô lập tức nhìn lại bản thân, đưa tay lên ngực - nơi v·ết t·hương chí mạng từng khiến cô mất ý thức.

Không còn đau. Không còn máu.

Không thể nào…

Cô đưa tay tự đánh mình một cái thật mạnh.

Bốp!

“A—!”

Một tiếng la nhỏ bật ra từ miệng cô, rõ ràng là cảm giác thật.

Không phải mơ.

Diệc Thần ngồi bên cạnh khẽ nhướng mày, không biết nên nói gì hơn.

Tiểu hồ ly lập tức nheo mắt, lùi lại, giọng trở nên gay gắt đầy nghi ngờ:

“Ngươi… ngươi đã dùng thứ tà ma dị thuật gì lên cơ thể ta?!”

Cô không tin.

Không thể tin được.

Cứu một người từ cõi c·hết là điều quá phi lý.

Trừ khi…

Đó là thứ tà thuật nào đó, lấy máu, lấy hồn, hoặc dùng một dạng năng lượng hắc ám nào đó để kéo dài sự sống trong hình thức khác.

Trong đầu cô lập tức hiện lên hàng loạt giả thuyết — mà giả thuyết nào cũng gắn liền với cái kết chẳng mấy tốt đẹp.

Có thể hắn đã giam giữ cô để thực hiện một nghi lễ tà đạo.

Có thể hắn đã cấy vào cơ thể cô thứ gì đó để điều khiển từ bên trong.

Thậm chí… có thể hắn chỉ đang chờ cô hoàn toàn tỉnh táo để bắt đầu một cuộc thí nghiệm quái đản nào đó.

Ánh mắt Diệc Thần vẫn bình thản, không hề có sát ý hay bất kỳ hành động đe dọa nào.

Nhưng chính sự trầm lặng đó mới khiến cô bất an hơn cả.

Một lúc sau, hắn chậm rãi hỏi:

“Tên cô là gì?”

Tiểu hồ ly im lặng.

Cô cắn nhẹ môi, ánh mắt lảng đi, rồi quay mặt sang hướng khác.

Cô không tin hắn — ít nhất là chưa đủ để nói ra tên mình.

Diệc Thần nhìn phản ứng đó, khẽ gật đầu, như thể đã đoán trước.

Hắn ngả người ra lưng ghế, giọng thản nhiên nhưng ngầm mang theo uy quyền:

“Nếu như cô không trả lời câu hỏi của tôi…

Thì tôi cũng sẽ không cho cô biết chuyện gì đã xảy ra với cô.”

Câu nói ấy khiến tiểu hồ ly giật mình.

Cô lập tức quay lại nhìn hắn, ánh mắt nghi hoặc xen lẫn hoảng hốt.

Hắn biết.

Hắn nắm giữ tất cả.

Và hắn cũng có thể giữ kín mọi thứ, nếu cô không chịu mở lời.

Cô cắn chặt môi, ánh mắt dao động.

Rõ ràng là không muốn.

Những cũng không thế giữ im lặng được mãi.

Cô muốn biết chút gì đó… ít nhất là về tình trạng hiện tại của mình…

Một lúc sau, cô khẽ quay mặt đi, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm:

“…Hiểu Vân…”

Diệc Thần nghiêng đầu, nhíu mày hỏi lại, giọng điệu bình thản nhưng lại khiến người ta tưởng rằng hắn đang cố ý trêu chọc:

“Cô nói gì vậy ? Tôi nghe không rõ.”

Tiểu hồ ly nó lớn hơn một chút:

“Tên ta là Từ Hiểu Vân.”

Tiểu hồ ly bực mình, liếc xéo hắn một cái.

Cô hít một hơi, rồi nói lớn hơn, rõ ràng hơn — nhưng vẫn mang theo chút miễn cưỡng:

“Tên ta là Từ Hiểu Vân.”

Diệc Thần gật đầu, nhẩm lại một lần nữa.

“Từ Hiểu Vân… nhớ rồi.”

Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác, như con thú nhỏ vẫn chưa tin người cho ăn không phải là thợ săn.

Giọng cô nghiêm lại, xen lẫn bất an:

“Ta đã trả lời ngươi rồi đó. Giờ thì kể cho ta biết… rốt cuộc ngươi đã làm gì với ta.”

Diệc Thần không tránh né.

Ánh mắt hắn vẫn dõi theo cô như đang quan sát từng phản ứng nhỏ nhất.

Giọng hắn trầm và điềm tĩnh, không một chút quanh co:

“Ta đã cho cô… một sự sống mới.”

Hiểu Vân sững người.

“Sự sống… mới?”

Từ đó vang lên trong đầu cô như một câu đố chưa có lời giải.

Nhưng bằng cách nào?

Cô nhìn hắn, rõ ràng không thể chấp nhận điều đó dễ dàng như vậy.

Diệc Thần khẽ gật đầu, rồi nói:

“Thử ngưng tụ khí tức xem. Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần làm như bình thường là được.”

Hiểu Vân nghi hoặc.

Cô chần chừ trong vài giây, rồi hít sâu một hơi, bắt đầu vận khí như thường lệ.

Và rồi…

Trong khoảnh khắc ấy, cô giật mình.

Không phải một… mà là hai luồng khí tức xuất hiện cùng lúc trong cơ thể cô.

Một luồng mềm mại, quen thuộc, mang theo hương vị của rừng sâu và bản năng — đó là yêu khí.

Nhưng song song với nó là một thứ khác — u tối, lạnh lẽo, sắc bén như kim đâm vào xương.

Quỷ khí ?

Không thể nhầm lẫn.

Thật sự là quỷ khí!

Cô tròn mắt, thì thào như không tin vào chính miệng mình:

“Ngươi… ngươi… biến ta thành quỷ…”

Diệc Thần không phản bác.

Hắn gật đầu, rồi nói tiếp, giọng đều đều như thể đây chỉ là một việc rất đỗi bình thường:

“Ừm… nhưng không phải là loại quỷ thông thường.”

Hiểu Vân lặng người.

Cảm giác yêu khí và quỷ khí cùng tồn tại trong cơ thể khiến cô rơi vào một trạng thái hỗn loạn khó gọi tên.

Cô chững lại vài giây.

Rồi ánh mắt trở nên sắc lạnh, như lưỡi dao được mài sẵn chĩa thẳng vào hắn.

“G·i·ế·t ta đi.”

Giọng cô dứt khoát, không có lấy một tia do dự.

“Ta không muốn làm quỷ nô cho kẻ khác.”

Quỷ nô…?

Diệc Thần khẽ nhíu mày, ánh mắt hơi đổi sắc.

Hắn biết ngay — cô đang hiểu nhầm.

Không trách cô được.

Trong mắt đại đa số Yêu Tộc, “trở thành quỷ” thường đồng nghĩa với việc bị biến thành một công cụ — một thân xác vô hồn, chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, không còn danh dự, không còn quyền lựa chọn.

Hắn lập tức lên tiếng, giọng trầm ổn nhưng mang theo trọng lượng rõ ràng:

“Cô không phải là quỷ nô.

Không phải thứ bậc thấp chỉ biết răm rắp nghe lệnh mà không có ý chí.

Cô hiện tại…

Là một Vệ Hồn Thượng Quỷ!”

Hiểu Vân khựng lại.

Ánh mắt vẫn sắc như dao, nhưng trong đó đã bắt đầu xuất hiện một tia dao động.

Vệ Hồn Thượng Quỷ…?

Cô chưa từng nghe qua.

Trong đầu cô, tất cả những gì liên quan đến “quỷ” — dù được gọi bằng cái tên hoa mỹ đến mấy thì cũng chỉ là một dạng quỷ nô được tô son trét phấn lên mà thôi.

Cô không tin.

Không muốn tin.

Diệc Thần chưa kịp giải thích thêm, thì trong tích tắc…

Hiểu Vân đã hành động.

Cô chụp lấy cây kéo đặt trên bàn.

Không chút do dự, cô đâm thẳng vào tim mình.

“Khoan—!”

Quá trễ.

Lưỡi kéo xuyên qua lồng ngực, máu bắn ra thấm đỏ cả vạt áo.

Đôi mắt cô dần khép lại.

Cô cứ tưởng… mình đang dần mất đi ý thức.

Cuối cùng cũng được giải thoát…

Nhưng—

Một giọng nói vang lên, bình thản cắt ngang suy nghĩ ấy:

“Cô bây giờ… không có c·hết được đâu.”

Hiểu Vân giật mình mở mắt.

Cô chưa kịp hiểu chuyện gì, thì đã thấy Diệc Thần đứng dậy.

Tiến lại gần, tay nhẹ nhàng nắm lấy chuôi kéo đang ghim sâu trong ngực cô.

Không một chút do dự, hắn rút thẳng ra.

Hiểu Vân trừng mắt nhìn hắn, rồi nhìn lại chính mình.

Không thể nào…

Vết thương do chính tay cô tạo ra… đang khép lại.

Rất nhanh.

Chỉ trong chớp mắt.

Không còn máu. Không còn đau.

Thậm chí… không để lại nổi một vết sẹo.


Hiểu Vân bắt đầu hoang mang hơnz

Cô nhìn lại v·ết t·hương vừa lành trên ngực mình, rồi lại nhìn Diệc Thần với ánh mắt đầy hỗn loạn.

Diệc Thần vẫn bình tĩnh đến khó tin. Giọng hắn vang lên:

“Cô không có học gì về lịch sử thiên hà à?”

Hiểu Vân nhíu mày đáp:

“Không… ta từ nhỏ chỉ học luyện kiếm. Ngoài mấy quy tắc sống sót trong tộc thì… chẳng biết gì khác.”

Diệc Thần gật đầu, trong mắt thoáng hiện chút hiểu ra.

Hắn không trách cô — một tiểu hồ ly bình thường, xuất thân không lớn, lại bị giới hạn tri thức từ nhỏ, thì sao có thể biết được vị trí thật sự của mình lúc này.

Hắn thở nhẹ, rồi chậm rãi nói:

“Vệ Hồn Thượng Quỷ… không phải là quỷ nô.

Họ là những người đứng đầu trong Quỷ Giới. Đứng trên đỉnh cao của thiên hà.

Họ bất tử, miễn nhiễm với thương tổn, độc tố, lão hóa, và có khả năng tiến hóa không giới hạn.”

“Vệ Hồn Thượng Quỷ… bất tử…” — Hiểu Vân lẩm bẩm, ánh mắt dần mở to.

Diệc Thần nói tiếp, giọng trầm ổn như chạm vào từng dây thần kinh của cô.

“Cấp bậc của một Vệ Hồn Thượng Quỷ,

là thứ khiến cả những Yêu Thần đứng đầu Yêu Giới cũng phải kính nể một phần.”

Hiểu Vân sững người.

“Yêu Thần” — danh xưng ấy cô biết.

Trong tộc cô, đó là đỉnh cao, là mục tiêu tối thượng của mọi yêu tộc sinh ra có căn cơ.

Yêu Thần là những kẻ có thể lật đổ một đại lục, làm thay đổi trật tự cả một hệ tinh tú.

Vậy mà… cái gọi là Vệ Hồn Thượng Quỷ — lại còn đáng sợ hơn cả Yêu Thần?

Cô choáng váng.

Toàn bộ thế giới quan bị đảo lộn như có ai vừa giật phăng tấm màn che phủ.

Trong cơn hỗn loạn ấy, một ký ức chợt ùa về.

Cô nhớ từng nghe người trong giới nhắc đến hai cái tên… như truyền thuyết sống:

“Ngạo Thiên… Diệc Thần…”

Hiểu Vân lẩm bẩm, mặt tái đi.

“Những Chúa Quỷ từng khiến cả thiên hà chao đảo…”

Diệc Thần khẽ mỉm cười.

Giọng hắn vang lên, không tự phụ, cũng chẳng cần giải thích thêm:

“Cô nghĩ ra rồi đó. Ta thật sự chính là… Chúa Quỷ Diệc Thần.”

Hiểu Vân run rẩy lùi lại, đôi môi tái nhợt.

Cô nhìn chằm chằm vào người con trai trước mặt.

Chúa Quỷ… Diệc Thần…

Cái tên ấy không phải truyền thuyết, không phải lời đồn người ta hay truyền miệng

Người đó… thực sự đang hiện hữu ngay trước mắt cô.

“Không thể nào…” cô lẩm bẩm, hơi thở trở nên gấp gáp.

Trong lòng, sợ hãi và hoảng loạn cuộn trào như sóng dữ.

Vì sao…? Vì sao một nhân vật như vậy lại cứu cô?

Lại ban cho cô thứ sức mạnh này?

Ánh mắt Hiểu Vân dần chuyển từ kinh hoàng sang nghi hoặc.

Cô nhìn Diệc Thần đầy cảnh giác:

“Tại sao… ngài lại làm vậy?

Tại sao lại biến tôi thành… Vệ Hồn Thượng Quỷ”

Diệc Thần không trả lời ngay.

Hắn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt tĩnh lặng, không giấu diếm, không né tránh — như thể sự im lặng ấy đã là câu trả lời.

Rồi sau một lúc, hắn mới lên tiếng, giọng bình thản:

“Ta không có lý do cao siêu gì cả.

Chỉ đơn giản vì… cô đủ tư cách.”

Câu nói ấy khiến Hiểu Vân sững người.

Không phải vì lợi dụng.

Không phải vì cô có bí mật gì to lớn.

Chỉ đơn giản… vì cô xứng đáng?

Nhưng trước khi cô kịp phản ứng, Diệc Thần nói tiếp, giọng trầm và rõ ràng:

“Ta không ép buộc cô phải trở thành người của ta.

Hiện tại, quá trình quỷ hóa của cô vẫn chưa hoàn tất.

Cô vẫn còn có quyền lựa chọn.”

“Một là tiếp tục sống với thân phận yêu hồ. Ta sẽ lấy lại sức mạnh mà ta đã truyền vào cơ thể cô.”

Giọng hắn ngừng một nhịp, rồi nói thêm:

“Nhưng ta sẽ không lấy lại Cửu Vĩ Ma Thần Nguyên. Vì vốn dĩ… nó là của cô.”

Hiểu Vân nhìn hắn, không biết phải nói gì.

Diệc Thần khi này cũng tiếp lời, ánh mắt không còn lạnh mà dần trở nên bình thản hơn:

“Còn lựa chọn thứ hai… thì cô cũng biết rồi đó…”

Trở thành Vệ Hồn Thượng Quỷ.

Từ bỏ hoàn toàn thân phận cũ.

Bước vào con đường mà một khi đã đặt chân, sẽ không thể quay lại.

Giọng hắn vẫn trầm và bình thản, nhưng bên dưới lại là một sức ép vô hình:

“Thời gian không nhiều. Ta chỉ có thể cho cô… ba ngày để suy nghĩ.”

Hiểu Vân im lặng.

Không từ chối.

Nhưng cũng không đồng ý.

Do dự hiện rõ trong đôi mắt.

Cô chưa sẵn sàng.

Quá nhiều điều vừa đổ ập đến khiến cô không thể phân biệt được đâu là ánh sáng, đâu là vực sâu.

Diệc Thần nhìn cô thêm một lúc.

Hắn hiểu.

Lúc này… cô cần một mình.

Không nói thêm gì nữa, hắn lặng lẽ đứng dậy, xoay người rời khỏi phòng.

Bóng hắn khuất dần sau cánh cửa, mang theo một cảm giác trống trải kỳ lạ.

Trong căn phòng tĩnh mịch, chỉ còn lại Hiểu Vân — cùng với nhịp tim của chính mình, và hai con đường đang mở ra trước mắt.

Dù chọn con đường nào…

Thì cô cũng phải dũng cảm mà bước tiếp.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Phải lựa chọn