Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74: Một tốt một xấu
Hiểu Vân siết chặt ngọc bội trong tay.
Bởi vì cái gì mà hắn lo trước… thì thể nào nó cũng xảy ra.
Người ta đáng yêu, dễ thương, lại có đuôi mềm mượt…
Chỉ là một yêu hồ nhỏ bé, xuất thân tầm thường và một chút thiên phú kiếm thuật.
Nếu con đường làm yêu hồ không thể đưa cô đến chỗ Hiểu Phi…
Hắn đang định mở miệng van xin, thì—
Thua cũng phải thôi.”
Tiếng cười mềm mại, trong trẻo như chuông bạc vang lên giữa màn sương độc.
Hiểu Phi nheo mắt.
Cô không có gì để mất.
Một thoáng im lặng mỏng như sợi chỉ giăng ngang căn phòng.
Lạc Tiên khẽ khựng lại một nhịp, ánh mắt vẫn không rời khỏi trang sách, nhưng giọng đã nhỏ hơn hẳn:
Hắn nói một câu, nhẹ như gió thoảng… nhưng đủ để khiến Lạc Tiên khựng lại, và tự biết mình không thể giận lâu hơn nữa.
Mái tóc trắng dài bay trong gió, đôi mắt mang ánh tím mờ nhạt như phủ sương, nụ cười nơi môi vừa quyến rũ vừa lạnh lùng.
Lang Nha Vương – Hàn Phong đứng giữa điện, toàn thân toát ra sát khí như lửa giận hóa thành thực thể.
“Đa tạ đại vương! Đa tạ nương nương!”
Không đợi thêm lời nào, Hàn Phong vung tay — năm ngón như vuốt sói hóa thành trảo phong đen ngòm,
Hay giữ lại chút danh dự cuối cùng của bản thân?
Hàn Phong nhìn Hiểu Phi, đôi mắt như bị mê hoặc trước vẻ đẹp của cô ta.
“Bình tĩnh nào, đại vương!”
Hiểu Phi khẽ cười.
“Không sao mà. Mỗi người có sở thích riêng.
Ngoài cửa sổ, nắng chiều đã tắt hẳn, chỉ còn ánh sáng mờ nhòe như đang dần bị bóp nghẹt bởi màn đêm.
Chương 74: Một tốt một xấu
Giọng cô yểu điệu ngọt ngào như mật ong:
G·i·ế·t để ngăn chặn một hiểm họa đang lớn dần trong bóng tối.
“Con em gái nhỏ của ta… thế nào rồi?
Bầu không khí trong phòng chậm rãi trầm xuống.
Còn lâu, hoặc mãi mãi không thể.
Mà không đòi hỏi điều gì.
“Ý em là sao?”
Không còn ai có thể bảo vệ được cô ngoài chính bản thân mình.
Không ai kịp thấy rõ động tác, chỉ biết cánh tay thon dài kia đã xuyên thẳng qua lồng ngực hắn như xuyên qua lớp giấy mỏng.
“Chính phủ đã bắt đầu kiểm soát tình hình.
Nhưng bất kỳ lời giải thích nào vào lúc này… cũng có nguy cơ tự đẩy mình vào hố.
Cô cũng không khách sáo, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Diệc Thần.
“…Em đang nói gì thế?”
Miệng há ra không thốt thành tiếng, mắt trợn trừng như không tin vào thực tại.
Hiểu Vân không đủ sức.
Diệc Thần lúc này mới hiểu ra.
Không ai nói gì.
Diệc Thần hơi nhíu mày.
Chỉ có Hiểu Vân.
Lạc Tiên khẽ mỉm cười.
“Họ sẽ bắt đầu khám xét từng nhà. Nhất là khu vực quanh học viện —
Không ai biết sự thật.
Khi một yêu nhân mất đi yêu khí, đồng nghĩa với việc sinh mệnh đã chấm dứt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng bất chợt — giọng cô hạ thấp, sắc như lưỡi dao lướt qua cổ:
Không có gì để đối phó với Hiểu Phi.
Kiểu giận dỗi rất nhỏ, rất nữ tính.
Tử Lạp như được rút khỏi địa ngục.
Diệc Thần nghiêng đầu, chưa kịp hiểu:
Cô ta chính là Từ Hiểu Phi – Phu nhân của Hàn Phõng
Thì có lẽ, trở thành Vệ Hồn Thượng Quỷ… là con đường duy nhất.
Nhưng… khám xét từng nhà…
Nếu người gõ cửa bên ngoài khiến mấy con bé nhà hắn không vừa mắt.
Nếu có trở về thì cũng phải tự thân sinh tồn.
…
Chỉ là một sự lặng im nặng nề đang bám chặt lấy cô — như một lớp khói mỏng, mờ mịt mà không thể xua tan.
“Thiên Dương cách Hoàng Lâm hàng nghìn kilômet… chắc là sẽ không sao đâu…”
Diệc Thần câm nín luôn.
Giọng hắn gầm lên, mang theo uy lực khiến cả điện rung lên từng đợt.
Giọng nói tiếp theo vang lên rất nhẹ, nhưng lại như từng mũi kim nhỏ khéo léo châm vào lớp lý trí của hắn:
Tử Lạp không dám đáp.
Vân Nghi nhìn hắn một lúc, rồi nói tiếp:
Hiểu Phi chậm rãi bước tới gần Tử Lạp, ngồi xổm xuống bên hắn.
“Em về rồi đây~”
Hiểu Vân rút từ cổ áo ra một chiếc ngọc bội cũ kỹ, đã sứt góc và mòn vết khắc theo năm tháng.
Mà là với sát ý.
Lạc Tiên lật sang trang mới, vẻ mặt vẫn điềm nhiên, như thể đang đọc đến đoạn hay.
Bàn tay cô khẽ rút ra — nắm chặt trong đó là một trái tim vẫn còn đang đập.
“Vậy là… ngươi không thể mang xác của nó về?”
Thật ra, cô không phải là con một.
Rồi như chẳng còn hứng thú, Hiểu Phi buông cằm hắn ra, đứng dậy.
…
Trong mắt của yêu giới, cô chỉ là một yêu hồ nhỏ nhoi, không lai lịch, không địa vị, không đáng để đầu tư.
…
“Không ai thay thế được vị trí của em cả… trừ khi chính em tự bước ra khỏi nó.”
Một cơn rùng mình nhẹ lướt qua gáy.
Nói xong, Thiên An liền thoăn thoắt chạy lên lầu, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó về việc thay đồ và đói bụng.
Vật cuối cùng mà cha mẹ để lại cho cô.
Chỉ có Hiểu Vân là sống sót.
“Lúc đó… chúng tôi đang giao chiến với một trong những Thần Vệ Nữ.
Diệc Thần đã cho cô ba ngày để lựa chọn.
Cô nghiêng đầu mỉm cười, ánh mắt vẫn dịu dàng, nhưng bên trong lại… nguy hiểm một cách âm thầm.
Hắn không chắc liệu người đó có còn sống để quay về báo cáo hay không.
Đưa đến đồn cảnh sát giải thích nguồn gốc?
Tạm thời vẫn chưa công bố gì cụ thể với người dân, nhưng bên trong đã có nhiều chỉ thị được ban hành.”
Hiểu Phi khẽ vuốt máu dính trên ngón tay, ánh mắt chẳng hề đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
Hiểu Vân ngồi im trên giường.
Ánh mắt nghiêng sang phía hắn, ẩn hiện chút ấm áp khó giấu sau làn mi cong.
Không hộ khẩu.
Không biết đây là đùa… hay là lời tuyên án sắp được thi hành.
Hiểu Vân bắt đầu dao động.
Căn nhà yên tĩnh lạ thường.
Lạc Tiên gập sách lại.
Tử Lạp tái mặt.
Hàn Phong khựng lại.
Thông tin từ Vân Nghi không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Mấy nữ quỷ kia thì chẳng thấy bóng dáng đâu.
là đủ khiến nơi này trở thành điểm nóng nhất trong thành phố.
“Anh thích hồ yêu à?”
Thì mới là vấn đề đáng lo ngại.
Cô ngừng lại, rồi nói thêm bằng giọng đều đều:
G·i·ế·t để trả thù cho cha mẹ.
Tử Lạp rùng mình.
Âm thanh xương gãy vang lên giòn tan.
Thì —
Lạc Tiên đang giận dỗi.
Một tay nâng cằm hắn lên, đầu ngón tay như phủ băng lạnh:
Không còn hoảng loạn như lúc mới tỉnh lại, cũng không còn tức giận.
“Cả hai hình như… đã cùng nhau đồng quy vu tận…”
Tiếng mở cửa vang lên khẽ khàng nơi lối vào.
Và cô biết, chính vì cô còn sống, nên Hiểu Phi nhất định sẽ quay lại để bịt đầu mối cuối cùng đó.
“Rồi… đột nhiên yêu khí của La Thâm biến mất. Không còn chút dấu vết nào.”
“Vậy ra gu của anh cũng dễ hiểu nhỉ… chỉ cần là đuôi dài, tai nhọn, mắt long lanh một chút…
“Tử Lạp dù gì cũng đã cố gắng hết sức.
Hàn Phong sững sờ.
Chẳng cần phân biệt là vô tội hay không vô tội.
Giọng cô nhẹ như không:
Hiểu Vân khẽ thở ra, như vừa trút đi một phần ký ức nặng nề.
Biết làm sao bây giờ?
Hiểu Phi đã bỏ trốn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giờ đây… chỉ là một kẻ phản bội. Một tai họa.
Tử Lạp tái mặt.
Toàn thân mềm nhũn, hắn cúi đầu liên tục:
Muốn phản bác. Thật đấy.
Cô còn có một người chị tên là Từ Hiểu Phi.
Lạc Tiên không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục đọc.
“Tiếc quá… em không phải là hồ yêu.”
“Không có gì đâu ạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không chối cãi, không viện cớ.
Tử Lạp nuốt khan, giọng run run:
Là anh sẵn lòng trao cả máu và trái tim rồi.”
Ngươi đã g·iết được nó chưa?”
Hiểu Phi đã mất hết nhân tính.
Hắn lẩm bẩm, vừa để tự trấn an, vừa như nhắc nhở mình không được hoảng loạn:
Nhưng không ngờ bọn họ lại hành động nhanh và quyết liệt đến thế.
Nhưng giọng nói vang lên lần nữa, nhẹ nhàng mà sắc như kim châm giấu trong lụa mềm:
Sự im lặng nuốt trọn căn phòng.
Không một ai.
Cô từng tin rằng tình chị em ấy đủ lớn để vượt qua mọi thứ.
“Ngay sau đó… yêu khí của Từ Hiểu Vân cũng biến mất luôn.”
Một bên là sức mạnh mà đến cả Yêu Thần cũng phải kính nể… nhưng đồng nghĩa với việc không còn quay lại được nữa.
Mấy nữ quỷ nhà hắn.
Đánh đổi bản thân một chút…
Không còn là người từng nắm tay cô chạy qua cánh rừng đầy sương sớm.
Hiểu Phi càng sắc sảo thì Tử Lạp càng sợ hãi hơn. Hắn kể tiếp:
Phi lý. Thật phi lý.
Trả thù.
“Và họ cũng vừa ký lệnh cấm hóa trang. Bất kỳ ai có tai, đuôi, móng vuốt hay bất kỳ đặc điểm gì không ‘bình thường’ đều sẽ bị tạm giữ để thẩm tra.”
G·i·ế·t sạch người vô tội. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không còn là người chị gái từng che ô cho cô khi trời đổ mưa.
Tiếng “cạch” vang lên rất khẽ,
bóp chặt cổ Diêu Hi.
Một thân ảnh xuất hiện từ bóng tối — thanh thoát, yểu điệu, từng bước chân đều nhẹ như lướt.
Phải g·iết.
Cô rảo bước chậm rãi về phía Hàn Phong, ánh mắt long lanh đầy quyến rũ.
Dường như… cô vẫn muốn suy nghĩ thêm.
“Được. Nể mặt nàng… tha cho hắn một lần.”
“Nàng…”
“Hay là… để cỗ quan tài đó cho ngươi nhỉ ?”
Cô ta rất mạnh… chúng tôi phải cầm chân cô ta cho La Thâm xử lý mọi chuyện.”
Không đủ mạnh.
Cơ thể hắn đổ rạp xuống nền, máu nhuộm đỏ một góc đại điện.
Cô tàn sát cả ngôi làng.
Thiên An chắc cũng sắp đi học về.
Tiếp tục học thứ yêu thuật dị tà đó.
Hắn bật cười trong lòng — không phải vì buồn cười, mà vì…
“Đồ phế vật.”
Theo ý của thần th·iếp, người… cũng nên cho tha cho hắn đi.”
Cấm hóa trang.
Một bóng đen lướt qua.
Yêu Giới – Lang Nha Điện.
Trái lại… Diệc Thần đã trao cho cô sức mạnh.
Người duy nhất từng gọi cô là “muội muội” giờ đã trở thành một kẻ máu lạnh.
Không cần bằng chứng, chỉ cần nghi ngờ là sẽ bị đưa đi.”
Một thứ bị cấm tuyệt đối trong Yêu Tộc.
“Đại vương…”
Ba ngày.
Khi bị phát hiện, cả gia đình — cha mẹ và Hiểu Vân — đã cố gắng ngăn cản cô.
Hắn biết việc đó sẽ đến, chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy.
Có cần em ra ngoài, bắt vài con về cho anh bớt cô đơn không?”
Ngay cả hắn cũng không thể kịp phản ứng.
“Sẽ có giờ giới nghiêm.
Từ tám giờ tối đến sáu giờ sáng, không ai được phép ra đường nếu không có giấy thông hành khẩn cấp.”
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Xoẹt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn trừng mắt nhìn hai kẻ đang quỳ rạp dưới chân — toàn thân bê bết máu, run rẩy không dám ngẩng đầu.
Lạc Tiên vẫn không ngẩng đầu, đôi mắt chăm chú vào trang sách như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
Một giọng nói nữ cất lên, nhẹ nhàng như tơ lụa:
“Ca ca của em… biết lựa lời thật đấy.”
Cũng không phải là không đáng.
G·i·ế·t cả cha mẹ mình.
Giờ giới nghiêm.
“Hay là… anh vẫn muốn nạp thêm vài tiểu th·iếp hồ yêu nữa?
Vân Nghi bước vào trước, tay còn xách theo túi đồ nhỏ.
Rồi chính Lạc Tiên là người phá vỡ bầu không khí đó.
Hắn khẽ hừ một tiếng, cuối cùng cũng gật đầu:
Chứ đâu phải… cho trái tim biết sợ hãi.”
Không có ý vòng vo, chỉ thở nhẹ một hơi rồi bắt đầu kể lại những gì về thế giới bên ngoài đang diễn ra hôm nay.
Và rồi, khi đã đủ mạnh… cô quay trở lại - nhưng không phải với sự ăn năn.
Hiểu Phi đã bí mật học cấm thuật.
Nhưng… chính vì không thấy xác, nên mọi chuyện trở nên đáng ngờ.
Cô nói, nhẹ tênh.
Không ai trong số họ có khả năng “nhịn” cho lắm.
Tử Lạp chắp tay, đang chuẩn bị quay người rời đi…
Một bên là máu thịt, là bản năng, là gốc gác từ khi sinh ra.
Chỉ cần một cú gõ cửa, rồi cảnh sát ập đến…
Hắn ngẩng đầu nhìn Hiểu Phi, ánh mắt hoang mang như kẻ vừa thoát khỏi một cơn mộng dữ:
Diệc Thần khựng lại.
Diệc Thần bước lại, ngồi xuống bên cạnh cô.
Chỉ cần có thể g·iết được Hiểu Phi…
Và rất khó để dỗ dành.
Khuyên răn, khóc lóc, van nài… tất cả đều vô ích.
Diệc Thần thở dài, ngả người ra lưng ghế, mắt nhìn lên trần nhà như thể hy vọng sẽ tìm thấy một giải pháp nào đó.
Rắc!
“Chào anh! Chào chị Tiên!”
Hắn liếc cô, nhíu mày, giọng trầm xuống:
Tử Lạp nghẹn họng.
Một phần vì sợ, một phần… vì chính hắn cũng không dám chắc.
Đến khi đặt tách trà xuống, Diệc Thần mới lên tiếng:
Trong tích tắc, Hiểu Phi đã xuất hiện ngay sau lưng hắn.
“Mất bao nhiêu yêu nhân. Vậy mà các ngươi… không lấy được Cửu Vĩ Ma Thần Nguyên?!”
Hiểu Phi không nói gì, chỉ nghiêng đầu lắng nghe, ánh mắt vẫn dịu dàng như đang chờ đợi một lời nói nào đó khiến cô có thể hài lòng.
Trong đáy mắt tím nhạt ấy thoáng vụt qua một tia sáng lạnh như băng tan, nhưng chỉ trong chớp mắt, nụ cười lại trở về.
Lạc Tiên vẫn không nhìn hắn.
Người ta đang nói đến việc truy lùng tận gốc đám sinh vật nửa người nửa thú đã lẩn trốn trong người dân.
“Ta nói tha, là tha cho cái xác.
Hắn cũng biết rằng…
Không ai có thể giúp cô trả lời.
Hắn biết chính phủ sẽ không ngồi yên.
“Ồ.” — cô khẽ thốt ra một tiếng, tay vẫn đặt hờ dưới cằm Tử Lạp, móng tay lạnh như băng khẽ miết qua làn da hắn.
Và cũng là thứ gợi về một ký ức mà… cô không bao giờ muốn nhớ đến.
Họ lớn lên cùng nhau, chia nhau từng bữa cơm, từng cùng nhau trốn ngủ để ngắm sao, từng sát cánh bên nhau chống lại yêu thú xâm lấn.
…
Sát khí thu về vài phần, dù ánh mắt vẫn còn nặng mùi g·iết chóc.
Thì không có gì đáng bận tâm.
Và đó là lý do cô không được phép yếu đuối.
Hiểu Vân phải ngăn cô ta lại.
Không rõ vì nghẹn, hay vì… cảm thấy không khí bắt đầu trở nên sai sai.
Không ID sinh trắc học.
Hắn rót một tách trà cho mình.
Yêu tộc?
Môi khô khốc, cổ họng như bị chặn lại.
Cơ thể Diêu Hi co giật, rồi đổ xuống như một bao vải nát vụn.
Và rồi—
Trong phòng trên lầu, ánh sáng xế chiều rọi xiên qua khung cửa sổ, nhuộm cả gian phòng bằng một màu cam nhạt, dịu nhưng hoang hoải.
Vân Nghi đặt túi xuống kệ, quay lại nhìn hai người họ, chỉ khẽ cười như thể đã biết, mình vừa chen vào không khí gì đó… rất riêng.
nhưng đối với Diệc Thần… lại như một hồi chuông cảnh báo.
Hiểu Vân muốn chạm tới cảnh giới của Yêu Thần ?
Cha mẹ đ·ã c·hết.
Diệc Thần im lặng một lúc.
Ánh nắng đã ngả về màu vàng nhạt.
Hắn không có giấy tờ gì để chứng minh thân phận cho mấy nữ quỷ nhà mình cả.
Giọng Hiểu Phi vang lên dịu dàng như nước, đi kèm với nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Chỉ có chính cô biết mình cần điều gì…
Diệc Thần ho khẽ một tiếng.
Từng động tác uyển chuyển như một cánh hồ điệp lướt trong gió, đẹp đến lạ thường, nhưng ai cũng biết đó là một loại độc hoa — không được chạm vào.
Diệc Thần ngước mắt nhìn cô, không nói gì, chờ nghe tiếp.
Thế nhưng ánh mắt phía sau hàng mi dài ấy lại ẩn giấu một tia sáng mỏng như lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ.
Chỉ còn lại tiếng gió khẽ rít qua cửa sổ, kéo theo chút lạnh cuối chiều — lạnh như chính ngực cô lúc này.
Chỉ có Lạc Tiên đang ngồi ở ghế sofa, tay cầm một quyển sách dày, ánh mắt chăm chú như thể thế giới ngoài kia chẳng còn tồn tại.
“Các ngươi cũng dám trở về?!”
Nhưng…
Dẫn cả đám này đi làm căn cước?
Ánh mắt cô bé đảo một vòng quanh phòng khách, thấy Diệc Thần và Lạc Tiên đang ngồi đó, liền ngoan ngoãn cúi đầu chào:
Chỉ là…em thấy tai em hơi tròn, đuôi thì không có… chắc là không hợp khẩu vị của anh.”
Ba ngày để lựa chọn — không có ràng buộc, không có đe dọa.
Rồi cô co người lại, ngồi tựa sát vào góc giường, hai tay ôm lấy đầu gối, nhỏ bé như một đứa trẻ lạc trong bóng tối.
Thế nhưng, ngay cả khi nói ra câu đó, hắn cũng không thực sự tin tưởng hoàn toàn.
Yêu tộc… hay là Vệ Hồn Thượng Quỷ?
Không bất kỳ hệ thống xác minh nào phù hợp với thế giới này.
Ngón tay trắng bệch, như muốn bóp nát thứ duy nhất còn sót lại từ quá khứ.
Diệc Thần bước xuống phòng khách thì trời cũng đã là xế chiều.
Xoay xoay cái tách vài vòng rồi lặng lẽ nhấp một ngụm trà.
“Thật đáng tiếc… ta còn chuẩn bị cả một cỗ quan tài cho nó đấy.” cô nghiêng đầu, nhẹ như một thiếu nữ đang nói chuyện vu vơ.
Phía sau cô là Thiên An, vừa bước qua ngưỡng cửa đã vui vẻ cất tiếng:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.