Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 76: Thoả Thuận
Tất cả đều có thể tìm thấy ở đó.
Điều kiện thứ nhất là đạt đến cảnh giới - Bát Huyền Cảnh.
Một lúc sau, Diệc Thần mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Mà nghĩ lại… cũng đúng thôi.
Cả đám bật cười.
Chỉ là… độ hiếm của một Yêu Cảnh so với Quỷ Cảnh cũng chẳng khác gì nhau.
Bởi vì… ngay từ đầu, các Vệ Hồn Thượng Quỷ đâu có phân chia đẳng cấp.
Không ai nhắc đến chuyện vừa rồi nữa.
Hiểu Vân ngạc nhiên:
Giờ lo cái thứ nhất trước đã.
“Sau khi trở thành Vệ Hồn Thượng Quỷ rồi… liệu tôi có còn tự do không?”
Sàn giao dịch – Thiên Dương.
Một luật lệ đã được đặt ra.
Những nơi như vậy, nếu thật sự tồn tại…
Rồi cô gật đầu, đôi mắt cáo ánh lên tia nhìn kiên định:
Nó nằm ngoài tầm kiểm soát của con người.
Một chương trình ca nhạc lặng lẽ phát lên.
Cô không nhận ly trà.
Hắn không nghĩ tiểu hồ ly này lại dứt khoát như vậy.
Nhưng hắn vẫn chờ thêm một chút, như để báo hiệu rằng mình không đến để x·âm p·hạm — mà là để gõ cửa đúng nghĩa.
“Cảm ơn bé An nha!”
Cô cầm ly trà sữa của mình, hậm hực quay lưng bước thẳng về phòng.
Chỉ có Vân Nghi ngồi yên, tay vẫn cầm ly trà, nhưng mắt… không rời khỏi cầu thang nơi Diệc Thần vừa khuất bóng.
Sao có thể để rò rỉ thông tin ra ngoài dễ dàng như vậy được?
Chỉ còn lại Lạc Tiên, Vân Nghi và Thiên An ở phòng khách.
Thiên An lại hí hửng như thường, ngồi sát vào Vân Nghi, tay cầm remote chuyển kênh liên tục.
Một khi mở ra Quỷ Vực, mọi chênh lệch về cảnh giới đều trở nên vô nghĩa.
“Vậy thì… tôi không cần ba ngày nữa.”
Nếu xét trong trường hợp của Hiểu Vân hiện tại…
“Vậy… chúng ta ngoéo tay.
Dù đã đột phá đến Lục Huyền Cảnh…
Cũng là cách để ngăn trái tim hắn khỏi trở nên quá dễ dãi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu là trước kia, việc thu nhận thêm một Vệ Hồn Thượng Quỷ vốn chẳng có gì khó khăn.
Vấn đề lại quay về điểm xuất phát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệc Thần không phản bác.
Chương 76: Thoả Thuận
Lạc Tiên cầm lên, nghiêng đầu nhìn Diệc Thần:
Hắn ngồi lên giường, lặng im suy ngẫm.
Đã hứa thì không được nuốt lời.”
Còn nếu một ngày cô không thể sống bên cạnh ta…
Căn phòng chìm vào im lặng vài giây.
Chỉ lặng lẽ ngồi yên, rồi từ từ xoay người nhìn thẳng về phía hắn, ánh mắt nghiêm túc hơn hẳn lúc nãy.
Diệc Thần gật đầu, mắt ánh một tia trêu chọc hiếm hoi:
…
Vy Vy ban đầu hừ một tiếng, làm ra vẻ không thèm để tâm, nhưng khi thấy ly có ghi tên mình… (đọc tại Qidian-VP.com)
Thì xin hãy để tôi ra đi… một cách thanh thản.”
thì chính phủ hoặc các thế lực phía sau đã kiểm soát chặt chẽ từ lâu rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi hiểu rồi.”
Nếu đi theo lộ trình bình thường, thì chỉ cần thời gian.
Huống chi là một nơi đủ chứa sinh vật Bát Huyền Cảnh trở lên ?
Ẩn sâu dưới lòng đất, ngụy trang dưới nhiều lớp vỏ khác nhau, nó là nơi tập trung của những kẻ quyền lực, nguy hiểm, hoặc tuyệt vọng đến mức sẵn sàng đổi cả linh hồn chỉ để lấy được thứ mình muốn.
“…Vâng… thưa ca ca...”
Dù cho là hắn muốn.
Diệc Thần gật đầu.
Một ý nghĩ mơ hồ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Trong mắt hắn lúc này không còn là một tiểu hồ ly.
“Là ngài sao...”
Hắn ngả người ra sau, mắt khẽ nheo lại, đầy thất vọng.
Tìm đến một Quỷ Cảnh đủ mạnh để đột phá.
Không có do dự, không cần thêm thời gian để suy nghĩ.
“Nhưng…”
“Chuyện báo thù ta chắc chắn sẽ giúp cô làm được.
“À… từ nay đừng dùng kính ngữ với tôi nữa.”
Dù biết xác suất gần như bằng không,
“Lúc nãy tôi xuống phố tiện thể… mua cho cô một ly.”
Thiên An nhanh nhẹn mở túi trà sữa, phân phát từng ly đã dán tên:
Chỉ cần còn giữ được nguồn gốc đó, vẫn có thể hấp thu yêu khí để tu luyện.
Nhưng nếu muốn bước vào thế giới của hắn…
Khi tay vừa buông ra, hắn nhìn cô thêm một lần, rồi như nhớ ra điều gì đó, nói thêm:
Bởi vì… nó là sự thật.
Còn được chấp nhận hay không… lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
So với Vy Vy mà nói… Hiểu Vân chẳng là gì cả.
Một nơi mà Vĩ Na từng dẫn hắn tới, vào cái thời điểm mà hắn vẫn còn sống dưới danh nghĩa “Thiên Tân”.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệc Thần trầm xuống.
Nhưng vẫn còn lại một ly.
Mà nếu muốn tăng tốc, thì chỉ còn một cách…
“Chỉ là… tôi từng nghe người ta nói, quỷ tộc rất thích dùng yêu tộc làm nô lệ.”
Cô ấy đã theo hắn từ thời đại còn chìm trong khói lửa chinh phạt, từng tay nhuốm máu của hàng trăm cường giả thù địch.
…
Giọng trầm mà không giấu được sự mềm đi trong ánh mắt:
Không có Quỷ Cảnh?
Nhưng khi thấy Diệc Thần cầm ly trà sữa rồi lặng lẽ bước lên lầu, ánh mắt mọi người dõi theo bóng lưng hắn – câu trả lời đã quá rõ ràng.
Một hành động rất trẻ con, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
Chắc chắn là Vy Vy!
Cô vội lắc đầu:
Không có thời gian để lãng phí.
Lạc Tiên, Vân Nghi và Vy Vy mỗi người làm một việc riêng, nhưng đều dừng lại khi thấy nhóm Diệc Thần bước vào.
Nhưng đồng ý… là một chuyện.
Ánh mắt cô lúc này có phần khác đi — điềm tĩnh hơn, và mang theo sự tôn trọng rõ rệt.
Vẫn có thể thăng cấp.
“Cô nói đúng.
Hiểu Vân đã đồng ý.
“Cô cứ nói.”
“Ý tôi… không phải chuyện đó.”
“Vệ Hồn Thượng Quỷ… không phải nô lệ.
Nhưng khoảng cách giữa cả hai vẫn là một trời một vực.
Cốc. Cốc. Cốc.
Hiểu Vân im lặng một lúc.
“Tôi có thể hỏi một điều không?”
Hắn đáp, giọng bình thản, nhưng mang theo một lời hứa sắc như dao khắc xuống đá.
Vấn đề là… Hiểu Vân chưa thể mở ra Quỷ Vực.
Muốn mở ra Quỷ Vực. Hiểu Vân bắt buộc phải đáp ứng đủ hai điều kiện:
Diệc Thần nghe thế thì khẽ cười, rồi đứng dậy.
Chợt hắn nghĩ đến một nơi.
Không khí trong phòng nhẹ hẳn đi, như thể những chuyện khó nói từ chiều đã trôi theo hương trà sữa.
Thông tin, tài nguyên, huyết khí, cổ vật, linh cốt, bản đồ cấm địa, thậm chí cả những thứ bị các đại thế lực niêm phong từ hàng trăm năm trước…
Diệc Thần khẽ nheo mắt, có phần bất ngờ.
Bầu không khí ấm áp vừa nãy khẽ vỡ như một lớp bọt mỏng.
Chỉ riêng luồng khí tức của cô thôi cũng đủ khiến một Yêu Vương phải quỳ rạp dưới chân.
Cả phòng khách trầm xuống.
Thứ mà hắn cần… không nằm trên mạng.
Hiểu Vân ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi thốt ra câu hỏi mà từ chiều đến giờ cô vẫn giữ trong lòng:
“Không gọi ‘ngài’ nữa sao?”
…
Diệc Thần không đáp, chỉ khẽ nhướng mày.
Không khí không nặng nề, nhưng lại mang theo một sự tôn nghiêm kỳ lạ.
Cả ba người trở về nhà.
Câu nói đó — hắn không thể phủ nhận.
Tay cầm ly trà sữa nhưng hắn không vào ngay.
thì việc đi hay ở lại, ta sẽ để cô tự quyết!”
Hiểu Vân nói tiếp, giọng trầm xuống một chút
“…tôi muốn ngài hứa với tôi hai điều.”
Kiếm được một Quỷ Cảnh đã khó như mò kim đáy biển.
Tất cả đều là bịa đặt, suy diễn hoặc thêu dệt cho câu view.
“Ủa? Anh mua dư một ly à?”
Yêu tộc trong mắt nhiều Quỷ Vương… chỉ là công cụ.”
Hắn nhướng mày, ánh mắt lướt qua tiểu hồ ly trước mặt.
Không có cái nào nghe có vẻ đáng tin.
“Ừ, không nuốt lời.”
Người được chọn để thử thách cô ấy…
…
Tầng trên.
…Lên mạng thử tìm xem.
Hiểu Vân đang ngồi bên giường, lưng thẳng, tóc buộc cao, gương mặt đã không còn vẻ căng thẳng như trước.
“Hai điều kiện đó… không khó.”
Dù cho cô gái ấy có tiềm năng.
“Tôi chấp nhận… trở thành người của ngài.”
“Ừ. Cứ gọi tôi là ‘ca ca’ như những người khác là được.”
Không cần chiến thắng tất cả.
Diệc Thần đưa tay chống trán, khẽ thở dài.
Mà là một người… có tự trọng, có lý trí, và có đau thương không thể nói thành lời.
Cô nhìn hắn, khẽ cúi đầu:
Sau khi rời khỏi phòng của Hiểu Vân, Diệc Thần trở về phòng mình.
Nằm yên trong túi, hơi đá bên trong đã tan một chút.
Một địa điểm bí ẩn không tồn tại trên bất kỳ bản đồ chính thức nào.
“Cô nói đi.”
Chỉ có điều… đây là nhân giới.
Chính là vượt qua thử thách mà các nữ quỷ của hắn đặt ra.
Có lẽ là Vy Vy…
thì phải được sự công nhận của các nữ quỷ khác.
Nụ cười không mỉa mai, cũng không lạnh nhạt — mà mang một chút gì đó… ngạc nhiên thú vị:
“Thứ hai — nếu như một ngày nào đó, tôi không còn chịu nổi cuộc sống bên cạnh ngài…
Không ai lên tiếng.
“Không dư đâu.
Hiểu Vân khẽ liếc sang, ánh mắt phức tạp, nhưng không nói lời từ chối.
Ban đầu, không ai thật sự hiểu cái tên “Hiểu Vân” là ai.
Chỉ cần đánh bại một người là đủ.
Diệc Thần không thể tuỳ tiện nhận thêm người nữa.
Một sự ràng buộc.
Hắn thử hết trang này đến trang khác.
Không phải là Hiểu Vân không thể thắng.
Hiểu Vân không nói gì thêm, cô chỉ nhẹ nhàng đưa ngón út ra.
Quỷ tộc từng chiếm giữ Yêu Giới hơn một trăm năm.
Dù có sự giúp đỡ của Cửu Vĩ Ma Thần Nguyên.
“Tự do?”
Hàng ngàn yêu nhân b·ị b·ắt về làm chiến nô, hầu cận, thí nghiệm, thậm chí chỉ để giải trí trong những cuộc săn đêm.
Hoặc nằm sâu dưới lớp giả dối mà nhân giới đã xây lên.
Không cần hỏi.
Nơi không có đúng sai, không có thiện ác.
Nhưng…
Không ai cần xác nhận.
Hiểu Vân đỏ mặt, quay đi chỗ khác.
“…Diệc Thần đại nhân,” cô cất tiếng, giọng nhẹ mà rõ ràng
Cô mới miễn cưỡng cầm lấy, khẽ nói một câu chẳng biết là trách hay cảm động:
Chỉ có một thứ duy nhất được thừa nhận là tiền!
Vy Vy đứng dậy trước, không nói gì.
“Thứ nhất — hãy giúp tôi trả thù chị gái tôi, Từ Hiểu Phi.”
Diệc Thần khẽ bật cười.
Lạc Tiên bật tivi.
Cái thứ hai thì… từ từ tính.
Chỉ đưa tay gõ nhẹ ba tiếng lên cửa gỗ:
…
Tiếng đóng cửa nhẹ nhưng dứt khoát.
…
Vy Vy đã từ lâu chạm đến Hỗn Nguyên Cảnh, đỉnh cao mà rất ít Quỷ Tộc có thể đạt tới.
Lạc Tiên và Vân Nghi mỗi người nhanh chóng nhận lấy ly của mình, mỉm cười nói:
Nơi mà mọi luật lệ đều trở nên vô dụng.
Hắn nhìn Hiểu Vân, ánh mắt trở nên sâu hơn vài phần, giọng cũng trầm xuống:
Nhưng hắn vẫn cầm điện thoại lên, mở trình duyệt và bắt đầu gõ từng từ khoá liên quan đến “nơi có hiện tượng siêu nhiên bất thường”.
Miễn là ngươi… có thứ để trả giá.
Hiểu Vân hơi giật mình.
…
Vậy thì… tìm Yêu Cảnh.
Mấy nữ quỷ khác cũng đang tập trung trong phòng khách. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệc Thần đặt ly trà sữa xuống bàn, giọng bình thản:
Diệc Thần nhìn cô vài giây, khẽ bật cười.
Diệc Thần lắc đầu.
Không có nguồn khí thích hợp.
Không có cái nào xác thực.
Cô dừng một nhịp, rồi nói tiếp, giọng thấp hơn:
Toàn là tin rác.
Diệc Thần nhìn cô thật lâu.
Cô nhìn hắn, thẳng thắn không né tránh, lời nói rắn rỏi như thể đã cân nhắc cả đời:
Hắn cũng đưa tay ra, ngoéo lấy ngón tay cô, nhẹ như không… nhưng chắc chắn.
Hắn quay lưng rời đi, để lại Hiểu Vân với ly trà sữa trên tay và một lời hứa không thể rút lại.
Nhưng rồi chỉ toàn là những thứ linh tinh: blog viết truyện ma, video vlog khám phá rừng núi, vài diễn đàn thảo luận tâm linh rẻ tiền…
Quỷ tộc từng rất tàn bạo.
Diệc Thần dừng lại trước phòng của Hiểu Vân.
“Ý cô là tôi định bắt cô làm nô lệ à?”
“Anh đừng tưởng chỉ cần một ly trà sữa là mua chuộc được em.”
Nhưng từ sau khi hắn thu nhận Nhạc Hoa Viên — Vệ Hồn Thượng Quỷ thứ 28 thì mọi thứ đã khác.
Vy Vy là Vệ Hồn Thượng Quỷ đầu tiên mà Diệc Thần từng thu nhận.
Diệc Thần gật đầu:
Và đúng là gian nan thật.
Nhưng Hiểu Vân không có thời gian.
Là chìa khóa duy nhất để cân bằng cuộc đấu này.
Ly này… dành cho Hiểu Vân.”
Không phải giễu cợt, mà là một nụ cười thật sự.
Từ Lục Huyền Cảnh muốn tiến lên Bát Huyền Cảnh, nghe thôi đã thấy gian nan.
Bên trong không có tiếng trả lời.
Không có chỗ thích hợp.
Một cách để giữ thế cân bằng.
Điều kiện thứ hai là phải đối diện với nỗi sợ của chính mình.
Là người đứng cạnh tôi — không phải dưới chân tôi.”
Hắn càng nghĩ càng thấy không ổn.
Hắn cần phải tìm cách, để giúp Hiểu Vân mở ra Quỷ Vực càng sớm càng tốt.
“Của chị Lạc Tiên nè~ Của chị Vân Nghi nè~ Chị Vy Vy thì uống cái này nha!”
“Làm sao bây giờ ta ?”
Thực lực của cô là điều không thể bàn cãi.
“Nhưng tôi không cần công cụ.”
Đó chính là điểm khác biệt.
Và cách duy nhất để được công nhận…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.