Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 77: Chiếc cà vạt ngược
Động tác đầy sát ý.
Đặc tính: Tồn lưu yêu khí cấp độ thấp.
Nhưng với hắn, nó chẳng qua chỉ là một mảnh vụn không hữu dụng trong thời điểm này.
Hồng Gấm ngẩng đầu lên, lần này nhìn thẳng vào hắn, không né tránh nữa.
…
Lưỡi dao cong lóe lên ánh lạnh chém thẳng vào cổ hắn.
Mà là một cái ôm run rẩy, đầy nghẹn ngào.
Tiếng bước chân vang lên.
Chỉ là một đoạn hành lang thẳng tắp với ánh đèn vàng nhợt nhạt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi tự tay mặc đồng phục từ kẻ b·ị đ·ánh ngất, Diệc Thần đã chỉnh từng chi tiết, thậm chí còn soi gương để đảm bảo không bị lộ sơ hở.
Hồng Gấm hít một hơi thật sâu, gò má vẫn còn hơi đỏ, nhưng ánh mắt đã dần lấy lại sự điềm tĩnh vốn có của một sát thủ.
“Thật ra, ta đến sàn giao dịch này… là để cứu người.”
Nhưng…
Diệc Thần khẽ gật đầu. Hắn chỉ hiểu một chút về mánh của dân buôn chợ đen.
Diệc Thần không nghĩ nhiều thêm.
Hắn cũng định bỏ qua, nhưng—
Cô gái luôn đồng hành cùng Hồng Gấm và hắn trong trận chiến với con Ngạ Quỷ ngày ấy.
Lần trước, hắn đi cùng Ngọc Huyền nên được đưa vào như khách quý.
Không gian hẹp, tủ chật chội, thân người họ gần như áp sát vào nhau.
Phân loại: Không kiểm định.
Lưu ý: Món hàng đã qua tay nhiều người.
Một nụ hôn thoáng qua, không quá lâu, không quá vội.
Cả hai xoay người trong một chuỗi v·a c·hạm chớp nhoáng.
Lạnh. Nhói. Tanh nồng.
Chiếc cà vạt.
Hành lang phía trước trống trơn. Không có ngã rẽ nào khác.
Hồng Gấm cắn môi, vẻ mặt thoáng trầm xuống:
…
Tàn tích Hồi Mang.
Hắn lập tức bước theo cô ta, giữ khoảng cách an toàn, im lặng bá·m s·át.
Có thể là Lục Huyền, thậm chí là Thất Huyền, vào thời điểm cực thịnh.
Hắn chờ bên ngoài, mắt dõi theo từng người ra vào.
Hắn trừng mắt nhìn cô, khóe miệng giật nhẹ.
Diệc Thần chợt giật mình, lùi lại hai bước, giữ khoảng cách, mắt nhìn cô đầy cảnh giác.
“Cô bình tĩnh đi. Tôi nhớ mà, với lại tôi cũng chưa có c·hết.”
Diệc Thần đơ lần hai.
Đây đúng là yêu khí.
“Cô vào đây làm gì vậy ?”
Và giờ đây, người con gái từng đứng cạnh hắn hôm đó, đang run rẩy trong vòng tay hắn, thì thầm với một giọng nghẹn ngào:
Diệc Thần lặng lẽ bước theo cô gái qua dãy hành lang rẽ ngoặt.
Cô chỉ nhìn hắn chăm chú, đôi mắt ánh lên một thứ gì đó pha giữa cảm xúc, xúc động… và một chút bướng bỉnh khó lường.
Một lúc sau, gã gật đầu, tự nói nhỏ một câu gì đó rồi xoay người, bước ra khỏi phòng.
Hắn thầm nghĩ, gương mặt hơi co lại vì bất lực.
Chẳng qua là… hắn xui.
Diệc Thần quay lưng, bước ra khỏi phòng trưng bày.
“Vù!”
Không thể nào là chị em được.
Diệc Thần lập tức xua đi cái suy nghĩ kỳ cục vừa thoáng qua đầu.
Hắn kéo gã vào bóng tối, thay đồng phục, đeo thẻ tên và mang mặt nạ của gã.
Chỉ đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi mở vài cánh tủ gần đó, kiểm tra qua loa vài món đồ trong kho.
Diệc Thần không có thời gian suy nghĩ.
Một người chủ động và một người trầm tính.
Như thể cô ta tan vào không khí.
Nặng nề và chậm rãi.
May mà hắn để ý từ đầu.
Một phần của hắn biết rõ mình đã từng gặp người này.
Quá quen.
Không khí bên ngoài mát hơn, nhưng trong lòng hắn vẫn còn dư âm căng thẳng.
Diệc Thần khẽ thì thầm, gần như bật ra từ vô thức:
Đây là nơi các món vật phẩm sẽ được niêm phong đặt trong lồng kính, cho khách xem trước khi đưa lên sàn.
Nếu chỉ nhìn lướt qua thì nó trông như một loại ngọc nhiễm khí.
Cũng chính lúc ấy, Diệc Thần đã nhớ ra.
Xuất xứ: Không rõ.
Hắn hòa vào dòng người mặc đồng phục phục vụ, men theo hành lang về phía khu trưng bày trước đấu giá.
Khoảng cách giữa hai người được hắn duy trì ổn định, không quá gần để gây chú ý, cũng không quá xa để mất dấu.
Có gì đó không đúng.
Cô ta vội cúi đầu xin lỗi, rồi lướt đi không quay lại.
Hơi thở của cô chạm lên ngực hắn…
Cô nhận ra ánh mắt hắn đang nhìn mình chằm chằm, sắc mặt bất giác đỏ lên.
Tên đó vừa được thốt ra, Diệc Thần lập tức nhớ lại.
Dẫu vậy, đây vẫn là manh mối duy nhất hiện tại.
Chỉ mất vài phút, mọi thứ đã xong xuôi.
“… Cô là…?”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh tràn ngập kinh ngạc:
Chưa đầy ba chiêu, hắn đã khống chế ngược lại cô ta.
Buổi đấu giá vẫn chưa bắt đầu.
Hắn quay sang Hồng Gấm, nói khẽ:
Là một nhân viên phục vụ khác, bước chân hơi vội, tay cầm khay kim loại rỗng.
Hắn nhíu mày, ánh mắt lướt nhanh qua từng đường nét trên gương mặt kia.
Không có chút manh mối nào cả.
Rồi không nói không rằng, cô ta nhào tới ôm chặt lấy hắn.
Nhưng sau khi kết thúc, Thiên Tân cũng chính là Diệc Thần, đã biến mất.
Cái cảm giác trầm nặng, áp lực lạnh băng bao quanh lớp thủy tinh…
Nhưng…
Thật sự rất quen.
Cô đứng thẳng người, tránh ánh mắt của Diệc Thần, rồi chậm rãi nói:
Tức là… chưa được xác minh rõ ràng, nhưng cũng có nghĩa là vẫn chưa bị kiểm soát.
Hắn đi chậm qua hành lang chính, ánh mắt kín đáo rà soát từng gương mặt, từng động tác.
Không phải vì nụ hôn, mà là vì cái cách nói chuyện ấy, tự nhiên, ngang ngược, rồi tỉnh bơ như không có gì…
Nhưng không phải loại thường.
Rồi bất ngờ, cô khẽ nhón chân, đặt môi mình lên môi hắn.
Ngay khoảnh khắc đó—
“Trả ơn ngươi lần trước cứu ta thôi.” cô đáp, giọng nhẹ như gió.
“Cứu ai?”
Cái tên lạ hoắc ấy đập vào tai Diệc Thần, nhưng lại khiến hắn khựng lại trong giây lát.
Một đứa là Nữ Thần, một đứa là con người.
Cảm giác này… quen lắm.
Muốn Hiểu Vân bước lên Bát Huyền Cảnh, thì cần một nơi có yêu khí vượt trội hơn thế này rất nhiều.
Không biết liệu Sàn Giao Dịch sau cái ngày hôm đó có còn mở cửa trở lại hay không—
Diệc Thần phải tranh thủ dò tìm chút thông tin.
Gã không để ý đến chiếc tủ sắt ở góc cuối—nơi Diệc Thần và Hồng Gấm đang ẩn nấp.
Hắn thở ra nhè nhẹ, đang định nói gì đó thì—
“Bịch.”
Hồng Gấm không trả lời.
Câu nói nghe như bông đùa, nhưng lại khiến đôi vai Hồng Gấm khẽ run lên lần nữa.
ánh mắt cô gái chợt mở lớn.
Miệng còn đang hé ra, mắt còn chưa kịp chớp—
Diệc Thần thả tay khỏi cổ tay cô gái, lùi lại nửa bước.
Gã không cầm v·ũ k·hí, cũng không có vẻ như đang truy lùng ai.
Nhưng muốn biết chắc nơi đó có đáng để mạo hiểm hay không…
Tốt.
Hắn tiếp tục sang phòng số 5.
Hắn đứng lại lâu hơn một chút. Một gã nhân viên khác liếc nhìn hắn, tặc lưỡi:
Diệc Thần gỡ chiếc mặt nạ cô gái.
“Ta còn chưa suy nghĩ tới mà cô đã tự suy diễn ra rồi…”
Một vũ trường ồn ào với ánh đèn chớp tắt và tiếng nhạc dồn dập.
Bên trong có khoảng bảy tám vật phẩm, từ những mảnh linh phù cháy dở đến ngọc bài nhuốm máu khô.
Hồng Gấm chưa kịp trả lời.
Y chang như Thiểm Tình.
Nhưng không có thứ nào thật sự đáng giá.
Diệc Thần nheo mắt lại, giọng trầm xuống:
“Ngươi… thật sự vẫn còn sống.”
Hắn nheo mắt.
Một bóng đen từ trên trần nhà bất ngờ lao xuống như móng vuốt.
May mắn.
Rồi tháo mặt nạ của chính mình.
Hồng Gấm chợt quay mặt đi.
Không phải cú đánh bất ngờ.
Đến khi một nhân viên phục vụ bước ra để h·út t·huốc, hắn liền hành động.
“Ta… ta chỉ có thể báo đáp nhiêu đó thôi. Nếu ngươi định bảo ta dùng thân báo đáp thì… bỏ cái suy nghĩ đó đi.”
Bóng cô ta biến mất.
“Bị bán. Đem ra làm hàng đấu giá. Dưới dạng vật phẩm sống.”
Cảm giác ấm áp là thật, không phải là ảo ảnh.
Hình như là hắn… đã từng gặp cô ta rồi!
Hắn lập tức kéo Hồng Gấm sang bên, tay kia mở hé một cánh tủ chứa đồ bằng sắt trong góc phòng.
Hắn chớp mắt vài lần, nhìn Hồng Gấm một lúc lâu, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ kỳ quái:
Ngay trong đêm hôm đó, hắn đã rời khỏi nhà màkhông nói với bất kỳ ai.
Ánh mắt Diệc Thần vô thức liếc xuống.
Hắn men theo con đường cũ.
Hắn lẩm bẩm:
“Không đủ cho Hiểu Vân nhà mình.”
Cái kiểu tự gán cho người ta cái tội danh “muốn gì đó” rồi phủ nhận ngay trước khi hắn kịp mở lời… y như Thiểm Tình thật.
“Thứ đó à? Nghe bảo có người từng tìm ra nó ở một vùng núi hoang phía Tây Bắc. Nghe đồn gần tàn tích Hồi Mang gì đó. Bán tới bán lui mấy lần rồi chẳng ai giữ nổi lâu.”
“Còn thấp quá.”
Chỉ khẽ đẩy nhẹ cô ra, giữ khoảng cách vừa đủ để trấn an cả hai.
Tấm bảng mô tả ngắn gọn:
Cánh cửa mở ra, ánh đèn nhợt nhạt lại rọi xuống.
Hắn im lặng vài giây, rồi hỏi:
Một cú v·a c·hạm nhẹ. Có ai đó vừa đụng vào người hắn từ bên hông.
Đó là dư âm từ một sinh vật từng có cấp bậc không nhỏ.
Diệc Thần không thể hỏi lung tung.
Cả hai nhanh chóng lách vào trong, chỉ vừa kịp lúc cánh cửa kho bị đẩy ra.
Không phải đòn thăm dò.
“Cạch.”
Đây không phải yêu khí bình thường được dẫn truyền vào vật thể.
“Cứu chị ta, Hồng Nhung.”
Nhưng nếu nhìn kỹ hơn… hắn nhận ra được kết cấu đặc biệt đang lẩn sâu bên trong từng lớp tinh thể.
“Cô… làm cái trò gì vậy?”
Hắn bước vào phòng trưng bày số 4.
Mỗi món đều có bảng mô tả đơn giản và số thứ tự.
Không muốn gây chú ý, Diệc Thần lựa chọn ngụy trang.
Hắn đã gặp họ với thân phận Thiên Tân.
“Hồng Gấm ?”
Chỉ cần một chút nhãn lực, có thể thấy ngay giá trị thật ẩn bên trong.
Đầu vai cô ta khẽ rung lên, và trong khoảnh khắc ấy, Diệc Thần cảm nhận được hơi ấm và cả nỗi tuyệt vọng chưa kịp thành hình.
Cô ta nhanh, không phát ra tiếng động.
nhưng Diệc Thần vẫn quyết định đi thử một lần.
Hắn lùi về sau nửa bước, liếc nhìn quanh phòng.
Lúc ấy, cả ba cùng hợp sức để tiêu diệt một con Ngạ Quỷ đang ẩn náu trong cơ thể người thường.
Hắn nghiêng đầu né đòn trong gang tấc, tay trái giơ lên đỡ, tay phải lập tức phản kích.
Hay nói đúng hơn… cô ta là người như hắn.
Diệc Thần lập tức cảnh giác.
Chương 77: Chiếc cà vạt ngược
Diệc Thần không phải hạng tầm thường.
Ngay khoảnh khắc đó—
Lần này… hắn phải tự lo liệu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng khác nào mò kim đáy vực.
Dù viên yêu đan này có giá trị với người khác, thậm chí là vô giá trên thị trường ngầm…
Nhưng càng cố nhớ, ký ức lại càng mơ hồ, rời rạc.
Không sai
Cả hai bước vào một kho chứa tạm, ánh đèn vàng nhạt lập lòe, bốn bề phủ bụi và mùi kim loại cũ.
“Giờ thì cô có thể trả lời được chưa. Vì sao cô lại ở đây?”
Không cửa, không cánh, không vách hở.
Phần lật ra ngoài, gấp nếp lệch và không tuân theo quy tắc đồng phục nghiêm ngặt mà hắn đã quan sát kỹ từ lúc trà trộn vào.
Hai cô gái xuất hiện.
Vậy thì tìm người môi giới kiểu gì?
Trong đôi mắt đen ấy là sự tính toán lạnh lùng và thất vọng xen lẫn.
Diệc Thần cạn lời.
Tiếng cửa bên ngoài vang lên. Có ai đó đang đẩy cửa bước vào.
Thứ còn sót lại từ cơ thể của một yêu thú nào đó.
…
Nhưng cũng chính ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy… khiến Diệc Thần khựng lại trong thoáng chốc.
Diệc Thần không trả lời.
Cô gái trong vòng tay hắn khẽ giật mình.
Diệc Thần cau mày, trong đầu lục lọi từng mảnh ký ức cũ.
Những món không kiểm định là thứ dễ lộ chân tướng nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một bóng người cao lớn bước vào kho, dừng lại chỉ cách nơi họ nấp vài bước chân.
Nhưng khi vừa bước qua một khúc cua—
Không một lời tạm biệt. Không để lại thông tin. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà là yêu đan kết tinh.
Một kẻ cải trang.
Hắn hơi nghiêng người, bàn tay khẽ nắm lại.
Diệc Thần đợi thêm vài giây, xác nhận tiếng bước chân đã khuất hẳn, rồi mới khẽ đẩy cửa tủ.
Cô gái không nói gì, chỉ nghiến răng, mắt đầy thù địch.
Tiếng cửa sập lại phía sau vang lên như một tín hiệu giải thoát.
Hắn phải xem kỹ hơn cái món vật phẩm Tàn Ngọc Yêu Tuỷ ki trước đã.
Diệc Thần thì hoàn toàn tỉnh táo, mắt vẫn giữ ở khe hở nhỏ phía cánh tủ.
“…Là…ngươi?”
Hắn ép lòng bàn tay lên mặt kính, nhắm mắt trong vài giây, rồi mở luồng cảm thức.
Không có ai chú ý tới hắn.
Hắn khép cánh cửa lại, quay sang nhìn cô:
Giống y chang cái lần Thiểm Tình bất ngờ hôn hắn.
Hắn theo phản xạ lập tức nghiêng người, tay phải khẽ đặt lên hông phòng vệ.
Nếu viên đan này thật sự đến từ bên ngoài Tàn Tích Hồi Mang gì đó, thì bên trong cái tàn tích đó chắc chắn có thứ mạnh mẽ hơn nhiều.
Nếu cô ta cũng là người giả dạng nhân viên… thì mục đích vào đây chắc chắn không đơn giản.
Cô không nói gì, nhưng biểu cảm đã thay đổi.
Ở sàn giao dịch này, mọi câu hỏi không đúng lúc, không đúng người… đều có thể gây nghi ngờ, thậm chí là m·ất m·ạng.
Giọng cô ta nhỏ, nhưng đầy biến động.
Một lúc sau, cô mới khẽ gật đầu, mắt vẫn chưa rời khỏi hắn.
Mắt mở lớn trong thoáng ngỡ ngàng.
Hồng Gấm có hơi bối rối, phần vì bất ngờ, phần vì… người đứng sát trước mặt mình.
Sự thù địch tan biến trong một cái chớp mắt, thay vào đó là kinh ngạc, ngờ vực, rồi dần trở thành chấn động.
Cổ tay cô gái bị bẻ quặt ra sau, áp sát vào tường, lưỡi dao rơi lạch cạch xuống đất.
Nhưng đủ để Diệc Thần ngơ ra tại chỗ.
Đã đến lúc… tìm người môi giới, và mua lại thông tin thật sự về nơi gọi là Tàn tích Hồi Mang này.
Diệc Thần liếc nhanh quanh hành lang, thấy không có ai khác, liền nắm nhẹ cổ tay Hồng Gấm, kéo cô rẽ sang một ngách nhỏ gần đó.
“Ngươi… ngươi làm ta cứ tìm mãi…”
Đang bị cuốn vào dòng suy nghĩ ấy, thì —
Cô ta lùi nửa bước, ngón tay khẽ run lên.
“Không lẽ hai đứa này là chị em?”
Vẫn là những góc hẻm u ám, những ngã rẽ chỉ người trong giới mới biết.
“Ngươi… còn nhớ tên ta sao?”
Đó là một gã đàn ông trung niên, dáng người cao lớn, mặc đồng phục nhân viên an ninh của sàn đấu giá Thiên Dương.
Diệc Thần khẽ nghiêng đầu, mắt hơi nheo lại.
Vật phẩm số 37 – Tàn Ngọc Yêu Tủy.
Cô mím môi, cố nuốt cảm xúc trở lại.
“Cô ấy gặp chuyện gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồng Gấm nghiêng đầu, ánh mắt vô tội như chẳng có gì vừa xảy ra.
Diệc Thần bước sát lại lồng kính. Dưới ánh đèn tím lờ mờ, viên ngọc mờ ánh lục trôi lơ lửng trong chất lỏng lam đậm, trông như một đốm tàn hồn còn sống sót giữa đại dương độc khí.
Bây giờ tìm người môi giới bằng cách nào?
Nhưng mà cô ta… tên gì nhỉ?
Chính xác là nút thắt cà vạt kia bị đeo ngược.
Xui đến mức gặp hai cô gái có tần số ngôn hành y chang nhau, đều thích làm hắn đứng hình vì mấy hành động không báo trước.
Giọng cô thút thít, nghẹn nơi cổ họng.
Tính tình cẩn trọng, mạnh mẽ và đầy lý trí gần như trái ngược hoàn toàn với sự bốc đồng và nghịch ngầm của Hồng Gấm.
Giọng cô lúng túng, như thể đang phải biện minh cho chính mình:
Sau gần một tiếng đồng hồ di chuyển, Diệc Thần dừng lại trước một cánh cửa sắt cũ kỹ nằm khuất sau một khu công nghiệp bỏ hoang.
Một đòn. Gọn gàng. Không máu me.
Người nhỏ nhắn. Tóc được cột gọn phía sau, và… hình như là nữ.
Hồng Gấm và Hồng Nhung.
Chính vì thế, hắn mới phát hiện điều lạ ở cô ta.
Không kiểm định?
Hắn đứng bất động.
Lần này, hắn chú ý đến một chiếc lọ thủy tinh cao bằng cánh tay, chứa một thứ chất lỏng màu lam, lơ lửng bên trong là một viên ngọc mờ mờ ánh lục.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.