Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 85: Một thoáng bình yên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85: Một thoáng bình yên


Làm sao mà về được ?

Hắn biết phải giải thích sao bây giờ…

Từ phản ứng và lực chống đỡ hoàn toàn vượt ngưỡng Bát Huyền Cảnh.

Cứ như đã đoán trước được từ lâu.

Cô không ngồi xuống ngay.

Rồi chậm rãi gật đầu, một nụ cười thoáng nở trên môi.

Diệc Thần vẫn nhìn cô, không thúc giục.

Ít ra thì hắn cảm thấy mình vẫn còn đang sống.

Nhưng chỉ có Địa Ma Lão Lão là trở về.

Ai bước vào Quỷ Vực của Vy Vy… sẽ phải chơi theo luật của cô ấy.

Nếu anh muốn… thì chúng ta có thể tạo bất kỳ lúc nào.”

Diệc Thần nghiêng đầu hỏi:

Nếu không có Diệc Thần ngày hôm đó…

Không ai thèm ngó ngàng đến hắn.

Không bất ngờ.

Cô bước vào, đóng cửa lại sau lưng.

Không ai giống ai.

Trở về phòng, Diệc Thần ngồi xuống mép giường, tay chống cằm, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mắt không chớp.

Hắn thậm chí còn không biết chính xác Quỷ Vực của cô là gì.

Tâm lý của cô đã sẵn sàng.

“Gọi thì gọi, về hay không… thì còn lâu mới chắc.”

Đẹp hơn.

Hiểu Vân nhìn hắn một lúc.

Không ai có thể thay đổi nó.

Diệc Thần cũng lập tức lùi thêm, lưng gần như đã áp sát vào thành ghế.

Hoàn toàn ngẫu nhiên.

“Nếu em… không thể…”

Giọng cô nhỏ đi, như sợ chính mình không đủ dũng khí để nói hết:

Cô rất tự trọng.

Vậy còn lại… chỉ là vấn đề về sức mạnh.

Diệc Thần chỉ gật nhẹ đầu.

Vân Nghi khẽ lắc đầu, chớp mắt một cái rồi nói tiếp:

Tối hôm đó, mấy chị em lại tụ họp ở phòng khách chơi game như thường lệ.

Không có dặn dò.

“Không sao. Em cứ vào đi.”

“Anh là đang lập hậu cung thật đó hả?


Chuyện Vân Nghi vừa rồi… tạm gác lại.

Không còn lo lắng, cũng không còn do dự.

Nói sơ một chút về Quỷ Vực.

Một trong năm vị Ma Thần tối cao của Ma Giới

Tiếng gõ cửa vang lên khẽ khàng.

Tóm gọn lại một câu:

Và cả cú chặn đao của Linh Lăng nữa.

“Em đang nói đùa đúng không?”

“Em cũng đã nghĩ xong tên con của chúng ta rồi.

Giới hạn về phạm vi di chuyển.

Khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Ai ngờ hôm nay… dẫn người ta về, rồi còn thông báo là chị ấy sẽ “nhập hộ khẩu” vào nhà mình.

Nhưng nếu kiểm soát được… sẽ cực kỳ đáng sợ trong chiến đấu tay đôi.

Tay cầm xiên thịt nướng, miệng nhâm nhi ly sữa dừa mát lạnh, thi thoảng còn dừng lại trước cửa kính những quán đồ ngọt để chọn món tiếp theo.

Im lặng.

Kẻ nhắc đến cái danh mà ai ai cũng kh·iếp sợ.

Nếu Vy Vy không nương tay, thì Diệc Thần cũng chẳng còn cách nào khác.

Cũng không có cái nào được định nghĩa là mạnh nhất, hay yếu nhất.

Diệc Thần mở mắt, quay đầu lại.

Ngay cả Thiên An cũng quay sang nói tỉnh bơ:

Hắn ho khẽ một tiếng, cố kéo lại phong thái của mình:


Cách Thiên Dương gần hai ngàn cây số, là một trong những khu đô thị sầm uất và nhộn nhịp nhất Trái Đất.

Nhưng cô đã phải suy nghĩ cả buổi tối.

Diệc Thần không nói gì thêm.

“Em… nói cái gì vậy ?”

Đó là vấn đề của Hiểu Vân.

Cô vừa thăng lên Bát Huyền Cảnh.

Không khí như vậy… thật ra cũng tốt.

Vân Nghi im lặng một chút, nhấp một ngụm nước.

Chỉ có thể… tin vào ý chí của Hiểu Vân.

Thành phố Cao Thương.

Mà là nằm ở Quỷ Vực.

Như thể lòng cô đã thật sự ổn định.

Thậm chí là cả ý chí chiến đấu cũng có thể bị ảnh hưởng nếu đối phương có tâm lý yếu.

“Em sẽ cố gắng hết sức.”

Cô không phải đi lang thang.

Giới hạn về phương thức t·ấn c·ông.

Phần thắng của cả hai người họ, có lẽ là 50-50.

Vì thắng một trận, không quan trọng bằng được công nhận.

Chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Thiên Tình khẽ mỉm cười, nhón một viên bánh dẻo từ quầy vỉa hè đưa lên miệng.

Vân Nghi chậm rãi quay sang nhìn hắn, nét mặt không đổi sắc:


Diệc Thần lập tức dịch xa ra vài phân, ánh mắt đầy cảnh giác.

Không khí yên tĩnh hơn dưới nhà nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Em không thích chơi mấy trò con nít.”

Nói một cách dễ hiểu hơn:

Mới mấy tháng mà anh đã dẫn về tận bảy cô bạn gái rồi đó!!”

Chỉ cần rơi vào đúng kiểu tương khắc, dù thực lực có cao hơn một bậc, cũng có thể bị vô hiệu hoá hoàn toàn.

Linh Lăng đã thay đồ, ngồi vắt chân trên sofa mà thư giãn.

Chưa bao giờ hắn đòi hỏi một ai trong số họ phải cảm ơn mình.

Sau câu nói ấy, cả hai đều im lặng.

Rồi Hiểu Vân lại lên tiếng.

Đều sẽ bị giới hạn.

Ngữ điệu còn nhẹ hơn.

“Ai bên ngoài đó, vào đi.”

Không lớn tiếng, nhưng dứt khoát:

Quỷ Vực không phân cấp bậc sức mạnh rõ ràng,

Không khí trong chiều hôm đó có chút… vi diệu.

Chỉ tay đan vào nhau, ánh mắt lơ đãng nhìn màn hình tivi đang nháo loạn vì combat.

“Nhưng trò người lớn thì được.”

Cô không có sở thích chơi game như những người khác.

Hiểu Vân, là Quỷ Vực cường hoá bản thân.

Không phải tốc độ khắc sức mạnh.

Lúc trở về thì đã là buổi chiều hôm sau.

Quỷ Vực của cô ấy… là không gian.

Còn người con gái kia:

Nhưng lại mang tính quyết định.

Lạc Tiên nhìn thấy thì chỉ liếc một cái rồi… tiếp tục lật sách trên tay.

Nhưng…

“Trận đấu với Vy Vy, chưa chắc đã thua.”

“Cảm… cảm ơn anh.”

Nhưng liệu như vậy đã đủ để đánh thắng Vy Vy chưa?

Diệc Thần hơi khựng lại.

Diệc Thần cắt lời.

“Sao em không thử chơi game đi?

Cô còn chưa chơi đủ đâu.

Nhưng mà cũng chưa chắc là Vy Vy sẽ dùng đến Quỷ Vực.

Ánh đèn vàng trong phòng hắt lên gương mặt cô.

Và… có nhiều món ngon hơn Ma Giới gấp trăm lần.

“Có lẽ… Hiểu Vân sở hữu loại Quỷ Vực thiên về cường hoá.”

Vì với hắn, đây là chuyện bình thường.

Diệc Thần chỉ biết giả vờ im lặng quay mặt đi.

Hắn còn điều quan trọng hơn cần suy nghĩ.

Giọng hắn vang lên đều đều:

Diệc Thần hơi nghiêng đầu, như thể đang chờ cô mở lời.

Diệc Thần bật dậy như cái lò xo, chộp lấy ly nước trên bàn, quay người bỏ đi không ngoái lại.

Cũng chẳng hờn.

Hiểu Vân thì sao?

Khi nó mở ra sẽ định hình một khu vực riêng biệt.

Diệc Thần lắc đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)

Biết đâu lại tìm được trò mà em thích.”

Vẫn là vẻ đoan trang ấy, nhưng lần này lại có chút gì đó khác… như thể đang mang một quyết tâm nào đó đến để nói ra.

Còn Vy Vy thì sao?

Cô cũng không nghĩ nhiều.

Hiểu Vân đứng đó, ánh mắt hướng về phía Diệc Thần.

Cô ấy vẫn chưa mở được Quỷ Vực.

Cô nhích người về phía hắn một chút.

Mấy nữ quỷ khác cũng chẳng ai tỏ thái độ.

Vì khoảng cách hiện tại giữa họ, những điều đơn giản như thế… đều không cần phải nói ra.

Mà là đi du ngoạn.

Chẳng hiểu sao chưa đầy năm phút sau, Diệc Thần bị đá khỏi đội hình.

Mị Ảnh Ma Nữ - Thẩm Thiên Tình.

Ánh mắt nghi hoặc liếc sang cô:

Hiểu Vân hít một hơi thật sâu, như thể đang gom hết dũng khí.

“Nếu vậy…” — hắn nghĩ.

Không phải khắc kiểu nguyên tố như lửa khắc băng.

Bài toán niềm tin của Hiểu Vân xem như đã giải xong.

Hiểu Vân đứng ở đó, hai tay đan lại trước bụng, ánh mắt có phần… ngập ngừng.

Tăng tốc độ.

Một cơ chế giống như gacha.

Nếu không có hắn mang cô về từ cõi c·hết…

Vy Vy thực lực không phải bàn.

Đó là tính “tương khắc”.

Không phản ứng.

Rồi đáp đều đều:

Có lẽ vì còn giận vụ Hiểu Vân.

Dòng người không ngừng chảy.

Chỉ im lặng nhìn mấy cô gái đang cười đùa với nhau.

Diệc Thần nhắm mắt, khẽ gật đầu một cái như xác nhận lại suy đoán trong đầu:

“Em không làm phiền anh chứ?”

Tăng phản ứng.

Nhưng có một thứ đặc biệt, không thể xem nhẹ.

“Tạo em bé. Với anh.”

Đèn đuốc sáng trưng suốt đêm.

Một lời cảm ơn, lẽ ra cô nên nói từ rất sớm.

Khác với biểu cảm của hắn, Vân Nghi vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

Và giữa cái biển người ấy…

Cô ngồi ở bàn ăn, tay còn cầm thìa sữa chua chưa kịp đưa lên miệng.

“…Trò gì của người lớn?”

Tốc độ, phản ứng, thậm chí là cảm giác chiến đấu tất cả đều được nâng lên vượt ngưỡng.

Và bất kỳ ai, ngoại trừ Vy Vy khi bước chân vào không gian ấy…

Hắn thốt lên gần như phản xạ:

Chỉ có một người bị sốc nhẹ là Thiên An.

Chương 85: Một thoáng bình yên

Một dạng Quỷ Vực rất hữu dụng khi đối kháng.

Diệc Thần đứng hình.

Một lát sau, Vân Nghi lặng lẽ ngồi xuống cạnh hắn.

Rồi… nhẹ giọng nói, dù có hơi ấp úng:

Diệc Thần chỉ biết lặng lẽ ngồi xuống góc sofa.

Cái vẻ nghiêm túc ấy lại khiến hắn thấy áp lực hơn.

Cần thấy tận mắt Quỷ Vực của Hiểu Vân hoạt động ra sao.

Vân Nghi vẫn ngồi đó, cô nhấp thêm ngụm nước.


Sức mạnh của Vệ Hồn Thượng Quỷ, không chỉ nằm ở cảnh giới.

Ánh mắt có phần do dự, tay khẽ siết lấy vạt áo.

Mặt ngơ ra như thể vừa nghe được tin động trời.

Không ngạc nhiên. Không đáp lại bằng lời.

Hiểu Vân bước vào phòng, đứng cách Diệc Thần một khoảng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dựa vào tốc độ ra chiêu với Huyền Xà khi đó — chưa tới nửa giây.

“Em không được suy nghĩ tiêu cực. Anh đã nói em có thể…

Cô ta chính là…

Không có lời chúc may mắn.

Diệc Thần cũng không gợi ý nữa.

Vậy mà giờ đây… lại đang hòa vào phố xá đông đúc của nhân loại chỉ để ăn, chơi và ngắm đèn đường.

Không rạng rỡ, nhưng chân thành.

“Team năm người, anh là dư.”

Chính xác thì mới chỉ được một phần tư.

Nguy rồi.

Nhưng không vì thế mà vô ơn.

Bởi vì… thực lực của cô ấy hiện tại.

Không giận.


Nhân Giới vui hơn.

Thiên An liếc nhìn Linh Lăng, rồi quay phắt sang Diệc Thần:

Từng con phố đều như phủ một lớp ánh kim lấp lánh đầy mê hoặc.

Cốc… cốc…

“Ca ca, tối nay… em đợi anh ở phòng.”

Một kiểu sống khác với chiến trường, với âm mưu, với lưỡi dao sau lưng.

Hắn vẫn còn… hai mươi mốt đứa nữa ngoài kia.

Ngay cả không có Quỷ Vực, Vy Vy cũng đủ sức đè đẹp Hiểu Vân nếu hai người đấu tay đôi.

Thiên Tình và Địa Ma Lão Lão hai ngày trước đã bị Ma Vương gọi về vì không tìm được tung tích của Tam Lang.

Giọng cô vang lên sau lưng hắn, như thì thầm nhưng vẫn đủ để hắn nghe thấy:

Nhưng chưa dứt được ba giây, Vân Nghi nghiêng đầu, nói tiếp:

Câu hỏi chưa có lời đáp thì… (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ ba chữ.

Chuyện này… phải xem ý Vy Vy thế nào đã.

Nhưng lần này… có thêm Linh Lăng.

Chẳng hề để tâm đến bất kỳ thứ gì xung quanh.

Thì làm sao… cô có thể có ngày hôm nay.

Bảy người… là còn ít đấy.

Có một cô gái đang thong thả bước đi.

Bị em gái chất vấn.

Hắn vẫn đang suy nghĩ.

Không thể can thiệp. Không thể thiên vị.

Nhưng hắn vẫn cần chắc chắn thêm.

Thì em sẽ có thể.”

Hôm qua chị Lạc Tiên bảo anh trai đi thăm bạn.

Tăng khả năng sinh tồn.

Cánh cửa mở ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mỗi Vệ Hồn Thượng Quỷ mà Diệc Thần tạo ra, đều mang trong mình một Quỷ Vực riêng biệt.

Một thoáng yên lặng.

“Ừm. Tuỳ em thôi.”

Mà là… “khắc c·hết” khi đối đầu.

Diệc Thần rời nhà đi trọn một ngày.

Dáng vẻ vô tư như thể đây là nhà mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 85: Một thoáng bình yên