Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 86: Hết yên bình

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 86: Hết yên bình


Rút chân, né tóc, cẩn thận như đang tháo gỡ một cơ quan sinh tử.

Lặng một nhịp.

Chương 86: Hết yên bình

Hắn trở mình nhẹ một cái.

Kiều Trang chống cằm nhìn theo bóng lưng hắn khuất dần, khẽ lẩm bẩm như nói cho chính mình:

Diệc Thần bó tay.

Phòng Thiên An chính là nơi an toàn nhất.

Diệc Thần đang ngủ.

Một giấc ngủ ngon sau chuỗi ngày dài mệt mỏi.

Tay khẽ rút về như thể vừa chạm phải… nước sôi.

Cô gọi cố ý kéo dài âm tiết ra.

Hắn chớp mắt.

“Hôn em đi.”

Cái kiểu cười khiến hắn cảm thấy nguy hiểm hơn cả lưỡi dao kề cổ.

Bên trái… là Kiều Trang.

Hai nhịp.

Một phần vì sợ, phần còn lại vì chưa biết trò quái gì sắp diễn ra.

Không trả lời được.

Kiều Trang ôm trán lùi ra chút, nhưng ánh mắt thì vẫn không chịu buông tha:

Và không về đây mà.

“Anh sẽ hôn. Nhưng… không phải bây giờ.”

Áp lực… tăng gấp hai.

Cô cứng người, môi mím lại.

Nghe tới đây, Diệc Thần không chần chừ thêm một giây nào nữa.

Hai con bé này…

Phòng hắn bây giờ bị chiếm rồi.

“Ý em là sao? Chơi trò gì là sao?”

Hắn khẽ liếc sang Vy Vy… rồi sang Kiều Trang.

Có một người đang ngủ sát cạnh hắn, quay lưng lại.

Nghĩ là làm.

Không có tiếng gió.

Diệc Thần phải tìm cớ, phải tìm cách giải vây cho mình.

Vy Vy không nói nhiều.

“Em đừng có suy diễn giùm anh.

Hai con bé ấy sao tự nhiên lại nghe lời thế nhỉ ?

Em nghe Linh Lăng kể rồi, nếu không có em ấy… chắc anh thành món chính trong tiệc tối của con rùa kia rồi.”

Không phản bác được.

Chỉ khẽ cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô.

Ánh mắt cả hai như muốn nói rằng: chỉ cần hắn trả lời sai là hắn c·hết với tụi nó.

Giọng hắn bình thản nhưng lại mang theo mệnh lệnh rõ ràng:

Khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Cô áp sát thêm một bước, ngẩng đầu nhìn hắn, môi khẽ mấp máy… (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn không nhìn thấy gì cả, nhưng cũng chẳng cần.

Diệc Thần cứng người lại.

Cô nói giọng điệu có nhịp, từng chữ như cố tình nhấn mạnh:

Diệc Thần nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Anh đã muốn có tiểu tam rồi thì em ngăn sao nổi?”

“Em bớt ghen một chút được không?

Hắn không thể hôn dễ dàng như vậy được.

“Một nam, một nữ… trong cùng một phòng… (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước khi rời đi, hắn còn nói thêm một câu:

Diệc Thần kéo Linh Lăng lại, đẩy cô vào phòng.

Mắt cô chớp chớp nhìn hắn:

“Anh hôn vậy được chưa?” Hắn hỏi lại.


“Mọi thứ, cuối cùng… cũng yên ổn.”

Cái gối trên tay suýt rơi.

Thiên An chắc đã ngủ, mà hắn cũng chẳng định làm phiền.

Kiều Trang bây giờ cũng không che giấu ý định nữa.

Diệc Thần ung dung rời đi.

Nhưng lần sau đừng có liều mình như vậy nữa.

Chưa có gì nghĩa là… chưa có gì thật sự, hiểu chưa?”

Diệc Thần hơi rùng mình, lùi lại một chút rồi cảnh giác hỏi:

Ánh mắt cô lộ rõ sự bất mãn, giọng lạnh tanh:

Cô chậm rãi giơ tay lên, chỉ thẳng vào ngực mình.

Mà giường thì chỉ có một cái…

Dịu dàng, nhẹ nhàng…

Rồi như sực nhớ ra điều gì đó.

Hắn chỉ có gối, không có chăn.

Rồi… cúi đầu, đôi tai đỏ ửng.

Không biết ngại, không biết chừng mực.

Diệc Thần ho khẽ một tiếng, cố gắng vớt lại phong thái:

“Giữa hai đứa em… và con hồ ly đó… anh chọn ai?”


Không để cả hai đứa nó kịp phản ứng

Không ổn.

“…Anh… anh chỉ định ra ngoài uống nước một chút…”

Lỗi hệ thống.

Hắn hít một hơi thật khẽ, rồi nói bằng giọng nghiêm túc, không lảng tránh:

“Em muốn làm gì?”

Chăn đắp kín người, không khí dịu lạnh.

Để lại hai cô gái kia trong phòng hắn muốn làm gì thì làm.

Kiều Trang nghiêng đầu, ánh mắt đầy ranh mãnh:

Ngón tay vẫn đặt trên tay nắm, không dám xoay tiếp.

Hắn phản bác:

Bên trong tối đen như mực.

Chỉ cười khúc khích, rồi bất ngờ lao tới — định đè hắn xuống giường.

Diệc Thần nằm trên sàn nhà, khẽ thở ra một hơi:

“Anh giữ mình là tốt.

Hắn đứng im bất động, mặt không dám biểu cảm.

Hắn hiểu ý của Vy Vy rồi.

Đôi mắt đầy mong chờ.

Anh đoán xem, chúng ta có thể chơi trò gì?”

Vy Vy giận dỗi kéo gối đập hắn một cái nhưng chỉ trượt nhẹ qua vai.

“Chưa có gì? Tức là… chưa có cơ hội để làm gì sao?”

“Hai em hiểu lầm rồi. Anh và Hiểu Vân… chưa có gì cả.”

Trầm ngâm một lúc.

Cái gì cũng nói được.

Vy Vy khẽ lắc đầu.

Diệc Thần thở hắt ra, búng nhẹ vào trán cô một cái, giọng pha chút bực bội:

Ánh trăng mờ chiếu qua khe cửa, đủ để hắn thấy vài lọn tóc quen thuộc.

Cực kỳ không ổn.

Hắn hiểu rồi.

“Ca ca.”

Diệc Thần cứng đờ như pho tượng.

Kiều Trang không trả lời ngay.

Căn phòng đột nhiên im lặng đến mức đáng sợ.

Diệc Thần khẽ thở ra, cố giữ bình tĩnh đáp;:

Diệc Thần đơ toàn tập.

Trông cái điệu bộ đó của Linh Lăng.

Bàn chân vừa chạm sàn.

“Cạch”

Khóe môi cong lên, nửa ma mị, nửa trêu chọc:

Diệc Thần liếc nhìn Linh Lăng.

“Điều hoà anh bật sẵn rồi. Nên em cứ thoải mái mà ngủ nha.”

Sau đó chuyển sang nhìn Vy Vy — người nãy giờ vẫn im lặng như một con mèo giận dỗi.

Nhưng áp lực thì đủ khiến tim hắn muốn rớt khỏi lồng ngực.

Thế quái nào giờ lại chui vào đây ngủ như chưa có gì xảy ra?

Cho em ngủ ké phòng anh… được không ạ?”

“Xếp hình.”

Nhưng tiếc là nó không mưu mô dày dạn như Kiều Trang.

…nhẹ nhàng gõ một cái vào trán Vy Vy.

Mắt hơi hé ra.

Cố không cử động quá nhiều, sợ là sẽ đánh thức tụi nó.

Hắn thoáng ngạc nhiên.

Giọng cô chậm rãi, có phần kiêu kỳ:

Chưa kịp phản ứng, Kiều Trang đã lên tiếng phụ họa.

Kiều Trang ở bên cạnh nhìn hắn, khẽ bật cười.

Căn phòng im lặng trong thoáng chốc.

Diệc Thần đã đứng dậy ngay.

Giọng cô nhỏ nhẹ, pha chút ngượng ngùng cố ý:

Hắn quay đầu lại.

Một nhịp.

Từng chút một, hắn trượt người ra mép giường.

“Ca ca đúng thật là lợi hại…”

“Anh không cần phải đi đâu cả. Trong phòng có sẵn nước rồi.”

Cũng có người.

“Anh ra ngoài lấy nước. Hai em mau về phòng đi.”

Cả hai bên… đều có người.

Một lát sau, khi Diệc Thần quay trở lại thì cánh cửa phòng đã mở toang.

“Anh… cảm thấy hơi khó thở.

“Em có trò này hay hơn nè.”

Bầu không khí trong phòng chợt trùng xuống.

Trong phòng này, chỗ nào có nước?”

“Anh muốn tối nay… chúng ta chơi trò gì?”

Giọng cô không to, nhưng cố ý nhấn nhá từng chữ:

Kiều Trang nhích một bước về phía hắn.

Mở mắt.

Tay vô thức vươn ra, rồi chạm phải thứ gì đó mềm mềm, ấm ấm.

Khóe môi cong lên, ánh mắt mang theo tia ẩn ý rõ rệt.

Diệc Thần nhăn mặt, thở dài.

Nhưng không.

Diệc Thần đứng hình vài giây.

Kiều Trang bất ngờ vì nụ hôn ấy, quay mặt đi tránh né, nhưng giọng vẫn dịu lại:

Ban ngày còn tỏ vẻ giận hờn hắn.

Hả… hồ ly nào?

Kiều Trang nhướng mày, ánh mắt lấp lánh vẻ mỉa mai:

Bên phải… là Vy Vy.

Hắn lập tức buông tay Kiều Trang.

Ngủ ở sofa chắc chắn không an toàn.

Giọng cô nhẹ, nhưng mỗi chữ như mang theo sát ý:


Không có tiếng quạt.

“Chơi… đoán chữ nha?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Con bé này đang được nước mà lấn tới.

“Em thật là… Vậy giờ em muốn gì?”

Trong phòng… trống không.

Thì

“Anh chỉ hôn… lúc em hạnh phúc.

Vy Vy sửng sốt một giây.


Hắn quay ngược lại. Mở cửa phòng.

Câu đó như một thanh kiếm, cắm ngược vào lòng Vy Vy.

Nụ cười không rõ là đang hả hê hay đang công nhận hắn thật sự cao tay.

Chỉ có áp lực của một con thỏ con đang bị hai con mãnh thú khóa chặt.

Không dám động chạm lung tung.

Nếu anh muốn… thì cứ tự nhiên.”

Diệc Thần trợn mắt:

Diệc Thần cảm thấy hơi khó tin.

“Ừ. Vậy là hiện tại chưa có gì…

Chỉ có Vy Vy là đi khỏi.

Là vì hôm qua… hắn đã ra ngoài với Hiểu Vân.

Mỗi câu nói như thể đã luyện trước trong gương mười lần.

Tranh luận với hai con bé này là tự kéo mình vào bẫy.

Kiều Trang và Vy Vy đã về phòng ?

Đêm muộn.

Hắn vừa bước qua ngưỡng cửa… thì đâm sầm vào một thân ảnh đang đứng ngay hành lang.

Diệc Thần nuốt nước bọt.

Cô cười nhạt, không có chút nhiệt nào:

Diệc thần nghe xong mà nổi da gà.

Nhưng Diệc Thần vẫn là Diệc Thần.

Hắn xoay người né tránh, tay khéo léo xoay ngược lại, giữ chặt cổ tay cô.

Hắn nhíu mày.

Một ý tưởng bất chợt hiện ra trong đầu hắn…

Hắn không đáp lại nữa, chỉ cúi xuống hôn nhẹ lên trán Kiều Trang, giọng dịu đi:

Bây giờ em đang giận… thì không được.”

Vy Vy hừ nhẹ một tiếng, giọng lạnh tanh:

Còn Kiều Trang vẫn ở trong phòng, tựa người vào cửa, mỉm cười một cách mờ ám.

Cảm giác là… da người.

“Không phải như vậy.”

Chỉ lặng lẽ đi thẳng đến chỗ tủ, mò được chăn dự phòng, rồi rón rén trải xuống sàn.

Diệc Thần nghiêng đầu, giọng nói mang theo chút trầm thấp lười biếng nhưng dịu dàng:

Kiều Trang vẫn cười.

Diệc Thần gật đầu, ánh mắt lặng đi trong giây lát.

Hai ánh mắt, một bên là Kiều Trang, một bên là Vy Vy đang nhìn thẳng vào hắn, không chớp.

Giọng nói đó vang lên đồng thanh từ hai bên.

Đây là kiểu giận không đánh mà đau.

Tưởng rằng ca ca đã đổi ý.

Nhưng bây giờ ngủ ở đâu mới là vấn đề.

“Em không nói gì sao?” – Hắn hỏi.

Vy Vy lên tiếng trước.

Tay hắn vừa đặt lên tay nắm cửa.

Kiều Trang không trả lời.

Không thèm nói chuyện. Không thèm nhìn mặt.

Nên muốn… ra ngoài hóng gió một chút thôi.”

Hiểu vì sao hai con bé này lại muốn kiếm chuyện rồi.

Hắn hơi nuốt nước bọt, cố làm giọng thản nhiên:

Hắn lập tức quay sang bên trái.

“Trong phòng không có nước.

Tay trái vớ lấy chiếc gối bên cạnh,

Nhưng tương lai thì sẽ có, đúng không?”

Rồi hắn bước vào mà quên mất đề phòng.

Chọn phe?

“Ca ca~”

Chọn phe cái gì cơ chứ!?

Giọng trầm lại, vừa đề phòng vừa bất đắc dĩ:

Cả Kiều Trang lẫn Vy Vy đều đang chờ câu trả lời của hắn.

Hắn rõ ràng chỉ muốn bình yên mà đi ngủ thôi.

“Nước?”

Không đúng, làm gì có bình nước nào trong phòng hắn.

Cũng không còn đòi hôn nữa.

Diệc Thần thở dài, mắt khẽ cụp xuống.

Hắn ngủ ở giữa.

Một nụ hôn rất chừng mực.

Diệc Thần lập tức đảo mắt quanh phòng.

Một giấc ngủ, hoàn toàn lý tưởng.

“À…Anh ngửi mùi con hồ ly kia quen rồi, nên giờ thiếu hơi nó thì thấy ngộp thở… phải không?”

Vy Vy vẫn nhìn hắn, ánh mắt vẫn hơi lạnh nhưng không còn gay gắt nữa.

Kiều Trang khẽ nhướng mày.

“Chưa đủ. Em muốn anh hôn ở đây.”

Diệc Thần híp mắt lại, gương mặt lộ rõ vẻ tính toán.

Rất nhẹ. Rất chậm.

Cô ôm gối trước ngực, ánh mắt bất ngờ chạm vào hắn thì hơi ngập ngừng một chút.

Hai con bé này…

Cuối cùng cũng quyết định đối diện với hai ánh nhìn như muốn nuốt trọn mình kia.

Diệc Thần hơi đơ ra.

Diệc Thần không phản đối.

“Em còn nói gì được nữa?

Anh không phải loại đàn ông háo sắc đâu.”

Cho đến khi…

Mà ra ban công ngủ thì lạnh lắm.

Nói rồi, cô đưa tay chạm nhẹ lên môi mình.

Kiều Trang vẫn đang nằm trên giường, ánh mắt đầy quyến rũ nhìn hắn.

….

Hắn cuối cùng cũng thoát được mấy con bé hư hỏng ấy.

Rõ ràng là đang muốn dùng lòng trắc ẩn để lừa hắn.

Diệc Thần nhìn ngón tay của Vy Vy… rồi nhìn lên ánh mắt cô.

Là Linh Lăng.

Cánh cửa vừa khép lại thì hắn đã biết mình sai.

Cho nên còn lâu mới lừa được hắn.

Bên phải.

“Nửa đêm rồi… anh còn muốn đi đâu?”

“Trò… trò gì cơ?”

“Không có. Tụi em chỉ cho anh xem. (đọc tại Qidian-VP.com)

“…Hả?”


“Phòng em… không có điều hòa.

Diệc Thần chậm rãi vươn tay lên…

Diệc Thần theo phản xạ lùi lại một bước.

Tiếng cửa phòng đóng lại.

Nhưng trong người tụi em có.

Tay phải mở cửa phòng rồi phóng nhanh ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 86: Hết yên bình