Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 87: Bài kiểm tra cuối cùng
Huống hồ, thời gian không còn nhiều.
Thật giống cái lần đầu tiên Diệc Thần nhìn thấy cô, dáng vẻ ấy vẫn chưa hề thay đổi.
Thật ra trước khi bước vào, Diệc Thần đã tiến lại gần Vy Vy mà nghiêng đầu nói nhỏ:
Quá hoàn hảo.
Không nói lời nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không muốn bị nói là bắt nạt kẻ yếu, Vy Vy thản nhiên rút thanh Thượng Cổ Long Kiếm sau lưng, cắm phập xuống đất, vạt áo nhẹ tung theo gió.
Và cô cũng chưa từng nói.
Một câu nhẹ hều… nhưng với Vy Vy, là cay tận tim.
Đến lúc phải tính tới cách hoàn thành điều kiện thứ hai rồi.
Hiểu Vân không lùi bước.
Rồi đột nhiên kéo chăn trùm kín đầu lại, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu:
Không còn tiếng gió.
Cố tình. Rõ ràng là cố tình.
Vậy mà hôm nay… lại chơi công bằng? (đọc tại Qidian-VP.com)
Một cơn gió nhẹ lướt qua.
Nhưng ánh mắt… đã không còn dao động nữa.
Tim hắn khẽ giật một nhịp.
Anh trai cô đang ngủ… cùng một cô gái… trong phòng của mình.
Nhưng ngón tay cô lại đang nắm chặt lấy tay hắn.
Diệc Thần cũng không biết làm gì
Vậy thì chỉ còn cách… để Hiểu Vân vượt qua thử thách của Vy Vy trước vậy.
“Vân Nghi, em… đúng thật là cao thủ.”
Là anh trai mình.
Nhưng Diệc Thần thì khác.
Nhưng cũng đủ khiến người tỉnh táo như Thiên An lập tức tỉnh ngủ luôn.
Cô khẽ cúi đầu, giọng nhẹ nhưng dứt khoát:
Hắn khẽ nghiêng người, thì thầm vào tai cô vài lời ngắn gọn.
Hiểu Vân đã thăng đến Bát Huyền Cảnh.
Diệc Thần khựng người, ánh mắt khẽ động.
Cô muốn Hiểu Vân biết rõ thế nào là thực lực.
Chỉ có thể tin tưởng… rằng Hiểu Vân sẽ vượt qua.
Cả hai chọn một khoảng đất trống ở ngoại ô thành phố Thiên Dương — nơi ít người qua lại, đủ yên tĩnh để không bị ai làm phiền.
Hoàn hảo đến mức… hắn không thể chắc cô đang ngủ thật hay chỉ đang diễn.
…
Diệc Thần đứng dậy, phủ lớp bụi mịn trên tay áo.
Và trận chiến chính thức bắt đầu.
…
Tất cả ánh mắt đều dồn về phía hai người.
Dưới bầu trời xám tro của hành tinh bỏ hoang, nơi gió cuốn theo cát bụi từng đợt dồn dập, hai bóng người đứng đối diện nhau giữa vùng đất nứt nẻ.
Không chút cảnh giác.
Ở bên dưới, Diệc Thần dường như cảm nhận được gì đó.
Nói thì đơn giản chứ bây giờ hắn thật sự không biết làm sao luôn.
Cả nhóm nối tiếp nhau bước vào cánh cổng dẫn tới hành tinh bỏ hoang.
Vân Nghi vẫn nhắm mắt.
Mấy ngày sau đó, Diệc Thần gần như không làm gì khác ngoài việc tập trung huấn luyện cho Hiểu Vân.
Nếu hắn có mặt ở đó,… sợ rằng sẽ vô tình tạo ra áp lực cho Hiểu Vân.
“Không… không thấy gì cả. Không nghe gì hết. Ngủ tiếp, ngủ tiếp…”
Chỉ liếc hắn một cái rồi mới bước vào trong.
Hiểu Vân hôm nay lại mặc một bộ trang phục gọn gàng, tay cầm kiếm, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Không có ràng buộc sức mạnh.
Hiểu Vân không lập tức trả lời.
Cơ thể cảm thấy hơi ê ẩm sau một đêm ngủ dưới sàn lạnh.
Diệc Thần mở lời trước, nói với cô bằng một giọng đều đều:
Mỗi đêm, các nữ quỷ trong nhà hắn đều thay phiên nhau ngủ cùng Thiên An để bảo vệ cô bé.
Sợi tóc trắng của cô bay nhẹ sang một bên.
…
Đúng rồi.
Diệc Thần không biết kết quả sẽ ra sao.
Nằm cạnh hắn, còn có chị Vân Nghi.
Chương 87: Bài kiểm tra cuối cùng
“Hôm nay như thế là đủ rồi, chúng ta tạm nghỉ thôi.”
Vậy nên bây giờ Vy Vy mới lựa chọn “nhường trước rồi ép sau”.
Ngón tay siết nhẹ lấy vạt áo. Ánh mắt dõi về nơi xa, nhưng trong lòng lại quay về một nơi khác – nơi chôn sâu ký ức mà cô không bao giờ muốn nhớ lại.
Cô ấy không sợ thất bại, nhưng lại sợ làm Diệc Thần ca ca thất vọng.
Quá khứ của Hiểu Vân, hắn chưa từng hỏi.
Diệc Thần theo phản xạ cúi xuống, vén chăn ra xem.
Tối thiểu, không phải lúc này.
Trước ánh mắt hoang mang của các chị em khác, Vy Vy không giải thích gì thêm.
Chỉ là… không ngờ trùng hợp đến vậy.
Hơi thở Vân Nghi đều đặn, gương mặt yên bình như thể hoàn toàn vô ý…
Mà còn phải đối diện với nỗi sợ sâu thẳm nhất trong lòng.
Thiên An cựa mình, khẽ dụi mắt rồi từ từ ngồi dậy.
Trong vòng ba chiêu thức, ai hạ gục được đối phương trước sẽ là người chiến thắng.
Lần lượt… cho đến khi chỉ còn lại Vy Vy và Lạc Tiên chưa vào.
Hiểu Vân hít một hơi thật sâu.
Không siết mạnh.
Cô chỉ nhẹ nhàng rút ra một thanh kiếm khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
“…”
Không sai được.
Từ Hiểu Phi hiện tại đang là phu nhân của Lang Nha Vương – Hàn Phong.
Mỗi đường kiếm tung ra đều dứt khoát, mang theo sát khí rõ rệt.
Nếu sau ba chiêu mà cả hai vẫn còn đứng vững, thì phần thắng sẽ thuộc về Hiểu Vân.
Không khí trong nhà bắt đầu rục rịch.
Bị chọc đúng chỗ n·hạy c·ảm, làm cô không muốn đánh bại Hiểu Vân kiểu áp đảo.
Nhưng suy cho cùng, Vân Nghi vẫn là kiểu lành tính.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.
Cái gì đến… cũng phải đến.
Trời đã ngả về chiều.
Tay đưa lên dụi mắt lần nữa.
Vy Vy cau mày, ánh mắt lóe lên tia nghi khó chịu, rồi bước vào cổng không gian mà không nói gì thêm.
Muốn mở ra Quỷ Vực không chỉ cần cảnh giới.
Cả hai vẫn còn đang ngủ.
Rồi lặng lẽ trườn người khỏi tấm chăn.
“Ta không cần dùng cây kiếm này.”
“Chị gái em… là người em muốn g·iết.”
Ánh nắng cuối ngày hắt qua rặng cây phía xa, trải một màu cam nhạt lên mặt đất gồ ghề.
Trong chuyện này, tâm lý là yếu tố then chốt.
Không siết, nhưng cũng không buông.
Điều kiện thứ nhất xem như đã xong.
Lạc Tiên là người đi sau cùng.
Diệc Thần bây giờ muốn thoát cũng không thể thoát được, chỉ có thể tự trách mình: (đọc tại Qidian-VP.com)
Vy Vy quét mắt nhìn Hiểu Vân, ánh mắt sắc lẻm, đánh giá cô từ đầu đến chân — rồi khẽ nhướng mày.
Mọi thứ lại phải cân nhắc đủ đường.
Cô động.
Diệc Thần không biết.
Nhưng không mở mắt.
Diệc Thần mở mắt, ánh nhìn ngập tràn phức tạp.
Diệc Thần quay đầu lại, lần đầu tiên ánh mắt hắn khẽ bất ngờ.
Các nữ quỷ đều lần lượt xuất hiện, chẳng ai bảo ai, nhưng ánh mắt ai nấy đều ánh lên vẻ hứng thú khi hóng cái drama này.
Diệc Thần trầm mặc.
Tựa sát vào hắn hơn một chút.
Thì trước hết… hắn phải biết được cô đang trốn tránh điều gì.
Mi mắt khẽ động. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư thế… không có gì quá đáng.
Vì tính ngủ sâu, nên cô bé hoàn toàn không biết có người đã vào phòng mình đêm qua.
Yêu Tộc sẽ quay lưng với Quỷ Tộc.
Hắn lập tức nhớ ra.
Nếu muốn giúp cô ấy bước qua được nỗi sợ đó
Hắn cúi xuống.
“…Cái quái gì vậy…?”
Có thứ gì đó đang đè nặng lên ngực hắn.
Không phải vì nể nang… mà là để chứng minh.
Nhưng hắn hiểu rõ, đây là chuyện mà mình không thể can thiệp.
Rút lui vẫn là thượng sách.
Hơn nữa, ngay lúc này…
Hiểu Vân vẫn đang luyện tập, nhưng từng nhịp thở đã trở nên gấp gáp hơn.
“Lúc trước anh có hứa sẽ giúp em báo thù… nhưng, em muốn báo thù ai vậy?”
Vân Nghi lúc này đã choàng tay giữ chặt lấy hắn.
Còn chưa kịp ngồi dậy, thì cổ tay hắn đột nhiên bị ai đó níu lại.
Hôm nay… chắc là tới lượt Vân Nghi.
Vấn đề không nằm ở sức mạnh.
Thậm chí không cần động vào cả Lang Nha Điện.
…
Ánh nắng yếu ớt vừa xuyên qua rèm cửa sổ, lặng lẽ trườn vào phòng như một kẻ không mời mà đến.
Không đúng.
Câu nói của cô vang lên rành mạch, đầy kiêu ngạo.
Vân Nghi mở ra một cánh cổng, dẫn mọi người đến một hành tinh bị bỏ hoang.
Hắn không thể hành động liều lĩnh được.
Hắn khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Vân Nghi lần nữa.
“Vâng ạ, ca ca.”
Và cô ta, đã thắng.
Một cây kiếm ngưng tụ từ quỷ khí, rất giống với thứ mà Hiểu Vân đang dùng.
Chỉ cần để Hiểu Vân gặp được Từ Hiểu Phi.
Lúc này, Diệc Thần mới bước tới, đứng cạnh Vy Vy.
Hắn cần một đường vòng. Một cách khác.
Mãi đến khi tầm mắt quét qua tấm chăn trải dưới sàn…
Bát Huyền Cảnh.
Kẻ đứng đầu của Lang Nha Điện, dẫn dắt một đám lang tộc thiện chiến, khát máu và tàn nhẫn.
Giọng cô nhỏ như hơi thở:
Thua trong thế không còn lời nào để bào chữa.
Hắn nhớ rõ ràng là trước khi ngủ làm gì có chăn?
Nếu hắn là người ra tay trước, thế cân bằng suốt bao nhiêu năm qua sẽ bị phá vỡ.
Vân Nghi không lên tiếng.
Hiểu Vân kể lại mọi chuyện khi cô còn ở Yêu Giới.
Kể cả việc gọi ra Quỷ Vực… cũng được phép.
Hắn nằm yên, không dám động đậy, ánh mắt dán vào mái tóc mềm rũ xuống bên vai cô.
“Tiểu hồ ly, ta nhường cô ra đòn trước.”
Vân Nghi vẫn giữ dáng vẻ yên bình.
“Em cố lên nha. Đừng có làm mất mặt mấy chị em trong nhà đấy.”
Hai người tìm một mỏm đá gần đó ngồi xuống, giữa khung cảnh tĩnh lặng chỉ còn tiếng gió thoảng qua cánh đồng cỏ khô.
“Vâng ạ.”
Trong căn phòng yên ắng, Diệc Thần chậm rãi mở mắt.
Cô chớp mắt vài cái.
Cô khẽ nhắm mắt lại một khắc, rồi mở ra, ánh mắt trong veo trở nên kiên định hơn bao giờ hết.
Như thế thì không được.
Nhưng hắn không ngắt lời, chỉ im lặng, chờ cô nói tiếp.
Lần này không cần đoán nữa.
Kiểu gì thì Vy Vy cũng thắng.
Hắn nhìn cô thêm vài giây nữa.
Hắn khẽ nhíu mày, kéo tấm chăn lên một chút định xoay người thì khựng lại.
Tấm chăn được kéo nhẹ lên ngang ngực.
Vấn đề nằm ở chính trị.
Nhưng…
“…Hả?” – giọng mũi ngái ngủ, mang theo chút bối rối.
Ba chiêu đối với cô đã là quá đủ để giải quyết trận đấu.
Tối hôm đó, sau khi Thiên An đã ngủ say.
Thậm chí nếu cần, hắn hoàn toàn có thể san bằng Lang Nha Điện chỉ trong một trận chiến.
Rồi nhìn kỹ lại.
Một nhịp, hai nhịp…
Đắn đo.
Chỉ mới đến mức đó thôi sao?
Tuy nhiên, Diệc Thần chọn không đi cùng.
Diệc Thần biết mình không thể kéo dài thêm thời gian đánh giá năng lực của cô ấy được nữa.
Một cánh tay trắng mịn, mềm mại… đang đặt lên người hắn.
Cô khựng lại.
Vấn đề là… Hiểu Vân sợ điều gì?
Rồi… thở nhẹ một hơi, nằm xuống trở lại.
“Con bé này… diễn sâu thật.”
Thiên An đứng hình gần mười giây.
Ánh mắt cô trở nên bén như dao, khoé môi cong lên với nụ cười nhàn nhạt:
Diệc Thần thở ra một hơi thật khẽ.
Nhưng thực tế là… Vy Vy có lẽ sẽ chẳng cần đến Quỷ Vực.
Lần này, hắn không còn phản kháng nữa.
Hắn bất lực. Hoàn toàn bất lực.
Vy Vy từ trước tới nay luôn đánh nhanh thắng gọn, làm gì có chuyện nhường nhịn đối thủ bao giờ?
“Biết thế thì ban nãy cố vùng vẫy mà chạy rồi…”
Vân Nghi là người đầu tiên đi trước.
Không còn tiếng bàn tán.
Dưới đất.
Người khác không dám chọc vào chúng.
Hắn bước tới, giơ tay nhẹ chặn đòn đánh tiếp theo của cô.
…
Lang Nha Điện… không phải là một thế lực nhỏ trong Yêu Giới.
Chỉ là… khẽ dịch người.
Và chủ nhân của cánh tay đó, không ai khác… chính là Vân Nghi.
Không như tụi Kiều Trang, Vy Vy hay Linh Lăng.
Một cánh tay quấn hờ nơi eo, một chân vô thức gác lên người hắn, nhịp thở đều đều như thể vẫn đang ngủ say.
Nỗi sợ mà Hiểu Vân phải đối diện… chính là sự phản bội từ người mà cô yêu quý nhất.
Diệc Thần nhấc nhẹ cánh tay của cô ra khỏi người mình.
Nhưng cũng đủ để hắn không thể rời đi.
Cảnh tượng đó cứ thế mà kéo dài thêm một chút nữa, cho đến khi trời hoàn toàn sáng thì Diệc Thần mới được thả lỏng.
Chỉ còn nhịp thở, và cái cảm giác… sắp có một điều gì đó rất dữ dội diễn ra.
Cô ấy sẽ không chủ động đi quá giới hạn với hắn.
Không một kẽ hở.
Hiểu Vân thoáng sững lại, rồi gật đầu và rút kiếm về:
Không khí dường như đông cứng lại.
Nếu biết Hiểu Vân còn chưa mở được Quỷ Vực, biết đâu… Vy Vy sẽ nương tay.
Hiểu vân là kiểu sống nội tâm.
Vài giờ sau.
Cô co lại một góc, lưng quay vào tường, mặt nóng bừng lên như bị sốt.
…
Muốn cô ta dốc hết sức rồi mới thua.
Các nữ quỷ đứng xem ai nấy đều ngớ người. Chỉ có Lạc Tiên là khẽ cười, như đã biết trước điều gì đó.
Trời chỉ vừa tờ mờ sáng.
Quy tắc của thử thách do Vy Vy đưa ra rất đơn giản.
Không gian vẫn còn vương mùi hơi ấm của buổi sáng sớm.
Hiểu Vân hiện tại… đã sắp hoàn tất quá trình quỷ hoá.
Đôi môi khép hờ, làn mi hơi run run theo nhịp thở.
Diệc Thần không cần phải g·iết Hàn Phong.
Nhưng dù sao…
Cuối cùng, Hiểu Vân cũng quyết định nói cho hắn biết.
Con bé này là đang giả vờ ngủ đây mà.
…
Quỷ Tộc và Yêu Tộc hiện tại vẫn còn giữ một mối liên minh ngầm – vốn đã tồn tại nhiều đời từ trước khi Diệc Thần tái sinh.
Vy Vy và những người khác sẽ không bỏ qua đâu.
Cô bước chậm hơn một nhịp, dừng lại trước mặt hắn.
Hắn đã hiểu rồi.
Ít nhất thì… Diệc Thần vẫn tin là như vậy.
Hàn Phong chẳng phải điều gì đáng ngại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.