Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92: Ăn khuya
Kiều Trang đi một vòng kiểm tra cửa nẻo, khoá cửa chính cẩn thận rồi mới lặng lẽ trở về phòng.
“Vâng… em hiểu.”
Hắn lướt đầu bút trên bản đồ, chậm rãi vạch ra tuyến hành trình khả thi nhất.
Trong lòng ánh lên một chút bình yên giản dị.
Kiều Trang bật cười khẽ, giọng dịu lại:
Hắn vẫn chưa thể xác định chính xác vị trí của Lang Nha Điện.
Có những Yêu Vương không ngừng mạnh lên, cuối cùng đạt đến cảnh giới Yêu Thần, biến vùng đất của mình từ bất ổn trở nên ổn định và giàu mạnh.
Cô ngẩng đầu, khẽ đáp:
Diệc Thần tiếp tục nhìn tấm bản đồ một lúc lâu, ánh mắt lặng đi như chìm vào một tầng suy nghĩ khác.
…
Hắn không chắc.
“Chúc em ngủ ngon.”
“Em lên phòng trước nha. Chén còn lại… anh rửa đi.”
Hiểu Vân đang lau khô tay bằng chiếc khăn nhỏ, ánh mắt vẫn còn lơ lửng vì những lời xấu hổ ban nãy của Kiều Trang.
Ba nơi này… căn bản không dễ đi.
Hiểu Vân khẽ gật đầu, giọng nhỏ:
Lang Nha Tộc thậm chí chưa đủ tên tuổi để được gọi là một thế lực.
“Anh đi tắt đèn.”
“Anh tính bỏ mặc em đứng ngoài cửa, trong bộ dạng này sao~?”
Muốn đến được điểm kia, hắn phải băng qua ba vùng:
Hiểu Vân là người cuối cùng tắt đèn phòng khách.
Không tiếng gọi, không ai kéo hắn lại, cũng không có cuộc tranh giành náo loạn nào nữa.
Ở những nơi ấy, cuộc sống luôn là sự đấu tranh sinh tồn, chờ đợi ngày bị thôn tính bởi kẻ mạnh hơn.
Vừa cột lại, vừa thong thả tiến lại gần hắn.
“Ơ…”
Như vậy chẳng khác nào tự làm bại lộ thân phận mình.
Chỉ còn lại ánh đèn ngủ âm ấm hắt từ hành lang, phủ lên bức tường một màu vàng nhạt dễ chịu.
Thay vào đó, hắn muốn tính toán cho chuyến đi đến Yêu Giới kỹ hơn một chút.
Hắn kịp giữ lại, nhưng tay vẫn còn khựng giữa không trung.
Diệc Thần vẫn không phản kháng, ánh mắt giữ nguyên vẻ điềm tĩnh.
Chỉ có cô… trong một chiếc váy ren ôm sát, ngắn đến mức như chỉ vừa đủ để hợp thức hóa việc mặc đồ.
Nếu muốn sống bình yên, thì phải dám đối mặt.
Đang mải suy nghĩ, hắn không nhận ra Kiều Trang đã quay sang nhìn mình từ lúc nào.
Làn da mịn màng gần như lộ rõ dưới lớp vải mỏng, từng bước chân như cố tình đẩy ánh nhìn người ta xuống sâu hơn.
“Không tắt đèn… thì không làm với em.”
Diệc Thần hơi nheo mắt, giọng chậm lại:
Còn Bích Lạc Trì - nơi đó không chỉ có hồ, mà còn có thứ đang ngủ bên dưới đáy.
Diệc Thần đứng lại ở lối đi, lặng lẽ nhìn theo bóng Thiên An đã vào phòng.
Một chút nghi hoặc thoáng qua đáy mắt.
Sau đó, hắn hỏi thẳng:
“Vì em chịu lắng nghe, cũng không tỏ ra đáng thương. Ở đây tụi chị không ai thích kiểu giả vờ yếu đuối để được thương đâu.”
Nhưng đúng lúc môi cô vừa định chạm xuống…
Cũng chẳng có dữ liệu nào đủ rõ để xác định chính xác.
“Em đi ngủ trước nha. Ngày mai em còn phải đến trường sớm.”
Cả nhóm Vy Vy, Linh Lăng, Lạc Tiên cũng lần lượt đứng dậy giải tán.
Diệc Thần hơi khựng lại.
“Hiểu Vân này.”
“Vào đi.”
Chỉ là một buổi tối bình thường, yên bình đến lạ.
Tiếng nước ngưng chảy.
Cô chớp mắt một cái, cong môi:
Cuối cùng, hắn buông tay, mở cửa ra:
“Không nói linh tinh đâu. Em chỉ… nói trước thôi.”
Hắn đưa tay vòng ra sau lưng cô, ánh mắt nửa cười nửa bất đắc dĩ:
Cô đặt chiếc chén cuối cùng vào kệ, lau khô tay bằng khăn vải, rồi rút dây buộc tóc.
Hiểu Vân cười nhẹ, mắt cụp xuống:
Hắn bị đẩy ngã xuống nệm, chưa kịp ngồi dậy thì Kiều Trang đã áp sát, một chân đặt lên mép giường như chặn đường lui.
“Em nè~. Đồ ăn khuya cho anh đó.”
Đi thẳng là không thể.
Diệc Thần nhìn cô giây lát.
Cô tựa nhẹ vào bệ bếp, khoanh tay, ánh mắt lấp lánh không giấu được vẻ trêu chọc:
Kiều Trang đứng lau đũa, động tác nhanh nhẹn, sắc sảo như mọi khi.
“Thật ra lúc đầu thì có… nhưng giờ thì không.”
Chẳng rõ đã đổi chủ, đổi máu, hay đơn giản là một bước thăng tiến nhờ thời thế.
Diệc Thần giật mình, trượt tay, suýt làm rơi cái bát trong tay.
“Món lẩu lúc nãy em ăn có được không?”
Diệc Thần hiểu ngay ý đồ.
Hắn thẳng bước đến cửa.
“Em không cần phải miễn cưỡng như thế. Nước lẩu của chị Vy Vy ai ăn lần đầu cũng sốc vậy đó.”
Diệc Thần lấy bút, khoanh lại khu vực đó bằng một vòng tròn đỏ mảnh.
Quá khứ ấy… dù cô có lặng lẽ trốn tránh bao lâu, cũng không thể tự khép lại.
Tiếng nói cười râm ran vẫn còn vang vọng trong phòng khách, nơi mà cả đám Vy Vy và Thiên An tụ lại chơi game như thường lệ.
Diệc Thần ngồi một mình, tựa lưng vào ghế, ánh mắt trầm ngâm nhìn xuống nét vẽ còn thô sơ vừa được hoàn thành trên mặt bàn.
Hay đúng hơn là sau buổi “thử thách giới hạn vị giác” cả nhóm dần tản ra nghỉ ngơi.
Hiểu Vân hơi khựng lại một chút, rồi gật đầu:
Dọn dẹp bàn làm việc, lấy một tờ giấy khổ lớn trải rộng ra, rồi bắt đầu vẽ lại bản đồ của Yêu Giới.
Sau khi chơi game được một lúc.
Hắn không hề nhắc chuyện đó. Cũng không bảo ai chuẩn bị gì.
Diệc Thần khẽ liếc sang, ánh mắt dừng lại nơi bóng lưng nhỏ nhắn kia.
“Dạ… cũng được ạ. Em chỉ thấy… hơi ngọt.”
Kiều Trang nheo mắt, môi cong cong đầy ẩn ý:
Nhưng cũng chẳng cần hỏi thêm, cô nhẹ nhàng bước vào, từng bước thong thả, đầy tính toán.
Dừng lại bên cạnh, Kiều Trang nghiêng đầu thì thầm:
Kiều Trang vẫn giữ nụ cười. Cô đưa tay ra, định đẩy cửa khép lại:
“Em đang nói linh tinh cái gì vậy.”
Diệc Thần đặt cái chén cuối cùng xuống rổ úp, lau tay, rồi khẽ lên tiếng:
“Chờ đã.”
Trở về phòng mình, Diệc Thần chưa vội ngủ ngay.
Kiều Trang nhìn hắn vài giây, rõ ràng không vui, nhưng rồi cũng thở ra một hơi, miễn cưỡng lùi lại, nằm nghiêng qua một bên, ánh mắt còn chưa cam lòng:
Dù còn muốn chơi game thêm vài ván, nhưng vì Thiên An cần nghỉ ngơi, nên chẳng ai nỡ làm ồn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không ai biết rõ là gì, chỉ biết không kẻ nào từng lội qua mà trở lại nguyên vẹn.
Mỗi vùng đất đều có sắc thái rất riêng, tùy thuộc vào kẻ đang cai trị nó.
Hắn giữ lấy tay nắm cửa, có ý định đóng lại.
“Em là Kiều Trang. Em mang đồ ăn khuya tới cho anh.”
Kiều Trang mỉm cười, nháy mắt một cái, ngón tay thon dài chỉ vào chính mình:
Cô tiến lại gần, hơi nghiêng người, giọng thấp xuống:
“Dạ, ca ca ?”
Đêm nay… có vẻ yên bình hơn hắn nghĩ.
Vậy mà bây giờ… lại có hẳn một “Điện” đủ để đứng ngang hàng với các tên tuổi lớn khác.
Hắn dừng lại, nét bút hơi nghiêng một chút.
Nhưng thay vì ấn đèn.
Không nói thêm gì nữa.
Hiểu Vân mím môi, gật đầu.
Hiểu Vân hơi mở to mắt, bất ngờ trước câu hỏi đó.
Các lối đi cũng nằm sâu trong những khu vực nguy hiểm, chưa được ai hoàn toàn kiểm soát.
Cô nói rất thẳng, không vòng vo.
Diệc Thần ở dưới bếp cùng Hiểu Vân và Kiều Trang rửa bát.
Tiếng nước chảy róc rách, tiếng chén dĩa chạm nhẹ vào nhau vang lên, đều đều như một giai điệu quen thuộc của đời sống yên bình.
Nhưng vào lúc này, đó là suy đoán hợp lý nhất.
“Lúc nãy Kiều Trang nói đùa thôi. Em đừng bận tâm.”
Cô nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt, ngồi thẫn ra vài giây trên giường hắn.
Hắn nheo mắt, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Hắn lẩm bẩm, rồi đưa tay chỉ vào một điểm không rõ tên trên bản đồ — một vùng đất nằm chếch về phía tây, gần khu vực từng là ranh giới giữa yêu thú và dị tộc lang thang.
“Vậy em vào ngồi chơi một lát cũng được mà,” cô nghiêng đầu, ánh mắt như vô tình lướt qua cổ áo hắn.
Chương 92: Ăn khuya
“Gì nữa vậy?”
Còn lại là những vùng đất nhỏ bé, nơi cư ngụ của các yêu nhân không đủ mạnh để hình thành thế lực, hoặc đơn giản chỉ là lãnh địa của những bầy yêu thú hoang dã.
Ngược lại, nơi nào thiếu vắng Yêu Thần, quyền lực sẽ thuộc về các Yêu Vương—những kẻ đủ mạnh để tạm thời thống lĩnh một vùng đất riêng.
Bếp lúc này chỉ còn lại hai người.
“Em hiểu.”
Chúng chỉ là một nhánh nhỏ lang bạt giữa rìa Yêu Giới, không có căn cơ, cũng chẳng có người dẫn dắt đủ sức vươn lên hàng đầu.
Không ai có ý kiến.
“Ca ca anh nhìn gì mà chăm chú thế.”
So với Thiên Giới hay Quỷ Giới, nơi này phức tạp và hỗn loạn hơn rất nhiều.
Yêu Giới vốn không có một trật tự rõ ràng, cũng chẳng tồn tại khái niệm ổn định lâu dài.
“Không lẽ… nhìn người ta rửa bát mà anh cũng thất thần như vậy?”
Rồi bĩu môi, gục mặt vào gối hắn mà lầm bầm: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ở Yêu Giới, quyền lực không hề được truyền thừa, càng không có thứ gọi là “chính thống”.
Vậy thì phải đi bằng đường vòng.
Bởi vì… vào thời điểm hắn còn sống.
Nếu còn mang theo sợ hãi, thì sẽ chẳng bao giờ bước tới được thứ gọi là tự do.
“Chỉ một lát thôi mà. Ngày mai em sẽ nấu đồ ăn ngon bù lại cho anh.”
“Anh không đói.” – hắn nói, giọng hắn đều đều, không có chút dao động.
Diệc Thần lùi vài bước, sau lưng đã là mép giường.
Không cần hỏi thêm.
Bên ngoài, giọng hắn vang vào, thản nhiên đến đáng ghét:
Yêu thú hoành hành, dị tộc c·ướp b·óc.
Vào giờ này, trừ khi có việc quan trọng, chẳng ai lên tìm hắn.
Hai giờ sau, tấm bản đồ cuối cùng cũng hoàn tất.
Cánh cửa vừa hé, Diệc Thần bất giác khựng lại.
Nhưng Kiều Trang đã nhanh chân đặt một bên chân vào ngưỡng cửa, tay chống lên khung gỗ, mắt nhìn hắn, giọng mềm mại:
Diệc Thần im lặng vài giây, ánh mắt hạ xuống, thoáng một tia suy nghĩ.
Một thoáng im lặng.
Chỉ riêng việc vượt qua Hạp U Cốc đã đủ khiến một đội yêu binh thông thường phải bỏ mạng một nửa.
Kiều Trang hơi sững người, không nghĩ hắn lại đổi ý dễ vậy.
“Không mời em ngồi à? Vậy để em tự tìm chỗ vậy.”
“Cạch.”
Kiều Trang sững người.
Sau bữa ăn…
Giọng trầm thấp vang ra:
Hắn hít nhẹ một hơi, rồi quay người, bước về phòng mình.
Những vùng đất nằm dưới sự cai trị của Yêu Thần sẽ trở nên phồn thịnh, sung túc, thu hút các yêu nhân mạnh mẽ tụ hội.
Hắn nhìn thẳng vào cô, giọng không nhanh, cũng không hối thúc:
…
“Không cần đâu,” cô khẽ nói, giọng trầm xuống, “đèn sáng mới vui.”
“…tập trung ở khu vực này.”
Hiểu Vân không cần hỏi rõ “phần còn lại” là gì.
“Cũng đã đến lúc… để giải quyết phần còn lại của em rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“…Ca ca, anh chơi gì kỳ vậy!”
Kiều Trang chỉ nhún vai, mặt tỉnh bơ như chưa từng nói gì rồi ung dung bước ra ngoài.
Buổi tối hôm đó… không có biến cố đặc biệt gì xảy ra.
Rồi gật đầu.
Nhưng rồi hắn vẫn bước đến, nhẹ nhàng mở cửa.
Hắn không trả lời, chỉ liếc sang cô bằng ánh mắt dè chừng.
“Phần lớn có lẽ…”
“Được rồi. Tắt đi.”
“Tối nay em có món quà đặc biệt cho anh đấy.”
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, ngắt ngang dòng suy nghĩ đang miên man trong đầu Diệc Thần.
Hiểu Vân.
Diệc Thần đứng dậy, bước về phía công tắc.
Ngón tay cô khẽ lướt qua xương quai xanh hắn, mềm mại nhưng mang đầy ý đồ.
Kiều Trang nghiêng đầu liếc nhìn cô, tay vẫn đang gấp khăn lau:
“À quên…” cô cúi thấp người, thì thầm sát tai hắn, “đồ ăn khuya… phải ăn lúc còn nóng.”
Hắn chống khuỷu tay lên bàn, ngón trỏ khẽ gõ nhẹ vào tấm bản đồ.
Thiên An là người đầu tiên đứng lên, vươn vai ngáp dài:
Tấm bản đồ này không sắc nét, bố cục cũng không hoàn chỉnh—tất cả đều dựa vào trí nhớ của hắn mà phác họa lại.
Bởi cô biết đó là chị gái cô… Từ Hiểu Phi.
Diệc Thần lắc đầu, bình thản:
Bên ngoài, một giọng nói dịu dàng vọng vào, có chút bình thản, có chút cố tình kéo dài:
“Em nói… mang đồ ăn khuya?”
Rồi bắt đầu tính toán con đường ngắn nhất để đi từ Trái Đất đến đó.
Ánh mắt vẫn thấp thoáng lo âu, nhưng không còn là ánh mắt của một người yếu đuối.
Giọng cô nhỏ, nhưng rõ ràng.
Hiểu Vân lặng lẽ rửa từng cái bát, động tác cẩn thận, dù vẫn còn chút vụng về.
Tiếng cửa đóng lại.
“Em biết ạ … Chị ấy chỉ chọc chúng ta thôi.”
Cả tầng dưới nhanh chóng chìm vào bóng tối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Luật lệ và trật tự ở nơi đây luôn được viết lại bằng sức mạnh của kẻ chiến thắng.
Mà Kiều Trang… không phải kiểu người rảnh rỗi mang đồ ăn khuya chỉ vì tốt bụng.
Kiều Trang theo phản xạ bật người dậy:
Không hề báo trước. Không hề ngượng ngùng.
Bất chợt, cô nghiêng đầu hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Em có muốn về Yêu Giới bây giờ không ?”
Yêu Linh Sơn, Hạp U Cốc và Bích Lạc Trì.
“Cốc, cốc, cốc.”
Nhưng cũng có những Yêu Thần suy yếu theo thời gian, kéo theo vùng đất từng trù phú rơi vào suy tàn, mục nát.
“Hay là anh đang nghĩ… đợi Hiểu Vân lớn thêm chút nữa thì ăn là vừa đúng không?”
Vừa vào phòng, cô xoay người lại, tay đặt lên ngực hắn, nhẹ nhàng đẩy về phía sau:
Kiều Trang không có ý tha cho hắn.
Kiều Trang đứng đó, không một món đồ ăn nào mang theo.
Hắn nhìn cô một lúc, ánh mắt không có ý trách móc hay soi xét, chỉ đơn giản là… bình tĩnh.
Tuy nhiên, lãnh địa của các Yêu Vương thường mong manh hơn, dễ bị t·ấn c·ông hoặc thâu tóm bởi các thế lực khác bên ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Nghe câu đó của Kiều Trang, Hiểu Vân đỏ bừng tai, tay run nhẹ, suýt đánh rơi cái chén đang rửa.
Diệc Thần nhíu mày, cố giữ vẻ bình thản:
“Ai đó?”
Cô bé ấy… đã thật sự bắt đầu thuộc về nơi này.
Diệc Thần hơi gật, rồi im lặng vài giây, như đang cân nhắc cách nói.
Hiểu Vân hít vào nhẹ một hơi, rồi khẽ gật đầu:
Kiều Trang cười khẽ, quay lại bàn, tiếp tục lau chén, miệng vẫn lẩm bẩm:
Hắn nghiêng đầu, tránh sang một bên.
Diệc Thần liếc xéo cô, ánh mắt cảnh giác nhưng chẳng dám nói câu nào.
Chuyến đi này… có lẽ cần phải mang nhiều Vệ Hồn Thượng Quỷ hơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.