Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93: Liên hoàn thất bại
Trùng Vương dừng lại.
“…Tôi biết.”
Hơi thở hắn nặng nề, từng chữ bật ra đầy giận dữ:
“Lệnh tiếp viện đã được phát đi từ hai tuần trước.”
“Muốn lên phòng em ngủ không? Giường em còn dư chỗ.”
Không mộng mị.
“Bỏ đi. Thiên Thần Tộc giờ mạnh hơn cô tưởng nhiều.”
“Câu đó anh phải hỏi em mới đúng. Em không về phòng ngủ mà lại ngồi đây chải tóc, soi gương. Tính hù người ta c·hết đứng à?”
Mái tóc dài buông xõa tận eo, từng đường chải như rạch vào không khí.
Tổng huy động quân khu nội địa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lạc Tiên xoay người, gác tay lên đầu gối, cười khẽ:
Ma?
Nhưng môi cô mím chặt, và bàn tay đang giữ gọng điều khiển Huyết Giác Trùng đã trắng bệch từ lúc nào.
Trùng Vương nghe xong lời đáp của Đào Thương, đôi mắt khẽ nheo lại.
“Tuỳ anh.”
Một lát sau, một trùng tướng râu bạc, có uy tín lâu năm trong điện, bước ra chắp tay:
Chỉ là… một chút yên bình hiếm hoi giữa một thế giới đầy xáo trộn.
Ông quay sang tên lính truyền tin, ánh mắt sắc như dao: (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệc Thần biết rõ tối nay mình không thể ngủ trong phòng nữa.
Gió thổi qua làm mái tóc dài của cô khẽ lay động.
Lời vừa dứt, mấy vị trùng tướng đứng gần đồng loạt cúi đầu.
“Thôi, không cãi với em nữa. Miễn em đừng làm phiền anh là được.”
Không ai trả lời.
Thế nhưng, những binh sĩ trùng tộc nhìn thấy bóng người đó thì vô thức tránh sang hai bên, không ai dám cản đường.
Truyền tin viên quỳ xuống bẩm:
Lệnh rút quân được phát đi ngay sau đó.
Hắn im lặng vài giây, rồi ngồi xuống lại, kéo gối kê giữa hai người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một lát sau…
…
Quân tiếp viện do Tần Lý Quy dẫn đến đang dần cạn kiệt sức lực.
“Gửi chỉ lệnh đến Á Chân. Trong ba ngày, bằng mọi giá… phải khởi hành.”
Rầm!
Chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hắn, tựa lưng vào sofa.
Giọng hắn khản đặc, nhưng vẫn dứt khoát vang lên giữa không gian im ắng:
Không ồn ào.
Nhưng ai cũng hiểu… đó chỉ là sự yên lặng trước cơn bão kế tiếp.
Diệc Thần giật mình.
Ba mươi ngày… khi quân địch có thể đánh tới chỉ trong mười?
Trùng Tộc – Biên giới phía Đông
Hắn nhìn bản đồ một lần nữa, rồi chậm rãi ngồi xuống, hai tay đặt lên bàn, giọng trầm thấp như lưỡi dao mài sát đá:
“Ừ. Chỗ này vốn là của em mà. Tự nhiên hôm nay anh xuống chiếm đó.”
Giờ đây chỉ còn là biển tro tàn và xác c·hết.
“Cái gì?!”
Rồi cô cũng không rời đi.
“Truyền lệnh cho toàn quân. Đêm nay xuất kích!”
Một nhịp dừng.
Hỏa tuyến thu hẹp, thương binh nằm la liệt trong doanh trại, nhuệ khí xuống dốc không phanh.
Cô chỉ nhìn về hướng khe đá phía Tây, nơi tàn quân của Tần Lý Quy vẫn đang liều mạng rút lui.
Vì cả Sa Thương Lãm lẫn Khắc Tú Dã… đều đã thất thủ, chỉ trong mười hai ngày!
Ông không nói gì trong một lúc lâu, cho đến khi giọng nói trầm đục vang lên, đầy áp lực:
“Ý là nếu em thực sự muốn, thì cái gối này đâu có cản nổi.”
Một nữ tướng tiến lên một bước, giọng nặng như đá:
“Ý em là gì?”
Diệc Thần lập tức mở mắt.
“Vậy thì chúng ta chỉ có… hai mươi ngày.”
Diệc Thần nhướng mày:
Một khoảng lặng ngắn trôi qua.
Trên lưng một con Huyết Giác Trùng, Diệp Tử Mân ngồi bất động.
Tạm thời xuống phòng khách nghĩ cách vậy.
“Nửa đêm không ngủ, lén xuống sofa làm gì vậy?”
Diệc Thần nhíu mày, cảnh giác nhìn cô:
Na Lặc Tư cũng đã mất.
May mắn thay, Thiên Thần Tộc cũng không có ý đuổi đến cùng.
Hắn không còn cách nào khác, đành phải rút lui.
Ông chậm rãi hỏi, giọng sắc như lưỡi dao:
Vòng vây của Thiên Giới giờ đã áp sát Sa Thương Lãm, chỉ còn vài hành tinh tuyến hai làm vùng đệm.
“Cấm em bước qua cái gối này.”
“Bẩm Diệp tiểu thư… Na Lặc Tư đã… thất thủ!”
“Ca ca đâu có dễ bị doạ c·hết như vậy.”
Trên bệ cao, Trùng Vương ngồi bất động, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào bản đồ chiến lược giờ đã thiếu đi hai điểm sáng quan trọng.
“Lập tức khởi thảo Kế hoạch Phản Kích Đặc Biệt.
Rồi… một người th·iếp đi trước, người còn lại lặng lẽ nhìn một lúc, rồi cũng tựa vào gối mà nhắm mắt theo.
Diệc Thần ngồi bật thẳng dậy, tay khẽ đặt sau lưng theo phản xạ.
“Tần Lý Quy c·hết trận, tuyến phòng thủ bị xóa sổ. Có khoảng hai trăm tàn binh đang rút lui theo khe đá phía Tây… nhưng b·ị t·ruy s·át rất gắt.”
Diệp Tử Mân khẽ nghiêng đầu. Giọng cô vang lên bình tĩnh:
“Phòng anh bị ai chiếm rồi à?”
Một trùng quan chiến lược bước ra, chắp tay, giọng mang theo áp lực rõ rệt:
Không ai dám thở mạnh.
Không một lời đáp.
“Thời gian hai tuần… thực tế đã là nhanh hơn nhiều so với khả năng ban đầu.”
Một trùng binh truyền lệnh toàn thân lấm đầy bụi bẩn và máu khô lao vào đại điện, quỳ sụp xuống giữa sàn.
Phía sau cô, những phi trùng mang theo chiến giáp đồng loạt đáp xuống.
Các phi trùng vận chuyển nhanh chóng hạ xuống từ tầng khí quyển, mở ra những khoang tiếp nhận được chuẩn bị sẵn cho thương binh và các đơn vị mũi nhọn còn sống sót.
Không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ lách tách từng nhịp.
Trận chiến tại Na Lặc Tư đã bước sang ngày thứ mười bảy.
“Nếu quân của Á Chân đến kịp, phối hợp đúng lúc… thì có thể kéo dài được đến hai mươi ngày.”
Diệp Tử Mân vẫn lặng lẽ nhìn về phía chiến trường cháy đen, ánh mắt không hề dao động.
Cô gật đầu, đáp tỉnh bơ:
Nhưng rồi cô chỉ khẽ “ừ” một tiếng, gối đầu vào gối ôm của mình, kéo chăn mỏng lại — cũng không biết từ đâu lấy ra.
Trời chưa sáng hẳn, nhưng phía Đông đã phủ một màu xám đặc quánh, tĩnh lặng đến nghẹt thở.
Trong lúc các đội vận chuyển bắt đầu gom quân, bầu trời phía sau vẫn không ngừng vọng lại những tiếng gầm rít từ đám quân truy kích của Thiên Thần Tộc.
Không gian rơi vào im lặng đến đáng sợ.
“Ngươi quay về, thông báo cho Diệp Tử Mân và Á Chân biết, trong thời gian này, họ phải tử thủ bằng mọi giá.”
Mệt.
Cả đại điện chấn động. Nhiều người cúi đầu, không ai dám lên tiếng.
Cuộc chiến tại Sa Thương Lãm sắp tới, e rằng sẽ còn khốc liệt hơn nhiều.
“Nội trong ba mươi ngày, các ngươi phải hoàn tất mọi chuẩn bị cho ta.”
Diệc Thần liếc sang:
“Thế còn Á Chân?”
Ánh sáng từ đèn ngủ hắt qua gương làm gương mặt ấy trở nên mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ đường nét.
“Thư tiểu thư, Sa Thương Lãm đã mở hành lang tiếp nhận. Chúng ta có thể đưa tàn binh về đó để điều trị và ổn định tinh thần.”
Cô nhún vai:
“Vậy thì chúng ta chỉ có hai mươi ngày.”
“Đào Thương. Trả lời ta.”
Các trùng tướng cấp cao đứng im lặng quanh bản đồ chiến lược trung tâm, ánh mắt nặng trĩu, không ai lên tiếng.
Các tướng lĩnh Bắc Vân Nguyên lần lượt xuất hiện, nét mặt ai nấy đều trầm trọng, không ai dám phá tan bầu không khí u ám.
Lạc Tiên cong môi, ánh mắt hơi cong theo:
“Chà… anh né được là giỏi đó.”
Một lúc sau, ông mới lên tiếng:
Lạc Tiên nhìn cái gối, rồi nhìn hắn, khóe môi cong cong:
“Bệ hạ, xin hãy cho phép thần giải thích.”
“Còn những người đã… mất kiểm soát tinh thần, hãy để họ nghỉ.”
Hắn nghĩ.
Ánh mắt sắc như dao lạnh lặng nhìn xuống thung lũng phía dưới.
Tần Lý Quy quay phắt lại.
“Chậm trễ đến vậy… Diệp Tử Mân, có còn coi quân lệnh là gì không?”
“Không né được cũng phải né. Mấy đứa các em càng ngày càng… vô liêm sỉ.”
Chúng ta sẽ phản công từ tuyến sau, dùng chiến lược gọng kìm đảo ngược, biến vùng c·hiếm đ·óng của Thiên Giới thành mồ chôn cho bọn chúng.”
“Ưu tiên người b·ị t·hương nặng. Những ai còn đủ sức, giữ lại danh sách đưa về tuyến hai huấn luyện lại.”
Cả đại điện lặng đi.
“…”
Chương 93: Liên hoàn thất bại
“Để điều động lực lượng cấp quân đoàn, đồng thời củng cố vận chuyển và phòng thủ, bắt buộc phải triệu hồi lính dự bị, điều động trùng thú, và thiết lập lại tuyến chỉ huy chiến đấu từ đầu.”
“Nếu viện binh không đến kịp… e rằng chúng ta không giữ nổi Na Lặc Tư quá ba ngày nữa.”
Diệp Tử Mân lập tức điều một đội tinh nhuệ đi chặn đường, thiết lập tuyến rút an toàn.
Diệp Tử Mân gật đầu.
Một đội trưởng trẻ tuổi đứng gần cửa doanh, sắc mặt tái nhợt, run giọng bẩm:
“Nếu anh không sợ lạnh thì cứ việc.”
Hắn ngả người, nhắm mắt lại, chưa biết mai sẽ ngủ bù ở đâu.
“Nếu chỉ dựa vào lực lượng còn lại của Bắc Vân Nguyên… thì e là… giữ được khoảng… mười ngày, bệ hạ.”
“Bắc Vân Thành và Tam Cương lâu nay chỉ phụ trách về hậu cần và huấn luyện, hoàn toàn không được tổ chức theo mô hình chiến trường.”
Sau đó, ông quay lại nhìn thẳng vào hàng tướng lĩnh đang đứng nghiêm dưới bệ cao, giọng như tiếng sấm vang vọng khắp đại điện:
Chẳng lẽ… nhà này có ma thật?
Là Lạc Tiên.
Hắn nghiến răng, tay siết thành nắm đấm.
Trùng Vương nghe xong, đôi mắt khẽ nheo lại.
“Vậy quân của Diệp Tử Mân có thể giữ được bao lâu?”
Rồi ông quay người, giọng dứt khoát vang vọng, từng chữ như đóng xuống nền đá:
Một vị phó tướng già gằn giọng, tay nắm chuôi đao bên hông:
“Na Lặc Tư… đã thất thủ!”
“Anh sao thế? Sao tự nhiên lại xuống đây?”
“Không đợi nữa.”
“Thưa bệ hạ… nếu muốn phản công toàn diện, tái bố trí các hành tinh tuyến ba, đồng thời mở lại tuyến cung ứng từ vùng lõi… cần ít nhất ba mươi ngày chuẩn bị.”
“Vẫn chưa nhận được xác nhận điều quân từ quân khu Tam Cương, thưa bệ hạ.”
Đại doanh – Na Lặc Tư.
“Ngài ấy… đã t·ử t·rận. Thi thể chưa tìm thấy. Có thể đã bị t·hiêu r·ụi trong trận đánh cuối cùng.”
Giọng nói ấy… quen lắm.
“Tam Cương vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì.”
Ông lặng đi một thoáng, ánh mắt trở nên nặng nề.
Diệc Thần thở dài, ngồi phịch xuống sofa.
Tiếng bước chân vội vã vang lên từ ngoài hành lang.
Một trinh sát trùng quân từ tiền tuyến phóng v·út về, mình đầy máu, quỳ rạp xuống trước Huyết Giác Trùng:
Một nhịp dừng nghẹn.
Diệc Thần nhìn cô vài giây, không nói gì.
Vị tướng tên Đào Thương giật mình, mồ hôi lấm tấm trên trán. Ông ta cố đứng thẳng lưng, nhưng giọng vẫn mang chút ấp úng:
Bầu không khí trong đại điện nặng như đá đè.
Giọng cô không còn sắc bén như trước, mà trầm chậm, nặng nề.
Đây đã là cuộc họp khẩn cấp thứ ba trong ngày, nhưng vẫn chưa ai được phép rời khỏi vị trí.
Lạc Tiên khẽ bật cười, như thể đã đoán trước được:
“Trùng Vương, tại sao ngài ấy vẫn im lặng? Tại sao đến một câu trả lời cũng không có?”
Diệc Thần không tiếp lời.
“Vậy mà… tại sao đến tận khi đại doanh đã diệt, thì quân của Bắc Vân Nguyên mới đến nơi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Gió bấc thổi rít qua vùng đất hoang lạnh, cuốn theo mùi máu tanh và tro bụi chưa kịp nguội.
Chỗ tối nhất, ngay sát tấm gương lớn… có một bóng người ngồi quay lưng lại.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt bừng lên sát khí.
Diệc Thần mở mắt, liếc sang:
Trùng Đô – Trùng Vương Điện
“Ừ,” hắn gật đầu, như chấp nhận số phận. “Kiều Trang.”
“…Là em à.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thiên Thần Tộc đã phá được phòng tuyến, hơn một nửa tiểu hành tinh đã bị chiếm. Binh lính của chúng ta đang rút lui theo từng nhóm nhỏ… Không đủ lực để tổ chức phản công.”
…
Bàn tay đang nắm gọng điều khiển siết lại, nhưng rồi cũng dần buông ra.
Không ai nói thêm lời nào.
Trùng Vương đảo mắt một vòng, rồi đột ngột chỉ thẳng tay về một vị tướng đang đứng hàng thứ ba:
Ánh mắt ông quét qua bản điện báo vừa được dâng lên, rồi rơi xuống tên Diệp Tử Mân.
Một nữ tướng khẽ bẩm:
“Khốn kiếp! Viện quân từ Tam Cương và Bắc Vân Thành đâu rồi?!”
Hắn nâng cả hai tay, dâng lên một bảng tin khẩn có đóng dấu niêm phong đỏ sẫm:
Một âm thanh nhẹ đến lạnh gáy vang lên từ phía góc phòng.
Nơi đó… từng là đại doanh Na Lặc Tư – tấm lá chắn thứ hai của Trùng Tộc.
“Em tính ngồi đây luôn hả?”
“Cử đội nhanh nhất lập tức tiếp cận tuyến rút.”
Diệp Tử Mân cũng biết.
Tần Lý Quy đứng bật dậy, ánh mắt rực lửa như sắp t·hiêu r·ụi bản đồ chiến lược trước mặt.
Nhưng… mọi thứ chẳng bao giờ diễn ra như tính toán.
“Bẩm bệ hạ! Tin cấp báo… từ tiền tuyến!”
Ánh mắt Diệp Tử Mân hơi động.
Chỉ thở ra một tiếng, rồi nhắm mắt lại:
Không khí đột nhiên lạnh hẳn đi.
Những cột khói đen kịt vẫn bốc lên cao ngất, xác trùng binh và thiên thần nằm ngổn ngang khắp nơi như một bãi tha ma chưa kịp chôn.
“Đại tướng… doanh tiền tuyến phía Đông vừa gửi tin… tuyến phòng ngự trọng yếu của Na Lặc Tư đã vỡ!”
…
Rồi từng chữ buông ra, nặng như gông sắt phủ lên toàn quân:
Lạc Tiên nghiêng đầu nhìn hắn, giọng cố tình nhẹ như gió:
Lạc Tiên cười khẽ, kéo chiếc gối ôm vào lòng, vai khẽ nhún:
Không phải người thường.
Rạng sáng ngày thứ mười tám.
Hắn định đứng dậy rút lui thì… bóng người kia lên tiếng. Giọng rất khẽ:
Hắn lườm sang:
Trùng Vương nhắm mắt một thoáng, rồi mở ra.
Diệp Tử Mân không nói thêm lời nào.
Cách Mộc Tư đã mất.
Rồi ông ta bổ sung, giọng thấp hơn:
Hắn nhìn kỹ lại. Bóng người trong gương vừa nghiêng đầu, để lộ nửa gương mặt thanh tú, ánh mắt lười biếng đầy quen thuộc.
“Chỉ cần Sa Thương Lãm, và Khắc Tú Dã – hành tinh thứ tư của vùng biên giới phía Đông trụ vững.
Một lát sau, cô đặt lược xuống bàn, xoay người lại, hỏi thản nhiên:
“Chúng ta phải phá vòng vây trước khi bị bóp nghẹt!”
Cô ta không thuộc q·uân đ·ội Bắc Vân Nguyên, cũng không mang huy hiệu cấp bậc.
Căn phòng khách cứ thế mà chìm vào yên tĩnh.
Ngọn lửa cuộc chiến tạm thời lắng xuống.
Câu trả lời trầm, không lớn, nhưng chất đầy cay đắng.
Nhưng đi đâu ngủ cũng không an toàn cả.
“Soạt… soạt…”
Không khí trong trướng lạnh đi hẳn.
“Ta đã gửi thư cầu viện từ mười ngày trước! Ba lần! Mỗi lần đều đóng dấu hỏa tốc!”
Cô ngẩng đầu, ánh mắt điềm tĩnh nhìn lên Huyết Giác Trùng, giọng nói nhẹ như gió lạnh:
“Đã đến lúc Trùng Tộc phải nghiêm túc phản công rồi.”
Cảm giác như… có gì đó rất sai.
“Yên tâm. Em không có hứng thú làm mấy chuyện nửa mùa đâu.”
Lạc Tiên vẫn ngồi đó, tay nhẹ nhàng chải tóc, đôi mắt qua gương liếc nhìn hắn như thể chẳng có chuyện gì xảy ra:
Toàn thân hắn thoáng rùng mình.
Không một người.
Trùng Vương đứng dậy khỏi ngai, ánh mắt quét qua toàn điện, rồi dừng lại ở bản đồ chiến lược.
Lạc Tiên nghiêng đầu nhìn hắn, đôi môi khẽ cong như muốn trêu thêm vài câu.
Mở lại các trạm huyết trùng, điều quân từ vùng trung tâm tiến ra.”
“Không, cảm ơn. Kiều Trang đã dạy cho anh một bài học rồi. Anh không dại thêm lần nữa đâu.”
Từ xa, từng nhóm binh sĩ lết qua màn khói, người dính đầy máu, áo giáp cháy sém, ánh mắt trống rỗng như vừa sống sót từ địa ngục trở về.
Phòng khách chắc cũng không an toàn nữa rồi!
Không khí trong điện lập tức hạ xuống thêm vài phần lạnh lẽo. Một vài trùng tướng trao đổi ánh mắt nghi ngại, nhưng không ai dám nói lời gì thêm.
Tần Lý Quy không nói gì.
“Cô không thể chiếm lại Na Lặc Tư đâu, Tử Mân.”
Trùng Vương vẫn im lặng. Tay ông đặt lên tay vịn ngai, các đốt ngón tay nổi rõ.
Chỉ thấy… bóng tóc, bóng lưng, và chiếc lược tre vẫn đều đặn chuyển động.
Hắn thở ra một hơi dài, đưa tay gục nhẹ lên trán:
“Vậy anh ra ban công ngủ.”
Tiếng đập bàn vang dội, khiến cả doanh trướng rung lên.
Không lâu sau khi mệnh lệnh được ban ra, một nữ nhân khoác váy đen lặng lẽ bước đến cạnh Diệp Tử Mân.
“Bằng mọi giá… phải bảo vệ được họ.”
“Quân của đại tướng Tần Lý Quy… toàn bộ bị tiêu diệt!”
Phòng Thiên An thì khỏi nghĩ — mấy lần bị tụi nó doạ sợ, đến giờ hắn vẫn còn ám ảnh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.