Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 95: Tàn cuộc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95: Tàn cuộc


Diệp Tử Mân không cần hỏi tên.

Vì Trùng Vương đã nhịn một bước.

Diệp Tử Mân siết chặt tay, bật người ra đòn đầu tiên, dồn toàn bộ sức mạnh còn lại vào mũi kiếm, tung ra một chiêu duy nhất hướng thẳng đến hai Thượng Huyền Cảnh kia.

Cả hai đều b·ị t·hương.

Không phải vì chiến thắng. Mà vì họ đã sống sót.

Các trưởng tộc, quan chiến lược và đại thống lĩnh đều đồng loạt bị triệu tập.

Vì cô biết, Vân Linh vẫn thường như thế.

Cái sức mạnh hắc ám đáng sợ toát ra từ cô ta, không lẫn đi đâu được.

Hắn bắt đầu thấy cơ thể mình…

Không chỉ là một thất bại đơn giản.

Người đó… chính là Diệc Thần.

Ngực như bị đá đè, máu trong người bắt đầu xáo trộn, khí mạch rung lên từng nhịp đau buốt.

“Ồ… cũng có chút bản lĩnh đấy.”

Hơn ba mươi hành tinh lớn nhỏ rơi vào tay Thiên Thần Tộc.

Vân Linh cảm thấy mình chơi đùa cũng đã đủ.

Cánh cổng không gian mở ra phía sau Diệp Tử Mân, nuốt lấy cô trong tích tắc, không để lại một dư âm.

Lưu Ly không đáp.

Nhưng cô vẫn đứng vững.

Linh khí rít qua gió như dao cứa da.

Ngay khi Quỷ Vực biến mất, Vân Linh cũng tan vào bóng tối, không để lại một dấu vết.

Vân Linh bước một bước.

Liêu Tinh Hà lùi lại, thở gấp. Trán rịn mồ hôi. Mắt bắt đầu nặng.

Khắc Tú Dã, Sa Thương Lãm, Na Lặc Tư và Cách Mộc Châu đã mất.

Khí lạnh tràn qua cánh đồng cháy sém, tro bụi vẫn còn bay lơ lửng giữa không trung.

Không gian bỗng chốc bị bao trùm bởi một tầng hắc ám đặc quánh, như thể ánh sáng bị bóp nghẹt, mọi chuyển động dừng lại trong một nhịp.

Cả hai đều đứng trong im lặng.

Phía sau, Diệp Tử Mân và một nhóm nhỏ trùng binh cốt lõi - những người còn có thể đứng vững, chủ động ở lại, chặn đường truy binh.

Nhưng Lưu Ly hiểu rất rõ… sự đáng sợ của con nhền nhện ấy.

Không kêu một tiếng.

Hắn rùng mình. Mắt trợn lớn.

Toàn bộ quân đoàn của Liêu Tinh Hà… đã bị tiêu diệt.

… (đọc tại Qidian-VP.com)

Một luồng kiếm khí sắc lặng xẹt ngang.

Bầu trời hắc ám nứt vỡ.

Không hoa lệ.

“Ngươi…”

Cũng vì thế, Nhền Nhện C·hết Chóc phát triển thói quen ăn quỷ khí.

Nhưng ca ca chưa tái sinh.

Vân Linh nhíu mày. Cô tặc lưỡi đầy khó chịu:

Hắn nâng kiếm, chỉ thẳng về phía Vân Linh, giọng vang lên như lửa đốt:

Một búng tay rất khẽ.

Trước mặt hắn…

Màn sương đen bị xé rách từng mảng.

Hai tai dài dựng đứng, móng vuốt bén nhọn như liềm nguyệt.

Kế hoạch phản công buộc phải tạm hoãn.

Không có lời hô hào.

Móng vuốt vươn ra, nhắm thẳng vào Vân Linh.

Vân Linh khẽ vung tay.

Âm thầm duy trì nguồn thức ăn cho nó…

Thực ra, Diệc Thần chưa từng ép hai người ở lại.

Bộ lông ánh bạc phất theo gió, từng bước nó đi khiến mặt đất rạn nứt.

Áp lực từ Phong Nhật Thố khiến đất dưới chân cô lún xuống từng phân.

Cô ta… thật sự là một Vệ Hồn Thượng Quỷ.

Mà là sự sụp đổ toàn diện của tuyến phòng thủ phía Đông.

Chứ không phải ở đây chờ trong bất lực.

Khói tan. Đất cháy đen.

Làn sóng thiên thần binh đầu tiên ập tới.

Khi cô định tung chiêu kết thúc thì không gian Quỷ Vực bỗng nhiên rung lên.

Bởi lẽ, kết thúc cuộc chiến —

Diệp Tử Mân dừng lại.

Tin này như một cơn địa chấn giáng xuống Trùng Đô.

Không ai đòi vinh quang.

Ánh mắt hắn trầm lại, thở nhẹ một hơi, lần đầu tiên cảm nhận rõ rệt sự nguy hiểm thực sự từ nữ nhân trước mặt.

Và chỉ khi vung kiếm lần nữa… hắn mới nhận ra vấn đề.

Mắt mở to.

Không gian bắt đầu sụp đổ.

Mọi bản đồ chiến lược phải vẽ lại từ đầu.

Vân Linh giật găng tay, giọng bực bội: (đọc tại Qidian-VP.com)

Áp lực từ nhát chém khiến lớp kết giới bóng tối của Vân Linh bị xé rách từng mảng.

Lâu đến mức em không nhớ nổi lần cuối cùng được nhìn thấy ánh mắt của anh ấy là khi nào nữa.”

Một lớp da khô khốc đã xuất hiện nơi mu bàn tay.

Ban đầu, Liêu Tinh Hà còn giữ thế cân bằng. Nhưng càng đánh, hắn càng chậm.

Tồn tại một không gian có cấu trúc phức tạp, như một lồng giam không lối thoát.

Ánh mắt cô nhìn hắn đầy hờ hững.

Chỉ cần có một dấu hiệu…

Khi đòn công kích bằng linh hồn kết thúc, Liêu Tinh Hà vẫn đứng giữa chiến trường.

Cô cười. Chậm rãi nói tiếp:

Thật sự là một Vệ Hồn Thượng Quỷ.

Không phải vì Vân Linh yếu đuối.

Chỉ cần đứng dưới áp lực đó, cô đã rõ.

Không cần chiêu thức phức tạp.

Tên của nó là Mê Cung Vô Tận – nơi cư ngụ của Thần Thoại Ma Thú – Nhền Nhện C·hết Chóc.

Diệp Tử Mân cầm kiếm bước lên tuyến đầu, áo giáp đã rách, máu loang khắp vai trái, nhưng đôi mắt vẫn không hề dao động.

Áp lực quỷ khí biến mất chỉ trong vài hơi thở.

Ngọn lửa xuất phát từ Thánh Địa Hỏa Linh, loại hỏa diễm có khả năng t·hiêu r·ụi linh hồn của bất cứ yêu ma tà vật nào.

Không khí xung quanh cô lay động như mặt nước.

Bàn tay cô vẫn ấm, nhưng trong lòng lại trống rỗng đến lạ.

Lớp giáp nơi cánh tay trái hắn đã rạn

Không gào đau đớn.

Phong Nhật Thố vượt qua đường kiếm đó như xé một tấm lụa.

Hai bên bước vào thế giằng co.

Ngọn lửa từ kiếm của hắn đổi màu.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, ông ta đã đồng ý để Thần Trùng Điện nhúng tay vào chiến sự.

“Nhóc con… đến lượt nhóc tung chiêu đấy.”

Từ phía xa, một nữ nhân ngồi trên đài hoa đỏ lơ lửng giữa không trung, chậm rãi tiến đến.

Một tiếng v·út xé gió vang lên — những lưỡi khói đâm xuống từ bốn phương tám hướng, ép hắn phải lập tức dựng lửa phòng thủ, lùi liên tục ba bước.

Thủ rồi công. Công rồi thủ.

“Nếu vùng biên giới phía Đông đã mất, thì liệu vùng lãnh thổ trung tâm… có còn an toàn không ?”

Vân Linh lúc này mới thong thả quay lại nhìn hắn.

Một đường quỷ ảnh quét ngang.

Vân Linh lúc này mới dừng lại.

Diệp Tử Mân tưởng chừng sẽ bị Phong Nhật Thố nuốt chửng, thì bất ngờ bầu trời tối sầm lại.

Một luồng ánh sáng trắng sắc lạnh từ trên giáng xuống như thiên phạt.

Và cô… cũng thế.

Ánh mắt cô nghiêng lên bầu trời.

Vân Linh tiếp tục nói, như trút ra từng chút một:

Cùng lúc đó, truy binh Thiên Thần Tộc do Liêu Tinh Vũ ập đến từ phía xa.

Đó là khoảng thời gian đủ để họ đi tìm thức ăn cho Nhền Nhện C·hết Chóc.

“Bên ngoài có chuyện gì sao?”

Chỉ còn tiếng thở chậm của hai người, hòa vào nhịp tối lặng bên trong mê cung.

Rõ ràng đang rất khó chịu.

Chỉ là một đường kiếm cạn kiệt đến tận cùng.

Vân Linh vừa trở về.

Diệc Thần không dùng sinh vật khác để nuôi nó, mà dùng chính sức mạnh của bản thân để duy trì sự tồn tại của nó.

Sắc mặt cô u ám. Bước chân gấp gáp.

“Đẩy nhanh tốc độ tập kết quân lực từ trung tâm.

“Ngươi có biết mình đang chống lại ai không?”

Nó nghiện thứ mùi đó.

Chị sẽ cùng em đi tìm anh ấy, được chứ?”

Cuộc truy kích của Thiên Thần Tộc bắt đầu khi màn sáng đầu tiên hé lên ở rìa Khắc Tú Dã.

Chỉ có người ở lại, và người đã rời đi.

Đó không phải lửa thường.

Nơi mà ánh sáng dường như không thay đổi và thời gian cũng ngừng trôi.

Tất cả đều nhanh chóng, chính xác, vượt xa một bất kỳ tướng lĩnh nào thuộc Cửu Huyền Cảnh của Trùng Giới.

Sa Thương Lãm và Khắc Tú Dã được tái chiếm.

Thay vào đó là một luồng uy áp vô hình khác, khiến con thánh thú kia phải chùn bước, móng chân lún xuống nền đất vỡ vụn.

Vân Linh không đáp.

Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên.

Áp lực từ Phong Nhật Thố tan biến.

Chương 95: Tàn cuộc

Đổi lại là một nụ cười ma mị, giọng nói yểu điệu cảnh báo tiểu chiến thần kia:

Nhưng…

Giọng cô trong trẻo vang lên:

Mà vì trái tim đã quen có một người để hướng về.

Hắn thoáng sững người, nheo mắt nhìn nữ nhân kia.

“Em muốn đi tìm anh ấy…

Phong Nhật Thố lao tới.

Không cần hỏi.

“Ta là Hỏa Viêm Chiến Thần – Liêu Tinh Hà.”

Tuy mạnh, nhưng nó vẫn phải nể hắn.

Vân Linh nhẹ nhàng đáp xuống sát mặt đất, ánh mắt dừng lại nơi Diệp Tử Mân đang thở gấp giữa vũng máu.

Chỉ cần từng đòn chính xác, nhịp chiến đều đặn, dần dần kéo hắn vào thế suy yếu.

Nhưng rồi…

Nhờ khoảng trống quý giá đó, quân Trùng Tộc mới có thể rút lui an toàn.

Không một dấu hiệu báo trước, hàng chục cánh hoa đỏ b·ốc c·háy xuất hiện quanh người hắn, tách ra thành từng luồng khói đen hình lưỡi kiếm, xoay vòng với tốc độ cao.

Giọng cô vang lên, nhẹ như gió nhưng lạnh đến rợn sống lưng:

Một cảm giác nguy hiểm lướt dọc sống lưng hắn.

Không có tiếng gió. Không có dao động.

Câu trả lời là: có.


Sức lực hao hụt mà linh lực không thể phục hồi.

Diệp Tử Mân b·ị đ·ánh văng ra xa.

“Ca ca… anh bây giờ thế nào rồi?”

Một vài trùng binh bên cạnh cô tan biến ngay lập tức, không kịp kêu một tiếng.

Vẫn không đủ.

Áo giáp rạn vỡ nơi vai, nhưng ánh mắt hắn vẫn tràn đầy ngạo khí.

Lưu Ly nhìn thấy, liền nghiêng đầu hỏi:

Tất cả chỉ trong chưa đầy nửa tháng.

Hơi thở cô nghẹn lại.

“Để chị chơi với ngươi một chút.”

Liêu Tinh Hà lúc này mới không còn cười ngạo như trước.

Phong Nhật Thố gào lên một tiếng.

Và ngay từ lúc đó, Thiên Giới đã chính thức sa lầy trong cuộc c·hiến t·ranh xâm lược Trùng Giới.

Nó bây giờ đã chuyển sang xanh lục, vẫn rực cháy nhưng lại phát ra những tiếng than khóc âm u đến rợn người.


Hắn hoảng hốt nhìn về phía Vân Linh: (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngồi trên lưng Phong Nhật Thố là một chiến thần trẻ, toàn thân khoác giáp trắng, trường kiếm ngắn được rút ra nửa tấc, ánh mắt dửng dưng như thể chiến trường dưới chân chỉ là bụi bẩn.

Chúng vây quanh khu chiến địa đổ nát, ánh mắt hoảng hốt khi nhìn thấy đống t·hi t·hể rải rác khắp nơi.

Chỉ còn hắn và Phong Nhật Thố sống sót.

Chiến Thần trẻ trợn mắt, lao tới, kiếm chưa kịp chém xuống thì bị một áp lực vô hình đánh bật ngược trở ra, thân thể va mạnh vào tảng đá phía sau nứt toác.

Ở một nơi nào đó trong dải ngân hà.

Cô đứng giữa không gian u tối, cánh hoa đỏ rơi quanh người như mảnh tro rực lửa.

Tin tức được gửi về từ tiền tuyến:

Hàng trăm cánh hoa đỏ quanh người cô tách ra, chúng xoay vòng trên không rồi hóa thành linh hồn dữ tợn, mang theo tiếng thét u oán, bay thẳng về phía Hỏa Viêm Chiến Thần.

“Bất cứ sinh vật nào, ngoại trừ ta…

Cuộc chiến lại rơi vào vòng lặp:

Tên chiến thần trẻ gượng đứng dậy giữa làn khói bụi còn vẩn trong không khí.

Lưu Ly biết rõ điều đó hơn ai hết.

Hắn bước lên một bước, vung kiếm thành một đường chém hình chữ thập, mang theo áp lực như lửa trời.

Lệnh mới được ban ra:

Liêu Tinh Hà lùi lại một bước.

Không còn nghi ngờ gì nữa.

Ngọn lửa vàng rực bùng lên quanh lưỡi thép, ánh lên tia sáng như đao đang rút khỏi vỏ.

Trường kiếm từ chiến thần trẻ trên lưng chỉ hạ nhẹ xuống theo đà di chuyển.

Có sự tham chiến của các Cổ Thần Trùng, cùng với lực lượng trùng quân chủ lực, cục diện bắt đầu đảo chiều.

“Hỏa Viêm Chiến Thần à? Cái tên nghe cũng… ấm áp đấy.”

“Thỏ con, ngoan một chút nào. Chị không muốn g·iết những thứ xinh đẹp như ngươi đâu.”

Nhưng lại có một người có thể tự do ra vào nó.

Thiên Thần Tộc có thể tiến sâu bất cứ lúc nào.”

Trong số các Thần Thoại Ma Thú, Nhền Nhện C·hết Chóc là kẻ mạnh nhất, nhưng cũng là con quái vật phàm ăn nhất.

Liêu Tinh Hà siết chặt chuôi kiếm.

Không gian bên trong Mê Cung vẫn im lặng.

Chỉ có đôi mắt thoáng gợn lên vẻ bất lực.

Thiên hà này biết nó với cái tên… Phong Nhật Thố.

Tên Chiến Thần trẻ siết chặt kiếm.

“Ahahaha! Vệ Hồn Thượng Quỷ thực ra cũng chỉ đến thế thôi sao?”

Sau khi hắn biến mất, Vân Linh và Lưu Ly đã tự nguyện ở lại, thay ca ca canh giữ mê cung và trông chừng Nhền Nhện C·hết Chóc.

Chỉ để tránh cho Quỷ Giới phải hứng chịu một t·hảm h·ọa không thể kiểm soát.

Làn váy đen mỏng như khói sương, ánh mắt mơ màng mà lại như nhìn thấu tất cả.

Kẻ gây ra thảm cảnh này không ai khác… chính là U Hồn Quỷ.

Cô chiến đấu như một cột trụ cuối cùng.

Thiên Thần Tộc đã chiếm được toàn bộ các hành tinh lớn nhỏ ở biên giới phía đông của Trùng Tộc.

Một lúc sau, Lưu Ly mới khẽ lên tiếng, nhẹ nhàng xoa dịu:

Còn Vân Linh thì ngược lại. Càng lúc, khí tức của cô càng ổn định.

Mỗi ngày, các Vệ Hồn Thượng Quỷ được phép rời khỏi mê cung trong một giờ.

Và nếu không được cung cấp đủ quỷ khí… nó sẽ phát điên.

Bầu trời nứt ra.

Vân Linh không nói gì nữa.

“Quỷ Vực của ta… chính là Quỷ Vực U Hồn.”

Cô hơi khựng lại. Rồi nhếch môi:

Là một… Hỗn Nguyên Cảnh!

Mê Cung Vô Tận vốn không có lối ra.

“Nhóc con…”

Không có ca ca… mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.”

Và ngay lập tức, ngã xuống hàng chục người dưới lưỡi kiếm của cô.

Cơ thể cô quật xuống mặt đất, giáp vỡ, máu phun ra như suối, vai trái sụp hẳn xuống, toàn bộ cánh tay gần như gãy lìa.

Ba đêm liên tiếp sau đó, Trùng Vương không thể có được một giấc ngủ ngon.

Cô hiểu.

Chỉ xiết chặt kiếm.

Khi Diệc Thần thu phục nó, hắn đã nhận ra điều đó.

Một câu hỏi treo lơ lửng trong đầu tất cả:

Không cần xác nhận.

“Nhưng tiếc là… vẫn chưa đủ tư cách để hỏi tên ta.”

Vân Linh nhíu mày, giọng đầy vẻ phiền hà:

Đôi mắt hướng về khoảng không sâu thẳm.

“Ca ca đi lâu quá rồi…

“Ngươi vẫn chưa nhận ra sao?”

Khi bước vào đây, đều sẽ bị hút cạn sinh lực.

“Chuyện lần trước tôi nợ cô… lần này xem như huề nhé.”

Cảm giác ấy như có một bàn tay vô hình đang rút máu từng chút một khỏi mạch sống của hắn.

Mỗi bước tiến của đối phương đều phải trả bằng máu.

Cô không bước lên.

Giọng cô rất khẽ:

Lưu Ly nhẹ nhàng siết chặt tay, ôm lấy em gái.

Nhưng hắn vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường.

“Lâm Vân Linh… cô đến rồi.”

Tốc độ ra đòn, phán đoán chiến trận.

Vân Linh nghe vậy liền bật cười khẽ, ánh mắt cô liếc nhẹ, như không thèm để tâm

“Em không muốn ở đây nữa… Em nhớ ca ca.”

Liêu Tinh Hà phản ứng cực nhanh, xoay ngang thanh kiếm dựng lên một vòng lửa phòng thủ, hoả thiêu hàng chục linh hồn đang lao tới.

Cùng lúc đó, Phong Nhật Thố cũng chớp lấy thời cơ, tung người nhảy lên từ phía sau.

Trên chiến trường giờ chỉ còn lại Liêu Tinh Hà và Phong Nhật Thố.

Giọng cô nhẹ như gió nhưng rơi xuống không gian như tiếng chuông tử.

“Hừm, ngươi may mắn đấy. Ta hết thời gian rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Không còn là ngọn lửa thiêng màu vàng lực của Thánh Địa Hoả Linh.

Nụ cười không vội vàng, nhưng chất đầy chế giễu.

Kiếm lửa và quỷ ảnh liên tục va vào nhau, khiến cả chiến trường rung chuyển từng đợt.

Trên chiến trường ấy, có khoảnh khắc Thiên Thần Tộc ngập ngừng, tưởng chừng như phải dừng cuộc t·ruy s·át.

Diệp Tử Mân nhận ra bóng dáng đó, đôi mắt khẽ dịu lại.

Không khí thế.


Lưu Ly không nói một lời.


Tàn quân Trùng Tộc còn lại đã được đưa lên phi trùng s·ơ t·án, tiến về hành tinh sâu trong tuyến phòng thủ thứ hai.

“Ngươi… ngươi đã làm gì?”

“Danh xưng của ta là U Hồn Quỷ.”

Liêu Tinh Hà cúi nhìn tay mình.

Nhưng khi nó vừa bật khỏi mặt đất, thì những cánh tay khổng lồ đen kịt bất ngờ từ lòng đất trồi lên, tóm chặt lấy chân nó như xiềng xích sống.

Rồi giãy giụa, điên cuồng cắn xé những cánh tay, nhưng không thể thoát ra.

“Không gian âm u này… lẽ nào là Quỷ Vực sao?” – hắn thầm nghĩ.

“Chị cũng nhớ anh ấy lắm.

Hắn lại cười ngạo:


Chúng là… Thượng Huyền Cảnh.

Vậy nên cô chấp nhận ở lại.

“Ngươi có thắc mắc, vì sao đánh càng lâu ngươi lại càng yếu không?”

Từ trong luồng sáng, một con thánh thú khổng lồ dần lộ hình.

Không chỉ yếu đi, mà còn… lão hóa.”

Tại Trùng Đô, bầu không khí nặng nề đã phủ kín khắp nơi.

Lưu Ly vẫn im lặng.

“Trong số các Vệ Hồn Thượng Quỷ từng tung hoành thiên hà…”

Vân Linh cắn môi. Mắt cô hơi đỏ lên.

Thiên Thần Tộc bị đẩy lùi về Na Lặc Tư.

Câu nói của Vân Linh khiến Liêu Tinh Hà khựng lại nửa nhịp.

Chỉ ngước nhìn về khoảng trời xa xám ngắt, ánh mắt cô… vẫn không rơi xuống.

chậm hơn một nhịp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi lời vừa dứt, mặt đất dưới chân Liêu Tinh Hà bất ngờ chuyển động.

Cô ngồi xuống cạnh Lưu Ly, gục đầu vào vòng tay của chị ấy.

Họ sống sót, nhưng phải đánh đổi cả một vùng trời.

Cô ngửa nhẹ bàn tay. Không gian xung quanh bắt đầu xoáy lại.

Hai người giao đấu thêm một khoảng thời gian ngắn.

Chỉ trong tích tắc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95: Tàn cuộc