Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 94: Mười hai ngày
Mà là nhìn vào cái giá mà cả một vùng biên giới phải trả – nếu cô cứ cố chấp đứng lại.
Không còn nhắc đến phòng thủ tầng ba hay cố thủ đỉnh Nam.
Nhưng rồi… buổi tối hôm đó, khi cả pháo đài lặng đi trong khói s·ú·n·g và máu…
Dẫn đầu đội không phải Á Chân.
Như một người đã chấp nhận c·ái c·hết từ lâu, và giờ chỉ xác nhận lại một điều:
Rõ ràng, quân số của cô không bằng một nửa Tần Lý Quy lúc trước.
Sau ngày thứ tư, Diệp Tử Mân vẫn đứng vững.
Thay vào đó, cô lặng lẽ sắp xếp từng đội rút lui, từng tuyến mở hành lang an toàn xuyên qua vùng đồi phía sau để s·ơ t·án dân cư lân cận.
Từng báo cáo đổ về như những nhát chém:
Chúng không còn đánh vào rìa, mà tập trung hỏa lực nặng vào ba điểm trung tâm, khiến lớp phòng ngự thứ hai liên tục chấn động.
Mỗi một Chiến Thần của Thiên Giới xuất hiện, là một mảng chiến tuyến bị cày nát.
Chỉ yên lặng bước ra ngoài, đứng giữa khoảng sân đầy tro bụi và v·ết m·áu cũ, nhìn về đường chân trời đang dần nhuộm đỏ.
Không phải vì bản thân.
Cô biết rõ nơi này không thể giữ.
Diệp Tử Mân không có ý định rút lui.
Không phải vì chiến lược.
“Kháng cự cứng đầu.”
Cô lệnh cho toàn bộ binh sĩ còn sống tập kết tại điểm số 4, kích hoạt phi trùng khẩn cấp để lui quân về Khắc Tú Dã — tuyến phòng thủ cuối cùng của biên giới phía Đông.
Từng giờ trôi qua là từng lớp người biến mất.
Cả cánh Tây Khắc Tú Dã lúc ấy chỉ còn bốn đại đội cũ, toàn tân binh — thiếu giáp, thiếu trùng thú, thiếu tinh thần.
Mình thật sự đã bị bỏ lại.
Ngày thứ sáu.
Một đội thiên binh tinh nhuệ của Thiên Giới tràn vào tầng phòng tuyến thứ hai, khiến gần ba trăm trùng binh t·ử t·rận ngay tại chỗ.
Kết luận được rút ra sau một tiếng im lặng:
Ngày thứ mười một.
Không phải vì mệnh lệnh.
Từ rạng sáng, Diệp Tử Mân đã ra lệnh chia lại toàn bộ đội hình.
Rõ ràng… không ai trông chờ được gì từ họ.
Không khóc lóc.
Ngày thứ mười hai – Khắc Tú Dã
Họ không gào thét.
Nhưng nếu phải bỏ… thì ít nhất cũng phải khiến quân truy kích không thể dễ dàng vượt qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lệnh rút lui khẩn cấp được ban ra chưa đầy một phút sau đó.
Để hy sinh.
Cô không lùi, chỉ ra lệnh khóa trận, ép toàn quân cố thủ, dùng chính địa hình đã bị phá hỏng làm hầm chôn.
Tạm thời đẩy lùi được đại quân của Thiên Giới.
Cô không hỏi vì sao Á Chân không đích thân tới.
Chỉ lặng lẽ đặt tay lên bản đồ địa hình của Sa Thương Lãm, bắt đầu phân chia từng lớp phòng tuyến một cách lạnh lùng.
Ngày thứ tám.
Có thể bắt đầu chuyển quân từ nội địa, có thể hoàn thiện tuyến phản công đã vạch ra từ trước.
Và nếu ai đó phải c·hết để tạo ra cơ hội đó —
Cả một sườn núi bị cày phẳng như giấy vụn.
Phó tướng kia có vẻ muốn nói gì đó… nhưng rồi lại thôi.
Cô tính lại từng phân khu, từng tốc độ tổn thất, từng nhịp điều binh.
Ánh sáng lập lòe từ màn hình phản chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô, làm hiện rõ đôi mắt đã thấm đẫm mệt mỏi nhưng vẫn không gợn chút hoảng sợ.
Thế trận vốn sắp sụp được kéo về thế giằng co.
Cô không phản đối. Không oán trách.
Và rồi… các Chiến Thần bắt đầu xuất hiện trên chiến trường.
Diệp Tử Mân đứng trên đài chỉ huy tầng cao, ánh mắt không đổi.
Một khiên trùng bị đập vỡ chỉ trong một đòn duy nhất.
Chiến báo gửi về liên tục xuất hiện cụm từ:
Và quan trọng hơn…
“Tuyến sườn Đông mất hoàn toàn.”
Chỉ là… ánh mắt cô lúc ấy đã thay đổi.
Một đoàn quân lớn bất ngờ xuất hiện từ phía vành đai hành tinh thứ ba mươi hai.
Bọn chúng tạm dừng một ngày, tái tổ chức đội hình, chỉnh đốn chiến lực sau trận vây hãm kéo dài tám ngày ở Sa Thương Lãm.
Chúng không đánh theo từng mũi tiến công nhỏ nữa.
“Xin lỗi… vì đã không c·hết cùng nó.”
Lực lượng tiếp viện ít ỏi của Á Chân, dù vẫn đang giữ vị trí tuyến sau như lệnh ban đầu, cũng không có dấu hiệu tiến lên.
Nhưng Diệp Tử Mân thì không chắc.
Trong bản doanh dã chiến mới dựng, Diệp Tử Mân đứng trước bản đồ 3D hiển thị vòng vây đang dần siết lại của Thiên Giới.
Cô chỉ khẽ nói một câu, đủ để mấy phó tướng bên cạnh nghe rõ:
Thậm chí, đội hình chỉ có một phần mười là trùng binh tinh nhuệ, còn lại phần lớn là tân binh vừa rời hậu tuyến chưa đầy ba tháng.
Ngày thứ nhất, đội tiên phong của Thiên Giới đổ bộ từ mọi hướng, t·ấn c·ông b·ằng lực lượng tinh nhuệ nhất, chọc thủng tuyến cảnh giới ngoài rìa trong chưa đến một canh giờ.
Thiên Giới không chần chừ nữa.
Cô ra lệnh đổi tuyến, cho binh sĩ rút ngắn khoảng cách phòng ngự, thu về thế tam tầng liên chốt.
Bốn ngày không nhiều, nhưng cũng đủ để Trùng Vương có thêm một chút thời gian xoay sở.
Sự xuất hiện bất ngờ đó lập tức chặn đứng đợt t·ấn c·ông đêm của Thiên Giới.
Tình hình toàn cục không tốt, nhưng không còn tuyệt vọng như trước.
Chỉ có ánh mắt… như đã sớm biết rằng, lần này sẽ không có đường trở về.
Các đơn vị còn đủ sức chiến đấu được tách ra, ghép lại thành các nhóm linh động theo khu vực, giữ vai trò yểm trợ tuyến rút.
Chỉ quỳ gối, cúi đầu, nói một điều duy nhất:
Chắc chắn sẽ bỏ mạng vô nghĩa nếu trận địa này vẫn cứ kéo dài.
Lạnh hơn.
Chiến sự kéo dài suốt đêm. Đến khi ánh sáng đầu tiên ló lên, đã có hơn hai ngàn trùng binh không thể trở về.
Diệp Tử Mân nhìn danh ký truyền lệnh, nét bút của Á Chân, rồi lặng lẽ gập lại, không nói gì.
Chúng dồn toàn bộ binh lực còn lại vào một đòn tổng công kích toàn diện, kéo dài từ trưa đến tận chiều tối.
Gần một phần ba lực lượng mới đến ngã xuống trong vòng sáu giờ.
Cô chọn đứng ở vị trí đầu tiên.
Khắc Tú Dã, hành tinh phòng thủ cuối cùng của vùng biên giới phía Đông, vốn chỉ là trạm quan sát cấp hai với cấu trúc chiến lược sơ sài và thiếu hệ thống giáp bảo vệ.
Các thống lĩnh Thiên Giới bắt đầu tỏ ra sốt ruột.
Nhưng số lượng ít ỏi, chỉ bằng chưa tới một phần năm quân số Sa Thương Lãm lúc trước.
Binh sĩ Trùng Tộc ngã xuống từng lớp, không vì chiến lược sai lầm, mà vì không còn đủ sức chống lại lực lượng vượt xa tầm kiểm soát.
Lúc nhìn Sa Thương Lãm chìm trong lửa từ xa…
Nhưng họ cũng chưa chịu thua.
Khi tin phản công được xác lập tại Trùng Đô, Diệp Tử Mân chỉ nhận được một câu ngắn gọn trong quân lệnh truyền về:
Diệp Tử Mân vẫn không lùi.
Không còn nhắc đến phản công.
Cùng lúc đó, Thiên Giới không lập tức truy kích.
“Tử thủ bằng mọi giá.”
Đêm đó, bản đồ chiến lược vẫn sáng.
Thế mà bốn ngày trôi qua, Sa Thương Lãm vẫn chưa có dấu hiệu suy sụp.
Nhưng cô vẫn chưa lui.
“Trạm số 12 thất thủ.”
“Thiếu nữ Trùng Tộc – năng lực chỉ huy không thể đánh giá thấp.”
Diệp Tử Mân không hề do dự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà bắt đầu t·ấn c·ông mãnh liệt toàn diện.
Không phải vì s·ợ c·hết.
Sức mạnh của họ áp từ rìa Sa Thương Lãm vào tận sâu trong lòng pháo đài.
Cô nói:
Nhưng cô biết — mình không thể cầm cự lâu hơn nữa.
Họ sẽ ở lại.
Nhiều lớp thiên binh cấp cao được điều đến tiếp ứng.
Thương binh, tổn thất là có nhưng khí thế của Trùng Quân lại không hề suy yếu.
Không còn đủ trùng thú vận chuyển, cô ra lệnh gỡ giáp của n·gười c·hết, biến thành lớp áo giáp tái chế cho tân binh vừa được đẩy ra tiền tuyến.
Phòng tuyến trung tâm b·ị đ·ánh sập từ bên trong — một đơn vị thiên thần cấp cao đã phá xuyên qua tầng lõi bằng kỹ thuật dịch chuyển mới.
Ngày thứ ba, Thiên Giới bắt đầu tổng t·ấn c·ông thêm một lần nữa.
Để cản truy binh.
Cô không mang theo gì ngoài thanh chỉ lệnh, vài bản đồ sống sót, và danh sách t·ử t·rận chưa kịp ghi tên.
Trong căn phòng chỉ huy tạm dựng bằng tấm giáp trùng cháy sém, Diệp Tử Mân ngồi một mình trước bản đồ chiến lược.
Ánh mắt bình tĩnh như chưa từng run rẩy.
Tĩnh hơn.
Vậy mà khi nghe lệnh, không một ai từ chối.
Khắp Khắc Tú Dã chỉ còn mùi máu, khói, và những tiếng hét rạn giáp.
Ngày thứ tư, cô bắt đầu phân rã pháo đài dự phòng, dùng phần lõi gia cố lại trục phòng ngự phía Tây.
Quân Thiên Thần Tộc bắt đầu cảm thấy… khó nhai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cô không trả lời.
Mà vì… mấy vạn trùng binh nhiệt huyết kia.
“Pháo trận bị hủy, không thể tái lập.”
Chỉ còn một cụm nhỏ – ít ỏi đến mức không thể gọi là đơn vị – được giữ lại.
Chiến địa không mở rộng thêm, cũng không thu hẹp lại — nhưng quan trọng hơn: Khắc Tú Dã chưa thất thủ.
“Tiểu thư, người nên đi trước… trước khi quá muộn.”
Chỉ lập tức chia quân theo ba tầng vành đai, dùng chính các cấu trúc giá·m s·át cũ làm điểm chốt tạm thời.
Cô đang do dự.
Mà vì cô là người duy nhất đã chiến đấu đến cùng mà vẫn còn đứng vững.
Tối ngày thứ mười một.
“Không cần giữ đội hình phối hợp. Tách binh Á Chân ra tuyến sau.”
Lính còn sống sót từ Sa Thương Lãm không nhiều, thương tích đầy mình, tinh thần kiệt quệ.
Một ngày ngắn ngủi… nhưng với Diệp Tử Mân, là tất cả những gì còn sót lại để dựng một tuyến tử thủ cuối cùng.
Sự chênh lệch về sức mạnh lẫn quân số giữa hai phe đã trở nên không thể che giấu.
Trận tử chiến nổ ra từ lúc bình minh.
Lặng lẽ. Không một lời.
Trận địa có nguy cơ vỡ trận trước khi bước sang ngày thứ mười một.
Mười hai ngày trước — Sa Thương Lãm.
Ngày thứ hai, Diệp Tử Mân cho dựng tường trùng thể bán động, kết hợp với cạm bẫy xoáy độc, biến địa hình thành một mê cung tử địa.
Các trùng binh – những người từng xông trận cùng cô từ Sa Thương Lãm đến Khắc Tú Dã – khi biết tin, lập tức kéo nhau đến doanh chỉ huy.
Cô quay sang một tướng cận vệ, khẽ ra lệnh:
“Chưa thể đánh sập tuyến trung tâm.”
Họ có thể cầm cự thêm… bốn ngày.
Cô đứng đó thật lâu.
Quân của Diệp Tử Mân — mỏng, yếu, rệu rã sau khi rút lui từ Sa Thương Lãm — nhanh chóng bị đẩy lùi ngay từ loạt giao tranh đầu tiên.
Tối hôm đó
Ngày thứ mười – Khắc Tú Dã (đọc tại Qidian-VP.com)
Hơn mười vạn binh sĩ đến từ các tiểu hành tinh lân cận, không có lệnh từ Trùng Vương, không cờ hiệu cấp cao, không có chỉ huy thống nhất.
Khắc Tú Dã – Ngày thứ chín
Cô cần người.
Không chỉ Chiến Thần, cả Thánh Thú cũng đã tham chiến.
Ngày thứ năm.
Thiên Thần Tộc thay đổi chiến lược.
Chỉ có tinh thần chiến đấu, và sự ngưỡng mộ tuyệt đối dành cho người nữ tướng không lùi bước.
Chương 94: Mười hai ngày
Lúc bình minh vừa rạng, Sa Thương Lãm chính thức thất thủ.
Trùng binh của các hành tinh nhỏ — không hề được đào tạo chính quy, không có chỉ huy bài bản — nhưng lại chiến đấu điên cuồng, không lùi một bước.
Sau khi Sa Thương Lãm thất thủ, Diệp Tử Mân chỉ có chưa đến một ngày để tổ chức lại thế trận.
Nhưng ánh mắt của Diệp Tử Mân… đã không còn nhìn về phía trước nữa.
Cô không than phiền.
Vào buổi chiều ngày thứ chín, quân tiếp viện của Á Chân đến.
Cũng không hỏi vì sao lệnh tiếp viện của Trùng Vương lại chỉ được thực hiện nửa vời như thế.
“Chúng mạnh hơn ta, nên ta phải chiến đấu như thể không còn gì để mất.”
Nhưng trong đáy mắt ấy… lại sáng lên một thứ gì đó vượt cả nỗi sợ — một quyết tâm tuyệt đối, không cần lời nói.
Hệ thống giáp bảo hộ ở sườn phía Đông bị xuyên thủng chỉ sau một giờ.
Từng lớp tường trùng được tái lập bằng chính phần xác khô của chiến hữu đã ngã xuống.
Những người đến không vì mệnh lệnh, không vì danh lợi.
Họ chưa thắng.
Không ai trong doanh trại dám đến gần.
Hệ thống phòng thủ được xếp lại bằng tay, từng đơn vị tạm thời được điều động theo trực giác chiến trường, vậy mà vẫn duy trì được thế trận chặn đứng ba hướng.
Cần lực lượng đủ mạnh, đủ tỉnh táo… để s·ơ t·án dân cư ở các khu vực lân cận Khắc Tú Dã – những nơi sắp bị chiến tuyến quét qua.
Họ đến vì Diệp Tử Mân.
Mà là một phó tướng trẻ, hành xử nghiêm túc, kính cẩn dâng lệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba tiểu hành tinh bị san phẳng.
Ngày thứ bảy, cô cho bơm nốt lượng huyết trùng dự trữ cuối cùng vào trục sinh hóa tầng ba, kéo dài thêm một ngày sống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.