Tương truyền, trong “Hoàng Thiên Cổ Lục” một bộ cổ thư được lưu truyền từ thời Thượng Cổ, có ghi lại một đoạn tiên tri bí ẩn:
“Chân Long tái thế động càn khôn
Thiên hạ phong vân khởi loạn hồn.
Huyết vũ giáng lâm nhuộm hồng thổ
Kiếm phong rực rỡ tựa tinh môn.
Lôi đình chấn động xé trời xa
Trần thế ba đào tựa cuồng ba.
Anh hùng khởi nghĩa tranh thiên hạ
Sinh linh đồ thán dưới hoàng hoa.”
Ban đầu, đoạn thơ này chỉ được xem như một lời tiên đoán vu vơ, chẳng ai quan tâm đến nó. Ai ngờ lời tiên tri ấy lại dần trở thành sự thật. Kẻ đó sẽ đến và phúc hay họa là điều mà không ai có thể đoán trước được.
Một ngày cũng như bao ngày, trời còn chưa hửng sáng, mây đen dày đặc bao phủ cả bầu trời, gió biển thổi lạnh buốt, mang theo từng đợt hơi nước mặn mòi tràn vào bờ. Một lão ngư dân thức dậy từ sớm, tay vẫn nắm chắc chiếc thúng đựng đồ nghề, lầm lũi bước trên con đường mòn dẫn ra bờ biển như mọi ngày. Thân mình ông co ro dưới lớp áo khoác mỏng, nhưng đôi chân đã quen với cái rét, cứ đều đặn tiến về phía trước. Bóng tối cùng lớp sương dày đặc làm cảnh vật xung quanh nhòa đi, chỉ còn lại những âm thanh quen thuộc của sóng vỗ và tiếng gió rít qua vách đá.
Bỗng ông dừng chân, đôi mắt già nua nhíu lại để nhìn rõ hơn cảnh tượng trước mắt. Bấy giờ ánh sáng yếu ớt của bình minh len qua, chiếu xuống mặt biển mờ mờ. Chẳng mấy chốc cảnh tượng trước mặt hiện rõ mồn một, điều đó đã làm ông giật mình, mắt trợn tròn, tay run run buông thúng rơi xuống đất.
“Ôi trời đất ơi…” Lão ngư dân lắp bắp, thúng đồ nghề trên tay theo đó mà rơi xuống đất. Mùi tanh của máu khiến lão thấy choáng váng, đôi chân lùi lại không ngừng, mặt tái nhợt như không còn một giọt máu. “Là tai họa… tai họa giáng xuống rồi…”
Lão quay người bỏ chạy, bước chân loạng choạng, môi miệng lẩm bẩm những lời chẳng rõ ràng. Tin tức về cảnh tượng khủng kh·iếp trên bãi biển chẳng mấy chốc lan ra khắp nơi, khiến người dân trong làng xóm nhốn nháo, sợ hãi. Nhưng khi mọi người còn đang xôn xao bàn tán, không ai hay biết rằng, trên bãi cát đỏ rực máu kia, đã có hai bóng người xuất hiện tự bao giờ.
Một người là Thái Hư, trưởng lão chấp pháp của Tiên giới, quyền lực có thể nói dưới một người trên vạn chúng sinh. Bấy giờ, Thái Hư lão nhân đứng yên bất động, để mặc cho làn gió mang theo mùi tanh của máu và hơi nước mặn mòi lướt qua tà áo choàng đen bạc. Đôi mắt sâu thẳm của lão đảo qua từng cái xác khổng lồ nằm la liệt trên bờ cát, ánh lên tia sáng kỳ dị.
“Tiếng gió biến đổi, mùi vị này không thuộc về nơi này. Dấu hiệu từ thiên địa… quả nhiên không sai,” lão lẩm bẩm, như nói với chính mình nhưng lại vang vọng khắp không gian.
Đứng bên cạnh Thái Hư lão nhân là một nam nhân cao lớn, khoác lên mình bộ giáp đen khắc hoa văn giao long uốn lượn. Mái tóc dài đen tuyền, đi cùng với đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia sáng lạnh lùng, làm toát ra một vẻ uy nghi.
Quanh người hắn, tồn tại một dòng khí xanh thẫm uốn lượn không ngừng, khiến không gian xung quanh trở nên méo mó, chính vì vậy đã tỏa ra một áp lực nặng nề như muốn đè bẹp cả đất trời.
Hắn là Đại Hoang, một trong Tứ Thiên Vương. Lúc này, hắn đứng thẳng, đôi chân cắm sâu xuống nền cát ướt. Hắn nhếch môi cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh lướt qua những xác cá khổng lồ:
“Chỉ là vài con thú lớn bị t·hiên t·ai g·iết c·hết mà thôi. Ngươi xem đây là điềm báo gì chứ? Lão nhân ngươi cả đời chìm trong sách vở, có bao giờ thấy máu đổ trên chiến trường mà nghĩ được điều gì thực tế chưa?”
Thái Hư lão nhân không đáp ngay. Lão quay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Đại Hoang, trầm tĩnh như mặt hồ không gợn sóng:
“Chiến trường mà ngươi nói, ta đã thấy, còn nhiều hơn số lần ngươi tự chiêm ngưỡng bản thân trong gương. Nhưng máu trên chiến trường kia không phải thứ mà thiên địa muốn nói với chúng ta lúc này.”
Giọng nói của lão vừa dứt, một tiếng sấm vang lên từ xa, như trả lời cho lời nói của lão. Bầu trời vốn u ám nay càng thêm mịt mù, từng tia chớp lóe lên như rạch nát tầng mây.
Bấy giờ, Đại Hoang ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười vang vọng dội vào những vách đá ven biển:
“Chân Long? Một con rồng trong truyền thuyết hư cấu, làm sao có thể khiến Đại Hoang ta phải bận tâm? Nếu hắn thực sự giáng thế, ta sẽ tự tay xé nát hắn ra để thiên hạ biết rõ thực lực của mình!”
Nghe những lời đó, Thái Hư lão nhân khẽ thở dài, nụ cười nhạt thoáng hiện trên gương mặt gầy gò. Nhưng trong ánh mắt, một tia sắc lạnh lóe lên:
“Sự kiêu ngạo của ngươi tựa như đốm lửa nhỏ trong đêm mưa. Ngươi tưởng rằng sức mạnh của bản thân là vô địch, nhưng trước những sự tồn tại vượt xa tầm hiểu biết của ngươi, ngọn lửa ấy sẽ bị dập tắt nhanh hơn ngươi tưởng. Nếu Chân Long thực sự xuất hiện, không chỉ ngươi, mà cả cửu thiên thập địa này đều sẽ phải run sợ.”
“Hừ, ngươi quá đề cao hắn rồi, Thái Hư.” – Đại Hoang gằn giọng, bước tới một bước, từng vết chân lún sâu trên cát như khắc ghi dấu ấn. – “Ta chỉ tin vào sức mạnh của chính mình. Nếu cả thiên địa này có sụp đổ, ta vẫn đứng vững trên đỉnh cao!”
Nghe xong, Thái Hư lão nhân khẽ lắc đầu, ánh mắt một lần nữa hướng về phía chân trời xa xăm. Giọng lão hạ thấp.
“Hy vọng khi ngày ấy đến, ngươi vẫn còn giữ được ngạo khí kiêu hùng của mình. Nhưng ngươi sẽ sớm nhận ra, thiên địa này không đơn giản như ngươi nghĩ. Cái gọi là sức mạnh, chỉ là một phần nhỏ bé trong những cơn sóng ngầm đang cuộn trào mà thôi…”
...
Tại Lăng Tiêu đại điện, một cuộc họp khẩn cấp đã được diễn ra khi tin tức Hoa Bắc truyền về. Đây là nơi quyền lực tối cao của Tiên giới, chỉ những nhân vật quan trọng mới được phép hiện diện. Bấy giờ, mấy chục vị trưởng lão đã tề tựu đông đủ, ai nấy đều là những bậc kỳ nhân, tu hành hàng vạn năm, sở hữu thần thông cao cường, thông hiểu càn khôn. Tuy nhiên, đứng trước dị tượng chưa từng có, ngay cả những bậc cường giả lâu đời ấy cũng khó mà giữ được vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Chính giữa đại điện, Độc Cô Ngạo Tuyết- Tiên Vương của Tiên giới cao cao tại thượng đứng thẳng, toát ra khí thế uy quyền tuyệt đối bao trùm cả không gian. Trường bào trắng giản dị khoác lên người, không hoa lệ, nhưng chính sự đơn giản đó lại càng tôn lên phong thái đỉnh cao. Đồng thời, trên áo thêu những đường nét tinh tế, biểu tượng của càn khôn ngũ hành, như nhắc nhở thế nhân rằng Tiên Vương là một kẻ nằm ngoài quy luật của thế giới này.
Mái tóc bạc của lão dài buông quá lưng, mỗi sợi tóc ánh lên sắc trắng của tuyết giữa trời đông giá. Đi kèm với khuôn mặt lão tựa như được chạm khắc từ ngọc bích, lạnh lùng không chút biểu cảm. Thứ đáng chú ý nhất của lão nằm ở đôi mắt, nó sâu thẳm, sắc bén tựa như có thể xuyên thấu tầng mây và nhìn rõ mọi toan tính trong lòng người đối diện. Nhưng hôm nay, với tin tức mà lão vừa nhận được, ánh mắt ấy thoáng chốc lay động, như thể đang nghiền ngẫm điều gì vô cùng hệ trọng. Đôi mày khẽ nhíu lại, một biểu hiện hiếm thấy, tựa như lão đã nhìn thấy một điềm báo đen tối đang lặng lẽ tới gần.
"Chuyện này nếu nhìn theo hướng nào cũng vô cùng bất thường. Thương Long xưa nay là bá chủ vùng Bắc Hải, nếu nói nó thiên địch xuất hiện g·iết chúng một cách âm thầm không gây tác động xung quanh là điều không thể."
Lời nói của lão đã khiến cả đại điện nín lặng, không một ai dám mở lời vì chỉ cần một lời nói sai sự thật hay chọc giận vị bá chủ tiên giới này thì hậu quả vô cùng khó lường. Giữa lúc ấy, một bóng dáng chậm rãi bước ra giữa điện. Đó chính là Thái Hư. Mỗi bước chân lão đi đều trầm ổn, toát ra khí tức thâm sâu khó dò. Khi đã đứng trước Tiên Vương, Thái Hư cung kính cúi người hành lễ, rồi giọng nói trầm thấp của lão vang lên:
"Bẩm Tiên Vương, thần đã quan sát thiên tượng đêm qua, sao Tử Vi đang dần tiến sát đến Huyền Hoàng Tinh. Đây là điềm báo có kẻ sắp vượt qua Luân Hồi Cảnh mà trở lại nhân gian. Tuy nhiên, diễn biến thực hư vẫn chưa thể đoán định. Có khả năng rất lớn kẻ đó mang theo Chân Long chi khí, khiến thiên địa chấn động đến mức này.
Nói đoạn, lão dừng lại, sau đó đưa ánh mắt nghiêm nghị lướt qua từng vị trưởng lão đang hiện diện trong đại điện, rồi tiếp tục với giọng nói mạnh mẽ hơn:
"Thần khẩn xin Tiên Vương ban bố Sát Phạt Lệnh, tiêu diệt tất cả những kẻ khả nghi, những thế lực có dấu hiệu liên quan đến dị tượng này, trước khi kẻ địch có cơ hội phục sinh và gieo rắc tai họa."
Nghe những lời đó, cả đại điện chìm vào im lặng, thời điểm này sự căng thẳng đã đạt tới đỉnh điểm. Lời đề nghị của Thái Hư khiến không ít người rùng mình. Sát Phạt Lệnh là biện pháp tàn khốc và vô nhân tính nhất của Tiên giới, chỉ được ban ra khi mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát. Đó cũng là điều khiến nhiều người phân vân, họ hiểu rằng sử dụng biện pháp cực đoạn đó có thể ngăn chặn được hậu quả không mong muốn nhưng nếu dùng sai, hậu quả sẽ không thể lường trước. Tuy nhiên, trước một mối đe dọa tiềm ẩn không ai dám mạo hiểm bỏ qua cơ hội ngăn chặn t·hảm h·ọa từ sớm.
Bấy giờ, mọi ánh nhìn đều tập trung về phía Tiên Vương. Họ chờ đợi quyết định của lão, không cần phải khẳng định quá nhiều, vì lời của lão ban ra chính là thánh chỉ, có thể định đoạt số mệnh của cả Tiên tộc và Hoa Bắc chỉ trong vài từ. Tuy nhiên mặc cho lời đề nghị nghiêm trọng từ Thái Hư, Độc Cô Ngạo Tuyết vẫn giữ nguyên vẻ trầm lặng, điều đó góp phần khiến bầu không khí trong điện nặng nề thêm gấp bội.
Thật ra lão đang chứa đựng nhiều tầng suy nghĩ phức tạp, có thể nói rằng một cơn sóng ngầm âm thầm cuộn trào trong lòng lão, những suy nghĩ như dòng nước xiết không ngừng va đập vào bờ lý trí, khiến lão nhất thời chìm vào sự trầm tư. Trước mắt là một vấn đề thiên cơ khó lường, một quyết định sai lầm có thể dẫn đến sự hủy diệt không thể cứu vãn, nhưng lão hiểu rằng sự chần chừ cũng không mang lại kết quả tốt hơn. Lão hít một hơi sâu, ánh mắt bỗng nhiên lóe lên sự kiên định, từng đường nét trên gương mặt lão tựa như được mài giũa thêm, mang theo vẻ quyết đoán sắt đá.
Lão chậm rãi cất lời, âm thanh trầm thấp như tiếng sấm dội vang khắp đại điện:
"Truyền lệnh của ta xuống dưới... Sát Phạt Lệnh chính thức được bắt đầu, khi nào chưa tìm được kẻ thù tuyệt đối không dừng lại."
Một câu nói đơn giản, nhưng tựa như ngọn núi đổ xuống, khiến cả đại điện rung chuyển. Lời tuyên bố ấy không chỉ là mệnh lệnh, mà còn là lời cảnh báo, răn đe mọi kẻ thù và thế lực muốn chống lại Tiên tộc. Từng trưởng lão trong đại điện không khỏi rùng mình, cảm nhận rõ ràng uy áp khổng lồ từ lời nói ấy.
Từ khoảnh khắc này, vận mệnh của thế giới đã thay đổi.