Giờ Sửu hôm ấy, từng đợt mây đen cuồn cuộn kéo đến, che phủ bầu trời, từ nơi cao vạn trượng của Bắc Hải, hàng vạn Tiên binh xuất hiện ở cổng Thiên Môn. Họ mặc trên mình giáp trụ sáng rực như ánh sao, đồng thời cưỡi trên những con thần thú khổng lồ.
Từng đoàn tiên binh nối tiếp nhau như sóng lớn tràn qua cánh cổng, mỗi bước di chuyển đều khiến mặt biển rung chuyển. Rất nhanh đoàn tiên binh đã tiến đến các ngôi làng trên lục địa Hoa Bắc rộng lớn.
Các thôn làng này, từng là nơi con người đã sống một đời bình yên, nằm mơ họ cũng không thể ngờ rằng số mệnh của bản thân sẽ thay đổi chỉ sau một đêm.
Rầm..
Một cánh của gỗ bị đá bật tung, đó cũng là phát súng đầu tiên cho cuộc t·hảm s·át bắt đầu. Tất cả hành động của tiên binh đều chuẩn xác và quyết đoán đến cùng cực. Không một lời nói, không một cảm xúc thoáng qua trên khuôn mặt họ. Họ lướt qua từng nơi như những bóng ma vô cảm, hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách chính xác đến rùng rợn.
Chẳng mấy chốc, ngọn l·ửa b·ùng l·ên từ những ngôi nhà gỗ. Ban đầu chỉ là vài tia lửa, nhưng rất nhanh ngọn lửa đã lan rộng, t·hiêu r·ụi tất cả mọi thứ. Những ngôi nhà này vốn dĩ yếu ớt, sao có thể chống lại sức tàn phá khủng kh·iếp của hỏa công, hậu quả thì ai cũng đã đoán được, chúng bị thiêu thành tro chỉ trong tích tắc. Cả một vùng trời đêm rực sáng trong ánh lửa đỏ, khói bốc lên nghi ngút.
Tưởng rằng mọi chuyện chỉ đến đó, nhưng không, sự tàn nhẫn vẫn còn ở phía sau, những điều vừa rồi chỉ là bước khởi đầu cho những chuyện còn tệ hơn.
Những đứa trẻ còn sống sót bị gom lại giữa quảng trường trung tâm của làng. Tiên binh cẩn thận soi xét chúng, không phải vì ngoại hình hay sức mạnh, mà họ tìm kiếm điều gì đó sâu xa hơn, chỉ có họ mới nhận ra được. Những đứa trẻ không đạt yêu cầu, ngay lập tức bị loại bỏ, c·ái c·hết đến với chúng nhanh chóng và dứt khoát.
Tiếng khóc thét của người hòa lẫn trong tiếng lửa, tạo nên một khung cảnh đầy đau thương và t·ang t·óc. Máu chảy lênh láng, nhuộm đỏ mặt đất, hòa cùng tro bụi tạo thành một bức tranh của sự huỹ diệt. Trên bầu trời, những đám mây đen vẫn tiếp tục cuộn trào, che phủ hết ánh sáng và sự sống của nhân gian. Những kẻ sống sót, run rẩy trong bóng tối, không dám kháng cự trước tiên binh, chỉ biết đứng đó chờ đợi định mệnh tàn khốc tới với mình. Ánh mắt họ trống rỗng, chứa đầy sự tuyệt vọng, như những ngọn lửa yếu ớt dần lụi tàn trong cơn bão tố của trời đất.
Trong cuộc thanh trừng này, con người chẳng qua chỉ là những sinh linh nhỏ bé, yếu đuối trước quyền lực tối thượng. Từ vùng biển Bắc đến sa mạc xa xôi phía Nam, không một ai có thể thoát khỏi kiếp nạn này. Dù là bậc quyền quý hay dân thường, tất cả đều bị cuốn vào cơn thịnh nộ của những kẻ nắm trong tay quyền sinh quyền sát, không một ai có thể thoát khỏi bàn tay của tử thần. Mỗi giọt máu rơi xuống, mỗi sinh mạng mất đi, chỉ như một hạt cát nhỏ bé trong sa mạc vô tận của c·ái c·hết.
....
Bên trên Đế Đô, nơi Thanh Minh Ngọc Điện ( hoàng cung tại Nhân Giới của Tiên tộc) tọa lạc, hàng chục hoàng tử cùng Thái Hư lão nhân đứng trước Hỗn Nguyên Kính dõi theo diễn biến cuộc thanh trừng bên dưới mà không hề chớp mắt lấy một cái.
Với họ, đây chỉ là một màn kịch quen thuộc đã diễn ra vô số lần trong suốt hàng ngàn năm lịch sử. Con người, dù có cố gắng đấu tranh hay vùng vẫy thế nào, cuối cùng cũng chỉ là những quân cờ vô tri trong tay họ. Sự sống hay c·ái c·hết của những sinh linh dưới kia không mang lại chút xúc động nào cho những kẻ đứng trên đỉnh cao của quyền lực.
Bấy giờ, ánh chớp loé lên giữa những đám mây đen kịt, đi cùng tiếng sấm rền vang như báo hiệu sự giận dữ của thiên nhiên. Nhưng không ai biết, liệu đó có thực sự là sự giận dữ hay chỉ là sự đồng lõa với cuộc tàn sát tàn bạo này.
Dù sự thật có là gì đi chăng nữa, thì bước chân của tiên binh vẫn tiếp tục tiến bước chẳng ngơi nghỉ. Từng ngôi làng, từng cánh đồng xanh mướt biến thành tro bụi dưới bàn tay của họ. Các cỗ xe chở theo t·hi t·hể vô hồn chất đầy, lặng lẽ lăn bánh qua những con đường hoang tàn. Những giọt máu còn đọng lại trên mặt đất bị bánh xe nghiền nát, hòa vào dòng nước bẩn thỉu chảy thành từng vũng.
Xa xa, tại một ngọn đồi nhỏ nằm ở rìa phía đông Hoa Bắc có một nhóm nhỏ những người sống sót. Họ là những con người may mắn thoát khỏi sự t·ruy s·át ban đầu của tiên binh, nhưng dù vậy họ cũng không biết đi đâu về đâu. Vậy nên họ chọn trốn tạm trong một hang đá ẩm ướt, lạnh lẽo, dưới chân đồi.
Người già, trẻ nhỏ và cả những thanh niên trai tráng, tất cả đều đã kiệt sức. Họ nhìn nhau rồi lại nhìn về phía cửa hang đồng một cảm giác bất lực, không còn một chút hy vọng nào.
Lúc này, trong góc tối của hang động, một ông lão với mái tóc bạc phơ đang ngồi, đôi tay gầy guộc run rẩy vì lạnh. Ông là người duy nhất trong nhóm còn đủ tỉnh táo để nói chuyện.
"Định mệnh vốn đã an bài từ lúc dị tượng xuất hiện." ông lão thì thầm, giọng nói khàn khàn đầy chua chát. "Chúng ta chẳng là gì trước mắt Tiên Vương. Ngài ấy có thể hủy diệt tất cả chúng ta mà không hề chớp mắt."
Một người đàn ông trẻ, khuôn mặt dính đầy tro bụi, ngồi kế bên ông lão, siết chặt tay thành nắm đấm. "Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi đây chờ c·hết sao?" anh ta hỏi, giọng đầy phẫn uất.
Ông lão quay đầu nhìn, đôi mắt mờ đục vì năm tháng chầm chậm quan sát, như muốn truyền lại một điều gì đó sâu sắc. "Chúng ta không thể chống lại vận mệnh. Những gì đang xảy ra đã được tiên đoán từ trước. Nếu có một cơ hội sống sót, đó chỉ là sự ban ơn tạm thời của số phận, chứ không phải vì chúng ta có thể tự mình thay đổi điều gì."
Những lời nói của ông lão làm dấy lên nỗi tuyệt vọng trong lòng mọi người. Họ biết ông lão nói đúng. Bao nhiêu đời người đã trôi qua, đã chứng kiến những cuộc tàn sát tương tự. Mỗi lần tiên tộc nổi giận, nhân gian lại phải chịu đựng sự hủy diệt không thể tránh khỏi. Những cuộc nổi dậy của con người chỉ kết thúc trong máu và tro bụi.
Đột nhiên, tiếng bước chân nặng nề của tiên binh vang vọng bên ngoài hang động, mỗi lúc một gần hơn. Nhóm người theo đó mà ngưng trọng, không ai dám thở mạnh đến mức một cử động nhỏ cũng không dám, bọn họ trong phút chốc đ·ã c·hết lặng trong sự sợ hãi.
Tiếng kim loại v·a c·hạm vào nhau vang lên sắc lạnh, như tiếng đếm ngược của tử thần. Và rồi, những bóng trắng của tiên binh xuất hiện. Đôi mắt của họ lạnh lẽo, vô cảm, lướt qua những con người trước mặt. Sau đó một tiên nhân có vẻ là người đầu lĩnh giơ tay ra hiệu cho đội quân tiến vào.
Ngay lập tức, những người lính theo lệnh áp sát từng người. Bất chợt, một đứa trẻ nhỏ bị kéo ra khỏi vòng tay mẹ nó. Người mẹ, trong cơn tuyệt vọng, cố gắng níu lấy con mình, nhưng bị tiên binh đẩy ra một cách thô bạo. Đứa bé bị đưa ra trước đôi mắt vô cảm của tên đầu lĩnh. Một tia sáng lóe lên, và sinh mạng của đứa trẻ nhỏ bé ấy kết thúc chỉ trong tích tắc. Người mẹ gào khóc trong đau đớn, nhưng tiếng khóc của nàng chỉ chìm vào hư vô, không ai lắng nghe.
Rất nhanh mục tiêu chuyển đến những đứa trẻ còn lại. Tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ liên tục vang lên, theo sau là những tiếng thét kinh hoàng của những kẻ xấu số. Máu lại một lần nữa chảy tràn trên mặt đất, nhuộm đỏ cả lòng hang lạnh lẽo.
Những người may mắn trong hang, nhìn cảnh tượng trước mắt mà lòng ngập tràn nỗi sợ hãi. Họ biết rằng c·ái c·hết của mình chỉ là vấn đề thời gian. Không ai có thể thoát khỏi lưỡi kiếm của tiên nhân. Tất cả chỉ là những con cờ trên bàn tay vô hình của vận mệnh, và giờ đây họ đã đến lượt bị loại bỏ. Trong cuộc thanh trừng tàn bạo này, không có ai là ngoại lệ. Tất cả đều phải đối mặt với c·ái c·hết, chỉ có điều, họ c·hết sớm hay muộn mà thôi.