Tạm rời xa Trương Bảo. Chuyển dịch về phía Đinh Lâm.
Lúc này, ông đang lặng lẽ di chuyển trong khu rừng cách cổ mộ không xa về phía Đông, nơi sương mù dày đặt bao phủ. Bấy giờ, tiếng gió vi vu như rì rầm điều gì đó trong bóng tối, hòa cùng âm thanh của lá khô vỡ vụn dưới từng bước chân nặng nề của ông. Không gian xung quanh im lìm, chỉ có nhịp thở hổn hển của Đinh Lâm phá vỡ sự yên lặng ấy.
Cơ thể Đinh Lâm kiệt quệ, toàn thân loang lổ v·ết t·hương, máu khô bết lại trên áo quần rách nát. Ánh mắt ông đầy vẻ kiên định, nhưng sâu bên trong ẩn chứa sự đau đớn cùng nỗi bất an. Trận chiến với Thất Sát Điện vừa qua không chỉ khiến ông tổn hao gần hết sức lực mà còn để lại trong ông vô số nghi vấn khó lòng lý giải.
“Tại sao bí mật về mộ cổ lại bị phát hiện?” Đinh Lâm không ngừng tự hỏi. Trận pháp bảo vệ mộ cổ vốn là công trình kiệt xuất của Trương gia, không ai dễ dàng phá vỡ. Thế nhưng, kẻ địch lại xâm nhập như thể đã nắm rõ từng ngõ ngách, từng chi tiết của nơi này. Một cảm giác bất an ngày càng lớn dần trong lòng ông.
Bất giác, bước chân ông dừng lại. Đôi mắt ánh lên sự nghi hoặc, sâu trong đó lóe lên tia sáng lạnh lùng như kim loại. "Không lẽ..." Ý nghĩ kinh khủng ấy như lưỡi dao xoáy sâu vào tâm trí, khiến ngực ông thắt lại. Đinh Lâm quay đầu, ánh mắt quét qua bóng tối dày đặc xung quanh. Cảm giác có kẻ theo dõi không rời như bóng với hình khiến ông bất giác rùng mình.
Đúng lúc này, một tiếng thét yếu ớt vọng ra từ sâu trong rừng:
"Không! Cứu ta!"
Đôi mắt Đinh Lâm bừng sáng. Đó chính là tiếng của Mục Yên Nhiên! Toàn thân ông như được tiếp thêm sức mạnh, sự mệt mỏi dường như tan biến. Trái tim ông đập mạnh, máu trong huyết quản như b·ốc c·háy. Không chút do dự, ông lao về phía phát ra tiếng kêu, từng bước chân mạnh mẽ xé toạc màn đêm tĩnh mịch.
Khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến Đinh Lâm sững người. Dưới ánh trăng mờ nhạt, Mục Yên Nhiên đang bị Lưu Hận khống chế, đôi tay hắn siết chặt lấy nàng, kéo về phía bóng tối.
"Lưu Hận!" Đinh Lâm gầm lên, giọng nói chứa đựng cơn giận dữ như ngọn lửa bùng cháy.
Nghe thấy tiếng gọi, Lưu Hận không hề giật mình, mà chỉ nhếch mép cười, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Đinh Lâm. Giọng hắn vang lên, đầy mỉa mai:
"Cuối cùng thì ngươi cũng tới."
Gương mặt Đinh Lâm tái đi. Không phải vì kiệt sức, mà vì sự thật phũ phàng đang bày ra trước mắt. Kẻ phản bội không ai khác chính là Lưu Hận, thuộc hạ trung thành của Mục gia, người mà Trương Bảo luôn đặt trọn niềm tin.
Ánh mắt Mục Yên Nhiên nhìn ông, tràn đầy lo lắng và khẩn cầu. Nàng cố gắng ôm chặt Trương Vệ trong tay, như thể muốn dùng cả mạng sống để bảo vệ cậu. Trước ánh mắt đó, Đinh Lâm cảm thấy tim mình như bị xé toạc, nỗi đau biến thành quyết tâm.
Đinh Lâm rút kiếm, giọng nói trầm đục vang lên, mang theo sát khí:
"Buông phu nhân ra, hoặc ngươi sẽ không rời khỏi đây toàn mạng!"
Thanh kiếm trong tay ông phát ra âm thanh "ong ong" như tiếng long ngâm, ánh kiếm sắc bén bừng lên ánh sáng xanh lạnh lẽo, phản chiếu đôi mắt kiên quyết của ông. Không khí quanh thanh kiếm dao động mãnh liệt, từng tia chân khí ngưng tụ quanh thân kiếm, tạo nên một luồng sát khí đè nén khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Lưu Hận chỉ khẽ nhếch môi, không hề có ý buông tay. Bàn tay hắn vẫn siết chặt lấy cổ Mục Yên Nhiên, khiến sắc mặt bà trở nên nhợt nhạt vì thiếu dưỡng khí. Hắn bật cười lạnh lẽo, ánh mắt đầy vẻ khinh thường:
"Với thương thế của ngươi lúc này, chỉ là một kẻ sắp c·hết, ra vẻ cái gì chứ?"
Ánh mắt của Đinh Lâm lóe lên sự phẫn nộ, nhưng ông không để lời nói của Lưu Hận khiến mình dao động. Ông bước thêm một bước, kiếm khí quanh người càng thêm nặng nề, như cả bầu trời đang ép xuống thân hình nhỏ bé của Lưu Hận. Giọng ông trầm thấp nhưng đầy uy lực:
"Ta nói lại lần nữa, buông phu nhân ra."
Lưu Hận nheo mắt, vẫn giữ vẻ bình thản. Hắn nhấc bàn tay còn lại, ngưng tụ một luồng khí lam lạnh lẽo trong lòng bàn tay, rồi đặt ngay trước trán Mục Yên Nhiên. Từng tia khí mỏng manh nhưng sắc bén như những lưỡi dao nhỏ tỏa ra, đủ để cắt lìa da thịt trong chớp mắt. Hắn cười nhạt, giọng nói trở nên châm chọc hơn:
"Ta rất muốn xem, ngươi sẽ làm gì trong tình huống này."
Trong thoáng chốc, bầu không khí căng thẳng đến mức có thể cắt ra từng mảnh. Đinh Lâm khẽ nghiến răng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Hận. Nhưng chỉ trong một nhịp thở, ông đột nhiên nhảy lên cao, toàn thân như hòa làm một với thanh kiếm trong tay. Từ miệng ông phát ra một tiếng hét lớn:
"Thanh Phong Tiễn Nguyệt!"
(Phong thanh như tiễn, kiếm ánh như nguyệt, sát khí vạn trượng, truy tẫn cửu thiên!)
Ánh sáng xanh lấp lánh từ thanh kiếm trong tay ông bắn ra như hàng nghìn mũi tên sắc bén lao thẳng về phía Lưu Hận. Từng tia kiếm khí đan xen thành một tấm lưới dày đặc, vây chặt lấy đối thủ từ mọi phía, không để lại bất kỳ đường lui nào.
Lưu Hận biến sắc, hắn nhanh chóng ném Mục Yên Nhiên sang một bên, vận toàn bộ chân khí còn lại trong cơ thể, hai tay vung mạnh, tạo nên một bức tường khí lam sắc chắn trước mặt. Bức tường lập tức giao chiến với kiếm khí, nhưng chỉ trong nháy mắt, từng mảng khí lam bị xé toạc, để lộ thân hình của hắn.
Ầm!
.
Một tia kiếm khí mạnh mẽ nhất cuối cùng xuyên thủng bức tường phòng ngự, cắm thẳng vào vai Lưu Hận, khiến hắn lảo đảo thối lui. Máu từ v·ết t·hương phun ra thành dòng, thấm ướt áo choàng hắn đang mặc. Nhưng dù đau đớn, ánh mắt hắn vẫn ánh lên vẻ cuồng bạo, giọng nói mang theo nỗi tức giận và chút điên cuồng:
"Tốt lắm, Ngươi cùng vùng vẫy ta càng thấy hứng thú."
Lưu Hận đột nhiên đạp mạnh xuống đất, cả thân hình lao đi như mũi tên, mang theo luồng khí lam ngưng tụ trên nắm đấm, hướng thẳng về phía Đinh Lâm. Cả không gian rung chuyển khi hai thế lực khổng lồ chuẩn bị v·a c·hạm lần nữa!
"Lam Hải Cuồng Trào!"
(Tuyệt địa phản kích, như biển lớn trỗi dậy, nuốt chửng tất cả!)
Luồng khí lam hóa thành những con sóng cuồn cuộn, cuốn quanh cơ thể Lưu Hận, tạo thành một vòng xoáy dữ dội. Mỗi bước chân của hắn khiến mặt đất nứt toác, khí thế vô cùng áp đảo.
Lúc này, Đinh Lâm đứng yên, ánh mắt điềm tĩnh. Ông chậm rãi giơ thanh kiếm lên, một luồng sáng chói lòa bùng nổ từ lưỡi kiếm, chiếu rọi cả không gian.
"Phong Tuyệt Kiếm Quyết!"
(Nhất kiếm phá phong, tam thiên loạn sát, tẫn tận uy phong, thiên hạ thần phục!)
Kiếm khí như lốc xoáy bùng lên mãnh liệt, từng tia sáng sắc bén tỏa ra từ thân kiếm, xé tan màn đêm. Chẳng mấy chốc, cơn lốc kiếm khí hóa thành một dòng thác ánh sáng, lao về phía Lưu Hận.
Oành!
.
Hai luồng sức mạnh v·a c·hạm dữ dội, tạo ra một t·iếng n·ổ kinh hoàng. Sóng khí bùng phát, cuốn bay đất đá xung quanh, khiến cả vùng trời tối sầm lại.
Lưu Hận gầm lên, cả thân hình bị cuốn vào trong trận chiến giữa hai lực lượng khổng lồ. Dù đã dồn hết chân khí, hắn vẫn cảm nhận được áp lực khủng kh·iếp từ cơn lốc kiếm khí.
Máu tươi văng ra khi từng tia kiếm khí xuyên qua vòng xoáy lam quang, cắt sâu vào da thịt hắn. Lưu Hận lùi lại, bước chân loạng choạng, ánh mắt dần hiện lên sự tuyệt vọng.
Hắn gắng gượng dồn lực, nhưng không thể chống đỡ nổi. Mỗi lần nắm đấm của hắn tung ra đều bị kiếm khí chặn đứng. Cả thân hình hắn b·ị đ·ánh lùi liên tục, máu chảy thành dòng, sức mạnh áp đảo của Đinh Lâm như một ngọn núi đè nặng lên người hắn.
Sự tuyệt vọng sâu thẳm dần thay thế cho ý chí phản kháng trong đôi mắt, tựa như ngọn lửa yếu ớt trước gió lớn, chỉ còn chờ ngày lụi tàn.