Bên ngoài, Vô Diện từng bước chậm rãi tiến gần Đinh Lâm. Bấy giờ chẳng còn ai đủ sức để ngăn hắn lại nữa, những t·hi t·hể tộc nhân Trương Gia nằm như những khúc gỗ vô tri để hắn lướt qua như chốn không người. Chẳng mấy chốc, hắn đã thu hẹp khoảng cách chỉ còn chưa đến một gang tay. Điều gì đến ắt sẽ phải đến, Vô Diện đưa bàn tay chứa đầy sát khí của bản thân lên cao và chuẩn bị hạ xuống mang theo ý đồ kết liễu.
Đinh Lâm nhìn thấy, trong khoảnh khắc, ánh mắt ông tràn ngập sự tuyệt vọng. Sự lạnh lẽo của t·ử v·ong bao trùm, từng đợt hàn khí như gió u minh từ cõi âm phủ thổi đến, làm t·ê l·iệt ý chí phản kháng cuối cùng. Trong lòng ông chỉ còn lại sự bất lực, ánh mắt thất thần nhìn bàn tay tà ác ngày càng tiến gần, chẳng còn chút hy vọng nào có thể thoát khỏi cảnh này.
"Vút!"
Đột nhiên một luồng sáng bạc xé toạc bóng tối, như một vệt lưu tinh rực rỡ phá tan sự tĩnh mịch. Một ngọn trường thương dài tựa giao long từ xa v·út tới, mang theo khí thế không thể cản phá, trong nháy mắt chặn đứng sát chiêu tàn độc của đối phương. Lực lượng khổng lồ từ ngọn thương phát ra khiến không gian xung quanh rung chuyển.
Trương Bảo đã đến!
Dáng hình ông hiên ngang đứng chặn trước mặt Đinh Lâm, cả thân hình toát ra uy thế hùng dũng. Trường thương trong tay ông phát ra quang mang đỏ rực, tựa hỏa diễm thiêu đốt bầu trời. Khí tức hùng hậu từ Trương Bảo bùng nổ, mạnh mẽ vô song, hoàn toàn không hề kém cạnh trước khí thế hung bạo của kẻ địch.
“Chủ nhân!” Đinh Lâm thốt lên, trong lòng dâng lên niềm vui mừng khôn xiết.
Khí thế của Trương Bảo khiến Vô Diện khựng lại trong chốc lát, đôi mắt sâu thẳm dưới lớp mặt nạ lóe lên một tia ngạc nhiên. Bất giác, hắn nhẹ nhàng hạ tay xuống, rồi thân ảnh đột ngột mờ đi, biến mất chỉ để lại một vệt tàn ảnh nhạt nhòa. Trong chớp mắt hắn đã biến lùi về sau, giữ một khoảng cách đối với đối phương.
Lúc này, đôi mắt của hắn lóe lên tia nhìn lạnh lẽo quét về phía Trương Bảo. Hắn cất giọng the thé, vang vọng giữa không gian tĩnh mịch như tiếng gào thét của kim loại lạnh chạm vào nhau, làm người nghe ớn lạnh đến tận xương:
“Cuối cùng, ngươi cũng chịu ló mặt.”
Trương Bảo không hề đáp lời, tuy nhiên ánh mắt của ông vẫn tập trung vào kẻ địch trước mặt. Ông thừa biết, đối phương không phải là kẻ tầm thường. Thoáng liếc nhìn Đinh Lâm đang nằm dưới đất, ánh mắt ông trở nên nghiêm nghị:
“Ngươi không phải đối thủ của hắn. Mau đi bảo vệ phu nhân, ở đây giao lại cho ta!"
Nghe vậy, dẫu toàn thân tràn đầy thương tích, Đinh Lâm cố gắng run rẩy ngồi dậy. Hơn ai hết ông hiểu rõ sức mạnh của kẻ thù, nhưng lòng trung thành không cho phép ông rời bỏ chủ nhân của mình trong lúc hiểm nguy. Nếu phải ở lại chiến đấu đến hơi thở cuối cùng người đó phải là ông mới phải. Giọng ông khàn đục, cố nén đau đớn:
“Ngài không thể ở lại! Ngài phải rời đi! Thuộc hạ, không thể để ngài một mình đối mặt với chúng!”
Nghe vậy, ánh mắt Trương Bảo sáng lên, trong vẻ tĩnh lặng mang theo một sự bình thản đến đáng sợ. Ông siết chặt trường thương trong tay, một luồng hỏa khí mãnh liệt lan tỏa ra, bao trùm toàn thân. Ông cười nhạt, giọng nói tuy trầm ổn nhưng đầy uy nghi: “Ngươi hãy làm theo lời ta. Bảo vệ Yên Nhiên và Vệ nhi. Kẻ này… để ta đối phó.”
Đinh Lâm nhìn sâu vào ánh mắt kiên định của Trương Bảo, nhận ra quyết tâm không thể lay chuyển. Ông biết rằng trong tình trạng thương tích hiện tại, bản thân không thể chiến đấu, và nếu ở lại chỉ làm vướng chân. Sự bất lực và nỗi lo âu dâng lên trong lòng, nhưng cuối cùng ông chỉ có thể cắn chặt răng, đau đớn gật đầu chấp nhận.
“Tôi đã hiểu... Chủ nhân, xin hãy cẩn trọng!” Đinh Lâm khàn giọng, gắng gượng đứng lên, nén đau thấu xương, lê bước rời đi, lòng nặng trĩu sự lo lắng nhưng không còn lựa chọn nào khác.
Trương Bảo dõi theo bóng dáng Đinh Lâm cho đến khi dần khuất sau màn đêm, ánh mắt ông thoáng động rồi lập tức thu về, tập trung hoàn toàn vào kẻ thù trước mặt. Cấp cấp, chân khí trong người ông lưu chuyển khiến trường thương trong tay, sáng rực lên, từng tia hỏa quang sáng chói như thiêu đốt cả không gian xung quanh.
Ngay từ trong đan điền, hỏa chân khí tinh thuần bùng phát dữ dội, lan tỏa mạnh mẽ khắp thân thể. Lớp không khí quanh theo đó bị nung nóng, từng đợt sóng nhiệt vô hình cuộn trào, làm rung chuyển không gian. Đầu thương hừng hực như hỏa long uốn lượn, tỏa sáng giữa bóng đêm, tràn đầy uy lực không gì cản nổi. Đây không phải là lửa phàm tục, mà là hỏa chân khí tinh luyện từ chân nguyên, mang theo sức mạnh hủy diệt, thiêu đốt tất thảy tà khí và linh lực đối phương.
“Đến đây!”
Trương Bảo hét lớn, giọng ông vang vọng như sấm rền giữa trời. Ngay sau đó, thân ảnh ông biến thành một luồng sáng đỏ rực, lao v·út về phía kẻ địch với tốc độ nhanh như tia chớp. Với trường thương trong tay Trương Bảo hóa thành một con hỏa long điên cuồng, cuốn theo khí thế dời non lấp biển, thẳng tắp lao về phía Vô Diện, mang theo sức mạnh hủy diệt, muốn nghiền nát tất cả những gì cản đường.
Vô Diện nhìn thấy Trương Bảo đã áp sát, nhưng vẫn bình thản và từ tốn đến không ngờ, hắn chỉ chờ đến khi khoảng cách của cả hai chỉ còn được tính bằng gang tay thì liền giơ tay phải lên. Ngay lập tức hắc khí dày đặc cuồn cuộn từ lòng bàn tay bốc ra, nhanh chóng tụ thành hai cặp quỷ trảo, tà khí từ đó tỏa ra ghê rợn như thể tiếng oán hồn từ cõi u minh vọng về.
Bất thình lình, Trương Bảo gầm lớn một tiếng, bước chân đạp mạnh xuống đất. Trường thương trong tay vẽ một vòng cung rực lửa, hỏa diễm từ đó bùng lên như cuồng phong. Ông thi triển tuyệt kỹ, từng đợt chân nguyên trong cơ thể cuộn trào, tụ thành một hỏa long khổng lồ.
“Hỏa Long Phá Thiên!”
Một tiếng quát vang như sấm dậy chín tầng trời, ngọn hỏa long dài hàng chục trượng lao v·út ra, thân hình đỏ rực như dung nham tuôn chảy, nhiệt khí phóng thẳng lên trời cao, khiến cả bầu không gian đỏ rực. Hỏa long gào thét, khí thế tựa như muốn nghiền nát tất cả.
Đứng trước khi thế ấy, Vô Diện không có chút biểu hiện gì là hoảng loạn. Đôi tay hắn khẽ kết ấn, từ cơ thể hắn phun ra một dòng quỷ khí đen ngòm như màn đêm vô tận. Trong nháy mắt, quỷ khí tụ lại thành một bức tường chắn khổng lồ, tựa như ma thần giáng thế. Bức tường ấy đen đặc đến mức hút cạn ánh sáng xung quanh, khí tức âm lãnh khiến cây cỏ trong phạm vi mấy trượng đều héo úa.
Khi hỏa long lao tới, bức tường quỷ khí lập tức đón nhận.
“Ầm!”
Hai luồng sức mạnh v·a c·hạm tạo ra t·iếng n·ổ rung trời, ánh sáng bùng lên, xé rách cả màn đêm. Sóng xung kích lan rộng như cuồng triều, mặt đất rung chuyển dữ dội, những khe nứt lan ra như mạng nhện, đá vụn bắn tung tóe khắp nơi. Trong màn bụi mịt mờ, hỏa khí và quỷ khí không ngừng giằng co, từng đợt xung lực dội ngược, áp lực mạnh mẽ đến mức khiến không khí như đông đặc lại.
Trương Bảo nắm chặt trường thương, toàn bộ chân nguyên trong người ông như hồng thủy vỡ đê, cuồn cuộn dồn vào hỏa long. Ngọn lửa trên thương càng lúc càng rực cháy, tỏa ra nhiệt khí không khác gì dung nham nóng chảy.
“Hừ, xem ngươi trụ được bao lâu!” Trương Bảo gầm lớn, tay phải siết chặt thương, chân nguyên theo đó cuồn cuộn đẩy sức mạnh của hỏa long l·ên đ·ỉnh điểm.
Vô Diện không hề nao núng, đôi mắt hắn lạnh lẽo như băng giá. Lớp quỷ khí quanh người hắn càng lúc càng đậm đặc, hình thành những dòng xoáy đen đặc quấn quanh cơ thể hắn. Hai tay hắn bấm pháp quyết, từng tia quỷ khí từ không trung tụ lại, bổ sung thêm vào bức tường chắn. Hắn ngửa đầu, giọng nói khàn đục như tiếng u hồn thì thầm vang lên:
“Huyết Quỷ Linh Tường!”
Bức tường quỷ khí vốn đã âm trầm nay lại tỏa ra khí tức c·hết chóc đáng sợ hơn. Trên bề mặt lớp chắn, những khuôn mặt ma quỷ mờ ảo hiện ra, từng tiếng khóc than rên rỉ vang vọng khắp không gian. Áp lực từ luồng quỷ khí bỗng chốc tăng lên gấp bội, ngay cả ngọn hỏa long hùng mạnh cũng bị chững lại giữa không trung.
Cả hai bên dồn toàn bộ sức mạnh vào chiêu thức của mình. Nơi giao nhau giữa hỏa khí và quỷ khí phát ra t·iếng n·ổ lách tách không ngừng, như một lò luyện khổng lồ đang nung chảy mọi thứ. Những mảnh đá to nhỏ xung quanh bị sức nóng và khí âm lãnh xé toạc, không gian rung động như sắp vỡ tan.
Mồ hôi trên trán Trương Bảo rịn ra, nhưng ánh mắt ông vẫn rực lửa chiến ý. Ông cắn răng, chân nguyên trong cơ thể tiếp tục dồn vào trường thương, quyết định dốc toàn lực. Ngọn hỏa long phát ra tiếng gầm vang vọng, nhiệt khí bốc cao đến mức khiến bầu trời mờ mịt, như sắp nuốt chửng cả bức tường quỷ khí.
Vô Diện cũng không hề lùi bước. Hắn đứng bất động, hai tay bấm quyết càng lúc càng nhanh, quỷ khí cuồn cuộn từ lòng đất và không trung không ngừng hội tụ về phía hắn. Lớp chắn quỷ khí trước mặt hắn dày thêm từng tầng, những tia âm khí lạnh lẽo như muốn đông kết cả không gian.
Cuộc chiến trở nên giằng co kịch liệt, mỗi bên đều dồn hết sức mình. Hai luồng lực lượng đối lập không ngừng chèn ép lẫn nhau, khiến toàn bộ khu vực như rơi vào trạng thái hủy diệt. Những đợt chấn động mạnh mẽ tỏa ra xung quanh, cây cối và đất đá trong phạm vi hàng chục trượng đều bị nghiền nát, chỉ còn lại một bãi hoang tàn, khói bụi mịt mù.
Đột nhiên.
Từ phương xa, một luồng khí lạnh lẽo, âm u như hơi thở của địa ngục bất ngờ ập đến. Áp lực từ nó không ngừng gia tăng, nặng nề tựa như có cả một ngọn núi đang từ từ ép xuống. Gió lớn cuộn qua chiến trường, mang theo hơi thở t·ử v·ong, quét sạch hơi nóng từ hỏa khí và sự lạnh lẽo tà khí trước đó. Khung cảnh vốn khốc liệt bỗng chốc bị bao trùm bởi một sự tĩnh lặng kỳ dị đến đáng sợ.
Trương Bảo đột nhiên cảm thấy cơ thể mình như bị đè nặng bởi một lực lượng vô hình. Đôi mắt ông híp lại, bàn tay siết chặt trường thương. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, nhưng trong ánh mắt ông vẫn giữ sự sắc bén và kiên định. Chân nguyên trong người ông bị dồn ép, ngọn lửa quanh trường thương lấp lánh chập chờn, không còn hừng hực như trước mà trở nên bất định, giống như nó cũng cảm nhận được sự bất ổn từ không gian này.
Đồng một cảm giác đó, Vô Diện thoáng sững lại. Đôi mắt âm trầm của hắn lóe lên một tia cảnh giác, quỷ trảo đen đặc trong tay khẽ run, tà khí quanh người hắn xoay cuộn chậm lại như muốn co rút. Hắn không còn tiếp tục t·ấn c·ông, chỉ đứng bất động, thân hình cứng như tượng đá, ánh mắt dán chặt về phía chân trời mịt mờ, nơi luồng khí tức khủng bố kia đang tiến đến.
Cả hai người, vốn đang ở trong cuộc chiến sống còn, giờ đây đồng loạt thu thế. Một cảm giác không thể gọi tên dâng lên trong lòng họ – cảm giác của một con mồi khi đối mặt với kẻ săn mồi thực thụ.
"Thứ này...?"Trương Bảo thầm nghĩ, hơi thở nặng nề. Ông có thể cảm nhận rõ ràng, thứ đang tới đây không hề tầm thường. Nó vượt xa tất cả những gì ông từng đối diện, ngay cả những đại cao thủ trong gia tộc cũng chưa từng mang lại cảm giác áp lực tuyệt đối như vậy.
Gió lạnh rít qua tai, không khí trong vùng trở nên đặc quánh, tựa như mọi sự sống đang bị bóp nghẹt. Cỏ cây xung quanh chiến trường đều rũ xuống, từng chiếc lá cũng héo úa, gãy lìa. Mặt đất đã nứt toác nay lại phát ra tiếng "rắc rắc" khe khẽ, từng khối đất nhỏ vỡ vụn, như không thể chịu nổi sự hiện diện của luồng khí tức này.
Ánh mắt của cả Trương Bảo và Vô Diện đồng loạt hướng về một điểm. Từ trong bóng tối thăm thẳm, một bóng hình mờ ảo dần dần hiện ra.
Tiếng bước chân vang lên, trầm ổn mà lạnh lẽo, mỗi bước như gõ vào lòng người.
Bóng hình đó chỉ mất vài khắc đã bước ra khỏi màn đêm. Một thân ảnh cao lớn, vận trường bào đen tuyền, viền áo đỏ thẫm tựa màu máu khô. Gương mặt hắn bị bao phủ bởi một chiếc mặt nạ kim loại kỳ dị, với những hoa văn xoắn ốc phức tạp giống như hàng vạn linh hồn đang gào thét. Dưới đôi mắt lạnh như băng, khí tức c·hết chóc từ hắn tỏa ra nồng nặc.
Vô Diện lùi lại nửa bước, hai tay chắp trước ngực, cúi đầu. Giọng hắn trầm thấp, mang theo sự kính cẩn mà đầy sợ hãi:
"Minh Tôn đại nhân."
"Minh Tôn?" Trương Bảo chấn động, trong lòng ông dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Minh Tôn chậm rãi đưa mắt nhìn qua hai người. Chỉ một cái liếc nhẹ, khí tức lạnh lẽo của hắn đã lan tỏa khắp chiến trường. Giọng nói của hắn vang lên, đầy mạnh mẽ:
"Cuộc vui này xem ra quá ồn ào rồi. Để ta giải quyết nó."
Dứt lời, bàn tay hắn khẽ nâng lên, không gian quanh đó lập tức biến đổi. Một vòng xoáy hắc khí khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, cuộn tròn như muốn hút hết tất cả vào trong. Những luồng khí tức hủy diệt từ vòng xoáy ấy lan ra, khiến cả Trương Bảo và tên đeo mặt nạ quỷ đều không thể không dè chừng.
Trong khoảnh khắc ấy, Trương Bảo hít sâu một hơi, ánh mắt bừng lên chiến ý.
"Cho dù ngươi là ai, Trương Bảo ta cũng không lùi bước!"
Trường thương trong tay ông sáng rực lên lần nữa, hỏa khí bùng cháy, với khí thế không thể ngăn cản!