Một ngày mới lại sắp bắt đầu, mặt trời đang nhô lên từ chân trời xa, ánh sáng mờ nhạt của bình minh bao phủ các ngọn núi, vẽ nên một bức tranh hùng vĩ và yên bình.
Trên một đỉnh núi trong số đó, Độc Cô Thần Dạ đang nhắm mắt, đồng thời tập trung toàn bộ linh lực để cảm nhận từng nhịp thở của đất trời. Bất ngờ, một luồng khí mạnh mẽ bỗng đột ngột đánh thẳng vào tâm thức hắn. Đôi mắt của Độc Cô Thần Dạ lập tức mở ra, ánh nhìn lấp lánh như tia chớp. Không chần chừ, hắn lập tức biến mất khỏi đỉnh núi, cơ thể tan vào làn gió, chỉ để lại một tàn ảnh mờ nhạt. Khi cơn gió tắt đi, bóng dáng hắn đã xuất hiện ngay trước cổ mộ.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn khẽ nhíu mày. Lưu Phong trong tay ẵm một đứa trẻ say ngủ, bên cạnh là Long Thiên Hạo. Cả hai người đều im lặng, dáng vẻ điềm tĩnh như đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi sự xuất hiện của hắn. Ánh mắt Độc Cô Thần Dạ lướt qua, thoáng một nét ngạc nhiên. Sự bất ngờ này không phải vì hắn bị phát hiện, mà vì sự điềm tĩnh của hai người họ, như thể tất cả đều đã được tính toán từ trước.
"Các ngươi chờ ta sao?" Giọng hắn vang lên, lạnh lẽo, xen chút nghi ngờ. Mỗi từ rơi xuống như đâm xuyên qua bầu không khí nặng nề, làm cho sự im lặng trở nên ngột ngạt hơn. Độc Cô Thần Dạ cảm thấy có điều gì đó không đúng, linh cảm mách bảo hắn rằng đây không phải là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên. Ánh mắt của hắn nhìn đứa trẻ trong tay Lưu Phong.
Ngay lập tức, sự thỏa mãn lẫn vui sướng bỗng chốc bùng lên trong lòng Độc Cô Thần Dạ. Trên gương mặt lạnh lẽo của hắn hiện lên một nụ cười khó đoán, ánh mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm. Hắn biết, đứa trẻ này chính là chìa khóa cho tất cả những thứ hắn đang tìm kiếm. Cảm giác như đã nắm được cả thế giới trong tay khiến hắn không thể kiềm chế sự phấn khích.
"Thì ra Long tộc sinh ra Chân Long," hắn lên tiếng, giọng điệu có chút châm biếm, nụ cười lạnh lẽo vẫn giữ nguyên trên môi. "Chả trách không thể nào tìm ra."
Vừa nói, ánh nhìn của hắn xoáy sâu vào Lưu Phong, rồi đến Long Thiên Hạo, lúc này hắn biết rằng, cuộc chiến là điều không thể tránh khỏi.
"Hai ngươi cùng lên, hay muốn đơn đả độc đấu với ta?" Lời nói của hắn đang muốn đo lường thử quyết định của đối phương. Nhưng dù trước mặt là hai cường giả hàng đầu thì hắn vẫn toát ra một khí chất tự tin tuyệt đối, dường như hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Đáp lại, Long Thiên Hạo, cười nhạt, một nụ cười lạnh lẽo, nhưng lại chất chứa sự kiêu ngạo khôn cùng. Lão nhấc một tay lên, chỉ vào Độc Cô Thần Dạ.
"Hôm nay, ta sẽ lấy máu của ngươi tế trời. Để mừng cho hài tử của ta bình an chào đời. Sau khi g·iết ngươi xong ta sẽ để lại cái đầu của ngươi, treo lên tường thành để ngươi chứng kiến cái ngày Đế Đô phồn hoa mà các ngươi tự hào sụp đổ ngay trước mắt." Giọng nói của Long Thiên Hạo, pha lẫn với tiếng gió thổi qua những tán cây khẽ rung động. Mỗi chữ thốt ra như ngọn lửa thiêu đốt, làm không khí xung quanh nóng lên. Lão bước lên phía trước hai bước, từng bước chân của lão trên nền đất cứng vang lên tiếng trầm mạnh, như thể chính mặt đất đang đáp lại khí thế hừng hực. Ánh mắt lão không rời khỏi Độc Cô Thần Dạ, đôi con ngươi sâu thẳm như biển cả ẩn chứa sự thách thức không che giấu.
Dù nghe những lời đó, nhưng hiện giờ thứ mà Độc Cô Thần Dạ quan tâm chính là sự hiện diện Lưu Phong, sau một chút quan sát hắn đã nhận ra ông chính là một trong tứ trưởng lão của Bích Tuyết Cung vậy nên ánh mắt của hắn không giấu được sự tò mò, bèn bỏ ngoài tai lời của Long Thiên Hạo, mà trực tiếp hỏi:
"Bích Tuyết Cung liên kết với ngoại tộc, muốn tạo phản sao?"
Lưu Phong không lập tức đáp lại, ánh mắt ông dừng lại trên Độc Cô Thần Dạ, rồi từ tốn nâng bàn tay trái lên. "Ta đã rời khỏi Bích Tuyết Cung từ lâu."
Khi bàn tay ông vén áo, để lộ cổ tay trần trụi, trên đó, dấu ấn của Bích Tuyết Cung đã hoàn toàn biến mất. Vẻ điềm tĩnh của Lưu Phong làm
Độc Cô Thần Dạ thoáng chút bất ngờ, đôi mắt hắn nheo lại trong giây lát, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có. "Hóa ra là thế..." Hắn lẩm bẩm.
Dù cho tin tức này khiến hắn hơi mất cảnh giác trong thoáng chốc, nhưng vẻ ngoài không hề lộ ra sự bối rối. Một nụ cười khẩy lại hiện lên trên môi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo và có phần thích thú hơn trước.
"Thú vị thật, vậy thì hôm nay, ta có lý do gì cần phải nương tay nữa. Lên đi!!"
Lời nói của Độc Cô Thần Dạ vừa dứt, không khí xung quanh như tràn ngập sự sôi động ngầm, mỗi luồng gió thổi qua đều mang theo sức nặng của sự đối đầu sắp tới.
...
Thần Dạ không chần chừ, hít sâu một hơi, chân nguyên trong cơ thể cuộn trào mãnh liệt. Thân ảnh hắn hóa thành một tia chớp vàng, lao đi với tốc độ khủng kh·iếp, để lại phía sau những tàn ảnh nhạt nhòa, không khí xung quanh hắn dường như bị xé toạc.
Phía đối diện, Lưu Phong chỉ khẽ nhếch môi, thanh kiếm trên tay lấp lánh ánh sáng xanh lam băng giá. Đó chính là Nghịch Thủy Hàn Băng Kiếm, thần binh truyền thuyết từng được đúc nên từ nước mắt của Băng Vương trên đỉnh Hàn Băng Sơn. Tương truyền, mỗi nhát kiếm chém ra đều mang theo hơi lạnh vạn năm, có thể phong tỏa cả dòng chảy thời gian trong một khoảnh khắc.
Chân khí từ Lưu Phong chầm chậm bộc phát, bao phủ lấy thanh kiếm. Ánh sáng băng lam từ thân kiếm chiếu rọi, từng ký tự cổ xưa tự động hiện lên trên không trung, mỗi chữ đều mang theo uy năng băng thuật mạnh mẽ. Một tiếng "ầm" vang dội, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, mặt đất bắt đầu kết băng.
Ngay sau đó, từ dưới mặt đất, hàng loạt những tấm màn băng sắc nhọn bỗng nhiên mọc lên, tựa như hàng ngàn mũi thương lạnh lẽo đâm thẳng về phía Thần Dạ, sát khí hàn lãnh lan tỏa.
Không để khí thế của Lưu Phong áp đảo, Long Thiên Hạo đột nhiên bước ra, toàn thân chấn động, long chân khí cuồn cuộn bùng phát. Một luồng sức mạnh như cuồng phong dữ dội quét qua, nhưng lại mang sự uyển chuyển như dòng nước chảy. Từng cơn sóng khí vô hình lao thẳng về phía Thần Dạ, sức mạnh khủng kh·iếp khiến mặt đất cũng rung chuyển không ngừng.
Nhận thấy hai luồng công kích hùng mạnh áp sát, Thần Dạ nhanh chóng kết ấn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Một ánh lửa rực đỏ đột ngột bùng lên từ tay hắn, hóa thành một thanh chiến đao đỏ rực, mang hình dáng như ánh trăng khuyết, vầng lửa cháy quanh nó tựa như quỷ hỏa. Đó chính là Viêm Nguyệt Yểm Loạn Đao, báu vật từng thuộc về Hỏa Thánh Thượng Cổ. Tương truyền, lưỡi đao này chứa đựng ngọn lửa của mười mặt trời, một khi triển khai, đủ sức thiêu cháy cả thiên địa, biến vạn vật thành tro tàn.
Thanh đao vừa xuất hiện, áp lực khủng kh·iếp lập tức tỏa ra, ánh sáng đỏ rực tựa máu phủ kín bầu trời. Thần Dạ nhấc đao lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Lưu Phong và Long Thiên Hạo. Xung quanh hắn, không khí nóng rực đối chọi kịch liệt với luồng khí lạnh từ Nghịch Thủy Hàn Băng Kiếm, tạo thành một trận chiến khí tức nghẹt thở.
Lưu Phong không chần chừ, thanh Nghịch Thủy Hàn Băng Kiếm vung lên, một vòng sáng lam rực rỡ tỏa ra từ thân kiếm, như ngọn triều dâng tràn khắp không gian. Ông khẽ quát, từng chữ như ngân vang giữa đất trời:
"Băng Vụ Trùng Thiên!"
Lập tức, từ không trung, hàng ngàn cột băng khổng lồ từ hư không hiện ra, tựa như những thanh kiếm băng sắc bén lao xuống, bao trùm lấy toàn bộ phạm vi của Thần Dạ. Hàn khí lạnh lẽo xâm nhập vào từng ngóc ngách, hơi lạnh đến mức không khí như đông cứng lại, ngay cả thời gian dường như cũng bị trì trệ.
Thần Dạ khẽ cười nhạt, đôi mắt lóe lên vẻ khinh miệt. Hắn không lùi mà tiến, hai tay siết chặt Viêm Nguyệt Yểm Loạn Đao, ánh lửa từ thân đao bùng lên mạnh mẽ, thiêu đốt cả những tia hàn khí đang áp sát.
"Hỏa Trảm Thiên Kích!"
Một ánh đao đỏ rực như ánh bình minh quét ngang bầu trời, chém nát những cột băng lao tới. Lưỡi đao mang theo sức nóng khủng kh·iếp, làm tan chảy cả băng tuyết trong nháy mắt. Sóng l·ửa b·ùng l·ên, quét ngang đất trời, khiến mặt đất cũng bị nung đỏ, đá sỏi hóa thành dung nham chảy ròng ròng.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên từ phía sau:
"Long Thần Chưởng Phá Thiên!"
Long Thiên Hạo bước tới, đôi tay vung lên, long chân khí từ cơ thể ông hóa thành hình dáng một đầu rồng vàng khổng lồ, gầm thét vang dội. Đầu rồng lao thẳng về phía Thần Dạ, mỗi cú vỗ mạnh của nó đều khiến không gian méo mó, mặt đất nứt vỡ thành từng mảng lớn.
Thần Dạ lập tức quay lại đối mặt, ánh mắt lạnh lẽo không chút sợ hãi. Hắn xoay người, Viêm Nguyệt Yểm Loạn Đao khẽ vung lên, hình ảnh một vầng trăng máu khổng lồ hiện ra, chắn lấy cú chưởng kinh thiên động địa.
"Huyết Nguyệt Hộ Thể!"
Tiếng nổ kinh thiên vang lên, dư chấn của trận giao kích lan ra tứ phía, phá hủy toàn bộ cây cối và đá núi xung quanh. Khí lãng bùng nổ, cuốn theo mảnh vụn băng và lửa khắp nơi, khiến bầu trời như chìm trong cảnh hoang tàn.
Lưu Phong nhìn thấy Thần Dạ vẫn đứng vững sau đợt công kích của cả hai người, đôi mắt ông ánh lên vẻ nghiêm nghị. Không nói lời nào, ông đột nhiên nâng cao Nghịch Thủy Hàn Băng Kiếm, từ mũi kiếm phát ra từng làn sóng băng lam xoáy tròn, tích tụ thành một quả cầu băng khổng lồ.
"Địa Ngục Băng Tỏa!"
Quả cầu băng lao v·út lên không trung, rồi bất ngờ nổ tung, biến thành hàng triệu mũi tên băng sắc nhọn lao thẳng xuống đầu Thần Dạ. Không gian quanh hắn lập tức bị đông cứng, như một nhà tù băng không thể thoát ra.
Thần Dạ rít lên một tiếng cười lớn, chân nguyên toàn thân bùng nổ. Hắn vung đao, lưỡi đao bừng sáng, một ngọn lửa khổng lồ hình con phượng hoàng rực rỡ hiện ra, phá tan toàn bộ băng lao đang áp xuống.