Thần Dạ rít lên một tiếng cười lớn, chân nguyên toàn thân bùng nổ. Hắn vung đao, lưỡi đao bừng sáng, một ngọn lửa khổng lồ hình con phượng hoàng rực rỡ hiện ra, đôi cánh lửa cháy bập bùng tung hoành, phá tan toàn bộ băng lao đang áp xuống. Sức nóng từ phượng hoàng hỏa diễm quét qua, khiến lớp băng mỏng trên mặt đất tan chảy ngay lập tức, để lộ những mảng đất cháy sém.
"Hahaha! Các ngươi tưởng chỉ thế này là đủ ngăn ta sao? Đừng nằm mơ!" – Thần Dạ gầm lên, ánh mắt tràn ngập cuồng loạn.
Bấy giờ, Lửa và băng giao tranh dữ dội, không gian biến thành chiến trường của hai thế lực đối lập. Phượng hoàng hỏa diễm gào thét, từng ngọn lửa nhỏ như mũi tên xuyên phá không gian, thuận thế lao về phía Lưu Phong và Long Thiên Hạo.
"Hàn Băng Kết Tinh!"– Thấy vậy, Lưu Phong lạnh lùng quát lớn.
Từ Nghịch Thủy Hàn Băng Kiếm, một cơn bão tuyết bất ngờ bùng nổ, hàng loạt tấm băng sắc nhọn hình thành, nhanh chóng hóa thành một bức tường chắn trước ngọn lửa của Thần Dạ. Lớp băng và lửa v·a c·hạm, tạo thành những t·iếng n·ổ lách tách.
Cùng lúc đó, Long Thiên Hạo mang theo chưởng phong đầy uy mãnh quét qua chiến trường.
"Long Thần Cuồng Vũ!"
Một cơn lốc chân khí cuộn trào, tựa như một con rồng vô hình gầm thét lao tới. Cơn lốc này không chỉ cuốn lấy những ngọn lửa đang lan tràn, mà còn dồn ép Thần Dạ lùi lại, khiến hắn không thể duy trì thế chủ động.
Thần Dạ nghiến răng, hắn nhảy lùi ra sau, nhanh chóng kết ấn. Viêm Nguyệt Yểm Loạn Đao rực lên ánh đỏ, những phù văn cổ xưa trên lưỡi đao bỗng sáng rực, một sức mạnh áp đảo khác thường bắt đầu ngưng tụ.
"Để xem các ngươi chịu nổi chiêu này không!" – Thần Dạ gầm lên, cả người hắn nhấc bổng lên không trung, ngọn lửa xung quanh lưỡi đao bùng nổ, hóa thành một luồng sáng đỏ rực đâm thẳng về phía trước.
"Hỏa Phượng Tịch Diệt!"
Một phượng hoàng lửa khổng lồ, lớn gấp đôi lúc trước, rít lên giữa không trung rồi lao xuống với sức mạnh hủy diệt. Không gian rung chuyển, mặt đất bên dưới bị t·hiêu r·ụi trong nháy mắt, nhiệt lượng khủng kh·iếp tỏa ra khiến cả không khí cũng trở nên nghẹt thở.
"Hợp kích!" – Lưu Phong khẽ quát, ánh mắt giao với Long Thiên Hạo.
Hai người không hề do dự, cùng lúc dồn sức mạnh. Lưu Phong giương kiếm, băng lam quang bừng sáng, hàng ngàn mũi băng nhọn bắn ra như một cơn m·ưa b·ão. Long Thiên Hạo thì xoay chưởng, từng luồng chân khí mạnh mẽ hợp lại, hóa thành một cột sáng uy nghiêm, trực tiếp đón lấy phượng hoàng hỏa diễm đang lao tới.
"Hàn Băng Phong Tuyết!"
"Long Thần Chấn Uy!"
Hai luồng sức mạnh hợp lại, băng và chân khí như hòa quyện, hình thành một sức mạnh khổng lồ. Cả ba nguồn lực v·a c·hạm trong một t·iếng n·ổ long trời lở đất. Cả chiến trường bị nhấn chìm trong ánh sáng chói lòa, sóng chấn động cuộn trào như muốn phá tan cả không gian.
Khi ánh sáng tan dần, khung cảnh hiện ra là một vùng đất hoang tàn, mặt đất nứt toác, khói bụi cuồn cuộn bốc lên. Lưu Phong và Long Thiên Hạo đứng vững, áo bào phấp phới trong gió, ánh mắt nhìn về phía trước, nơi Thần Dạ vẫn còn đứng đó, nhưng trên môi đã xuất hiện một vệt máu.
"Chưa xong đâu!" – Thần Dạ gầm lên, chuẩn bị tung ra đòn cuối cùng.
Đúng lúc ấy, một tiếng rít sắc lạnh từ không trung vang lên. Một bóng trắng lao xuống từ bầu trời với tốc độ kinh hồn, xuyên qua màn khói bụi và đâm thẳng vào trung tâm chiến trường.
ẦM.
.
Mặt đất chấn động dữ dội, một cột sáng chói lòa bùng lên từ điểm v·a c·hạm. Kiếm khí sắc bén lan tỏa như những ngọn gió lốc cuồng nộ, quét qua mọi vật xung quanh, khiến cây cối đổ rạp, mặt đất nứt toác. Không gian rung chuyển, áp lực từ kiếm khí khiến mọi người xung quanh không khỏi giật mình.
Khi khói bụi dần tan, một thân ảnh uy nghiêm hiện ra. Đó chính là Tiêu Biệt Tình, chưởng môn Thiên Kiếm Phái. Trên tay ông là một thanh Thiên Cực Tinh Hà Kiếm sáng chói, ánh kiếm tựa như hội tụ tinh hoa của thiên địa, lấp lánh hàng ngàn tia sáng nhỏ như vì sao, phản chiếu ánh sáng rực rỡ trên chiến trường.
Từng bước đi của Tiêu Biệt Tình nhẹ nhàng mà uyển chuyển, nhưng kiếm khí từ cơ thể ông lại mạnh mẽ đến mức xé rách không gian xung quanh. Một luồng khí tức uy nghiêm, đầy áp lực bao trùm khắp nơi, khiến những người chứng kiến đều cảm nhận được sự cách biệt giữa mình và ông – một kiếm tu đứng trên đỉnh cao cửu giới.
"Tiêu chưởng môn..." – Lưu Phong nhìn thấy ông thì khẽ nở nụ cười nhẹ, ánh mắt lóe lên sự tự tin.
Tiêu Biệt Tình khẽ gật đầu đáp lại, giọng nói trầm ổn nhưng uy nghi:
"Đến vừa kịp lúc, xem ra các ngươi cần một chút trợ lực."
Luồng kiếm khí thuần túy từ ông lập tức thay đổi cục diện chiến trường, khiến kẻ địch bất giác phải lùi lại, còn đồng minh thì tinh thần phấn chấn hẳn lên. Tiêu Biệt Tình khẽ nâng mắt, ánh nhìn sắc bén quét qua chiến trường dừng lại trên người của Thần Dạ.
"Thần Dạ, nhiệm vụ này của ngươi, xem ra đã kết thúc trong bi kịch rồi."
Thần Dạ cười lạnh, máu từ khóe miệng chảy xuống nhưng hắn không hề lùi bước.
"Dừng lại? Tiêu Biệt Tình, dù có thêm ngươi vào thì cũng đừng mong đánh bại được ta. Bởi vì sao ư? Vì ta là một chiến thần Tiên giới được đích thân Tiên Vương đặt cách. Dẫu có c·hết cũng phải lôi các ngươi cùng đứa nhóc kia theo cùng." – Hắn gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy oán độc, ánh sáng đỏ trên Viêm Nguyệt Yểm Loạn Đao lại rực cháy, lần này còn mạnh mẽ hơn trước.
"Thật ngoan cố." – Tiêu Biệt Tình khẽ thở dài, ánh mắt thoáng qua nét tiếc nuối.
"Thiên Kiếm Phá Hư."
Ông khẽ nâng kiếm, từng hán tự cổ lấp lánh xuất hiện trong không trung, xoay tròn xung quanh thanh kiếm. Một luồng kiếm quang rực sáng đột ngột bùng lên, như muốn xuyên thủng cả bầu trời. Kiếm ý mạnh mẽ từ thanh thần kiếm của ông khiến cả chiến trường chìm trong kiếm ý.
Dù tình thế hiện giờ là một chọi ba nhưng, Thần Dạ không hề nao núng, hắn hét lớn, chân nguyên toàn thân bùng nổ lần cuối.
"Viêm Nguyệt Hủy Diệt!"
Hắn tung đao, ngọn lửa phượng hoàng khổng lồ hóa thành một cột lửa rực cháy, cuốn thẳng lên không trung, lao về phía Tiêu Biệt Tình như muốn nuốt chửng ông.
Tiêu Biệt Tình khẽ động, thân hình ông tựa như một làn gió thoáng qua. Thanh kiếm trong tay vẽ nên một đường kiếm quang sắc lạnh, cắt đôi cột lửa, khiến nó tan biến thành những mảnh vụn nhỏ trong không trung.
Bất ngờ, từ bên cạnh, Long Thiên Hạo lao tới với một quyền mạnh như sấm nổ, "Thiên Long Phá Quyền!" – tiếng gầm vang vọng. Một con rồng khí lực cuồn cuộn xuất hiện, mang theo sức mạnh như thái sơn áp đảo, bổ thẳng về phía Thần Dạ.
Thần Dạ gầm lên, cố gắng nâng đao chống đỡ, nhưng ngay lúc đó, Lưu Phong từ bên trái tung kiếm, ánh sáng băng lam lóe lên. "Băng Vân Trảm!" – hàng loạt lưỡi băng sắc nhọn từ thanh Nghịch Thủy Hàn Băng Kiếm lao ra, bao vây lấy Thần Dạ từ mọi hướng.
"A!!!" – Thần Dạ hét lên đau đớn khi một luồng kiếm khí sắc bén chém ngang vai hắn. Máu tươi phun ra, cánh tay phải cầm đao của hắn rơi xuống đất. Viêm Nguyệt Yểm Loạn Đao, thứ v·ũ k·hí từng là biểu tượng cho sức mạnh của hắn, giờ đây chỉ còn là một mảnh vụn không thể cứu vãn.
Bị dồn đến đường cùng, ánh mắt Thần Dạ ngập tràn oán hận. Hắn cắn răng chịu đựng, chân nguyên toàn thân tụ lại, phát ra luồng khí đỏ thẫm bao phủ lấy cơ thể.
"Ta sẽ trở lại! Các ngươi đừng hòng yên ổn!" – Thần Dạ gầm lên, trước khi phóng lên không trung, hóa thành một vệt sáng đỏ rực, biến mất vào màn đêm.
Tiêu Biệt Tình nhíu mày, định lao theo truy đuổi, nhưng Lưu Phong giơ tay ngăn lại.
"Không cần. Hắn đã mất đi Viêm Nguyệt Yểm Loạn Đao, thực lực cũng tổn hại nghiêm trọng. Dù có trốn thoát, hắn cũng chẳng thể làm được gì trong một thời gian dài."
Long Thiên Hạo đứng bên cạnh, nét mặt thoáng chút lo lắng.
"Nhưng nếu hắn tìm được cách khôi phục, e rằng sẽ càng nguy hiểm hơn."
Tiêu Biệt Tình khẽ lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng.
"Hắn đã tự mình bước vào con đường không lối thoát. Lần tới, hắn sẽ không có cơ hội rời đi nữa."
Lời nói của ông khiến không khí xung quanh như trầm xuống. Tất cả đều hiểu, đây chỉ là khởi đầu cho những cơn sóng gió lớn hơn. Gió thổi qua chiến trường đổ nát trước cổ mộ, cuốn đi những mảnh băng vỡ và tro tàn còn sót lại. Ba người đứng lặng yên, ánh mắt nhìn về hướng Thần Dạ vừa biến mất, lòng đầy những suy tư khó nói thành lời.