Có Trương Vệ đi cùng, khiến hành trình của Lưu Minh không còn đơn giản như trước. Nếu chỉ một mình, ông có thể xuyên rừng vượt suối, đường từ Mộc Châu đến Đế Đô chỉ mất hai canh giờ. Nhưng nay, mỗi bước đi của ông đều cẩn trọng hơn. Đường mòn khúc khuỷu và dốc đứng càng khiến tốc độ bị giảm đi. Cứ đi một đoạn, Lưu Minh lại phải dừng lại để kiểm tra an toàn và thể lực của thiếu chủ.
Bấy giờ, hai người đang tiến vào con đường gập ghềnh giữa một khu rừng rậm rạp. Thời gian này, mặt trời đang lặn dần, ánh chiều tà buông xuống nhuộm đỏ cả bầu trời. Bóng dáng Đế Đô vẫn xa vời như một giấc mộng chưa thể chạm tới.
Tiếng vó ngựa trầm đục hòa cùng tiếng lá xào xạc, tạo nên một bản nhạc kỳ lạ trong bầu không khí tĩnh mịch. Ánh sáng mờ nhạt của hoàng hôn chiếu lên từng tán cây, khiến bóng đen đổ dài trên đất, tựa như những móng vuốt khổng lồ đang vươn ra từ cõi âm.
Lưu Minh đưa ánh mắt cảnh giác quét qua xung quanh. Đồng thời, một tay ông nắm chặt dây cương, tay còn lại đặt hờ trên chuôi kiếm. Nơi này là Ẩn Quỷ Cốc, vùng đất nổi danh với hiểm họa từ thổ phỉ và yêu thú, không phải nơi để chủ quan.
Bất chợt, từ trong bóng tối phía trước, hai bóng người lặng lẽ xuất hiện, như ma quỷ vừa thoát ra khỏi địa ngục. Chúng che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén và lạnh lẽo. Dưới ánh chiều tà, thân ảnh mờ mờ của chúng thoắt ẩn thoắt hiện, khiến người khác không khỏi cảm thấy rùng mình.
Nhân thấy nguy hiểm, Lưu Minh lập tức giật cương, đôi mắt như chim ưng khóa chặt vào hai kẻ lạ mặt. Tay ông khẽ siết lấy chuôi kiếm, chuẩn bị ứng chiến bất kỳ lúc nào. Trương Vệ, ngồi sau lưng, dường như cũng cảm nhận được sự nguy hiểm. Cậu nắm chặt lấy áo ông, ánh mắt ngây thơ xen lẫn nỗi sợ hãi nhìn về phía trước.
Kẻ đứng bên trái, mang theo trường kiếm dài, bước lên một bước. Giọng nói khàn khàn vang lên, mang theo chút châm biếm:
"Ngươi không biết nơi này là Ẩn Quỷ Cốc sao? Kẻ qua đường mà không nộp lệ phí... chỉ có con đường c·hết mà thôi!"
Lưu Minh nhíu mày, trong lòng thầm đánh giá đối thủ. Hắn rõ ràng không phải sơn tặc tầm thường, từ cách di chuyển cho đến khí tức tỏa ra, đều mang theo sát ý và sự nguy hiểm của kẻ từng g·iết người không gớm tay.
"Ta không có thời gian chơi trò trẻ con với các ngươi," giọng ông lạnh lùng. "Muốn sống thì tránh đường."
Kẻ kia bật cười, tiếng cười lanh lảnh vang vọng khắp khu rừng. Hắn không nói thêm, chỉ đưa tay làm hiệu. Ngay lập tức, kẻ đồng bọn phía sau, tay cầm trường thương, lao thẳng về phía Lưu Minh với tốc độ kinh người.
Vụt!
Mũi thương sắc lạnh xé toạc không khí, nhắm thẳng vào yết hầu của Lưu Minh.
Ông nhẹ nhàng vặn mình, chân rời khỏi ngựa, thân hình lướt sang bên như một chiếc lá rơi, né tránh cú đâm hiểm ác. Nhưng khi chưa kịp phản công, kẻ cầm trường kiếm đã lao đến, chém ra hai đường kiếm mạnh mẽ, một trên một dưới, tạo thành thế gọng kìm cực kỳ khó né.
Lưu Minh cắn răng, thân ảnh lóe lên, nội lực từ đan điền bùng nổ, đẩy tốc độ bản thân lên mức tối đa. Hai đường kiếm chỉ lướt qua trong gang tấc, chém xuống mặt đất, tạo thành hai rãnh sâu hoắm.
Ông đáp xuống cách đó vài trượng, lập tức phản công. Nội lực từ song chưởng cuồn cuộn tuôn ra, hóa thành hai đạo kiếm khí sắc bén, xé màn đêm lao thẳng về phía đối thủ.
Tên cầm trường kiếm giật mình, vội vàng vung kiếm đỡ lấy. Nhưng kiếm khí quá mạnh, chém rách một đường sâu hoắm trên vai hắn. Máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ cả một mảng áo.
"Khốn kiếp!" Kẻ kia nghiến răng, ánh mắt lóe lên sự tàn độc.
Ngay lập tức, tên cầm trường thương nhân cơ hội lao đến. Thương thế nhanh như chớp, mũi thương nhắm vào ngực Lưu Minh với lực đạo khủng kh·iếp.
Keng!
Lưu Minh vung kiếm đỡ lấy, nhưng lực đâm quá mạnh khiến cơ thể ông bị đẩy lùi vài bước. Đôi chân in sâu xuống đất, tạo thành hai vết lõm dài. Trong lòng ông thầm cảnh giác – sức mạnh của bọn chúng không tầm thường, rõ ràng được huấn luyện bài bản.
Hai kẻ lạ mặt không dừng lại, phối hợp ăn ý t·ấn c·ông dồn dập. Trường thương vung lên, trường kiếm chém xuống, từng chiêu thức liên hoàn như bão tố đổ xuống đầu Lưu Minh, buộc ông phải dốc toàn lực phòng thủ.
Cuộc chiến diễn ra trong thế giằng co, nhưng Lưu Minh dần cảm nhận được áp lực ngày một tăng. Hai kẻ địch phối hợp ngày càng nhịp nhàng, từng chiêu từng thức đều mang sát khí nặng nề, không để ông có cơ hội phản công. Nội lực trong cơ thể Lưu Minh hao hụt nhanh chóng, hơi thở bắt đầu gấp gáp, mồ hôi chảy dài trên gương mặt già nua.
Phía sau, ánh mắt của Trương Vệ dần ngập tràn sợ hãi. Cậu bé nhận ra tình thế hiểm nghèo trước mắt. Cậu cắn chặt môi, đôi bàn tay nhỏ nắm chặt dây cương, không dám thốt lên dù chỉ một lời. Cậu biết rằng, nếu Lưu Minh thất thủ, con đường phía trước sẽ là vực sâu không lối thoát.
"Ngươi không chịu nổi nữa đâu, lão già!" Kẻ cầm trường kiếm bật cười lạnh lẽo, ánh mắt lóe lên sự khinh miệt. "Hãy để mạng ngươi và thằng nhóc kia lại đây!"
Lời nói còn chưa dứt, hắn đã lao đến, kiếm khí cuồn cuộn như sóng dữ ập vào Lưu Minh. Trong khi đó, tên cầm trường thương cũng phối hợp, nhắm thẳng vào hạ bàn của ông, buộc ông phải xoay sở cả trên lẫn dưới.
Keng! Keng!
Tiếng kim loại v·a c·hạm vang vọng khắp không gian u ám của Ẩn Quỷ Cốc. Lưu Minh nghiến răng chống đỡ, từng đòn phản kích của ông đều mạnh mẽ nhưng ngày càng chậm lại. Nội lực đã đến giới hạn, cơ thể ông dường như muốn gục ngã dưới áp lực không thể chịu đựng hơn nữa.
Bỗng nhiên, tên cầm trường thương gằn giọng:
"Để ta kết thúc hắn!"
Hắn lùi lại một bước, trường thương vung cao, nội lực từ đan điền cuồn cuộn dồn vào mũi thương, ánh sáng đỏ rực bừng lên như ngọn lửa cháy rực giữa màn đêm. Một tiếng hét vang lên, hắn đâm mạnh trường thương về phía Lưu Minh, tạo thành một luồng kình phong mãnh liệt cuốn theo cát bụi, như muốn xé nát cả không gian.
Lưu Minh cố gắng chống đỡ nhưng cơ thể đã không còn nghe lời. Nội lực cạn kiệt, ông chỉ kịp vung kiếm chắn ngang, nhưng mũi thương đầy sát khí kia đã phá tan lớp phòng ngự yếu ớt, đâm thẳng vào ngực ông.
Phập!
Một tiếng động khô khốc vang lên. Mũi thương xuyên qua thân thể Lưu Minh, máu tươi phun ra như suối, nhuộm đỏ cả mảnh đất. Đôi mắt ông mở to, nhưng ánh sáng trong đó dần tắt lịm.
Ông khuỵu xuống, toàn thân đổ gục xuống mặt đất lạnh lẽo. Trường thương rút ra, máu chảy thành dòng, thấm đẫm cả một vùng cỏ úa.
Không gian trở lại tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió rì rào qua những tán cây. Hai kẻ địch nhìn nhau, ánh mắt đầy sự đắc ý. Phía bên này, Trương Vệ tận mắt chứng kiến tất cả, chỉ biết ngồi im trên lưng ngựa, cơ thể nhỏ bé run rẩy không ngừng. Cậu bé hy vọng số mệnh còn ưu ái Lưu Minh, để ông có thể tỉnh lại.
Bấy giờ, trên không trung, những chiếc lá vàng rơi xuống từng chiếc một, nhẹ nhàng đáp lên khung cảnh đầy u ám và bi thương.