Bảy năm thoáng qua như dòng nước chảy xiết, cuốn phăng mọi ký ức yên bình từng tồn tại trên đại lục Hoa Bắc. Vùng đất một thời thống nhất dưới ngọn cờ của Đại Quốc giờ đây chỉ còn là mảnh đất bị xâu xé bởi các cuộc chiến phân tranh quyền lực. Từ những cung điện nguy nga đến những vùng quê hẻo lánh, máu và nước mắt hòa vào đất mẹ, không nơi nào thoát khỏi sự hỗn loạn.
Giữa thời kỳ đen tối ấy, Tiên Giới cũng đang sa lầy trong cuộc chiến không hồi kết với Ma Tộc. Các tiên môn, vốn là biểu tượng của sự uy nghiêm và trật tự, giờ đây trở nên xa cách, như thể sự hỗn loạn ở Nhân giới chẳng còn là điều đáng bận tâm. Những gia tộc lớn nhỏ tại Đại Quốc, không có ai kìm hãm, tựa như hổ dữ được tháo xích, lao vào cuộc tranh đoạt đầy máu lửa để giành lấy từng tấc đất, từng chút quyền lực.
Trương Gia Bảo, gia tộc đứng vững qua bao đời nhờ sự lãnh đạo tài tình của các đời gia chủ, cũng không ngoại lệ. Trương Bảo, người đương nhiệm, buộc phải đặt tất cả tâm huyết vào việc củng cố vị thế gia tộc trong thời kỳ biến loạn. Nhưng chính sự tập trung ấy đã khiến ông dần lơ là gia đình. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, giữa những toan tính không hồi kết, ông không hay biết rằng khoảng cách với người vợ và đứa con trai duy nhất ngày càng xa vời.
Một đêm thu, tại mật thất bí mật nằm sâu trong lòng đất, ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn đá hắt lên khuôn mặt trầm tĩnh của Trương Bảo. Ông ngồi xếp bằng, thần thức như hóa thành hư vô, khí tức ổn định tựa mặt hồ không gợn sóng. Mọi tạp niệm đều bị đẩy lùi, chỉ còn lại sự tĩnh lặng tuyệt đối.
Bỗng, một luồng sáng nhàn nhạt lóe lên giữa không trung, phá vỡ sự yên ắng. Đó là một đạo truyền âm phù, phát ra ánh sáng mờ nhạt, nhưng chứa đựng sự gấp gáp lẫn nghiêm nghị. Ánh mắt của Trương Bảo khẽ biến đổi, tia sáng trong con ngươi đậm dần khi ông nhận ra người gửi đạo phù này.
Không cần đợi phù tín kích hoạt, ông đã biết giọng nói nào sắp vang lên. Giọng nói ấy, nhẹ nhàng nhưng đầy trách móc, khiến tâm thần người nghe rung động:
“Trương Bảo, bảy năm đã qua, bảy năm chàng không màng đến gia đình. Trương Vệ, giờ đã lớn, nhưng nó thiếu sự dẫn dắt của chàng. Th·iếp đã cố gắng bù đắp, nhưng sức khỏe th·iếp vẫn chưa hồi phục, không thể mãi gánh vác cả hai vai trò. Con cần chàng. Th·iếp cần chàng. Chàng định để gia đình này cứ thế rời xa mãi sao?”
Từng lời nói của Mục Yên Nhiên như lưỡi dao xuyên thấu vào tâm trí. Sâu trong lòng, Trương Bảo cảm nhận được nỗi đau và sự hối hận. Nhưng ông không thể rời đi ngay lúc này. Trận thế tranh đấu giữa các gia tộc lớn nhỏ đang ở thời khắc nguy hiểm nhất. Một bước sai lầm có thể kéo cả gia tộc vào vực sâu vạn trượng.
Trương Bảo trầm ngâm, ánh mắt sâu thẳm như đáy vực, nhưng cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Ông vẫy tay, truyền một đạo phù tín khác đến cho người tâm phúc lâu năm, Lưu Minh.
Lưu Minh bước vào, hành lễ cung kính. Ánh mắt của Trương Bảo lóe lên một tia kiên định, ông trầm giọng:
“Ngươi lập tức đến Mục Gia Trang. Đón thiếu chủ trở về, nhưng nhớ, không để lại dấu vết. Hiện tại, thế lực bên ngoài đang theo dõi sát sao, bất kỳ sơ suất nào cũng sẽ là tai họa cho gia tộc.”
Lưu Minh không hỏi thêm, chỉ cúi đầu lĩnh mệnh, thân ảnh nhanh chóng tan vào bóng tối.
...
Tại Mục Gia Trang, dưới ánh nắng nhạt, Mục Yên Nhiên đang ngồi bên cạnh Trương Vệ. Giờ đây cậu đã không còn vẻ ngây ngô, ánh mắt trong veo chứa đựng sự trưởng thành sớm hơn tuổi. Nhưng sâu trong ánh mắt ấy, vẫn hiện hữu một nỗi cô đơn âm ỉ.
Khi Lưu Minh xuất hiện, Mục Yên Nhiên khẽ lay động, ánh mắt thoáng chút sắc lạnh. Nhưng khi thấy truyền âm phù trên tay ông, bà không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhận lấy.
Bên trong truyền âm phù, giọng nói quen thuộc của Trương Bảo vang lên, mang theo sự thâm trầm pha lẫn áy náy:
“Yên Nhiên, ta không thể rời đi lúc này, nhưng ta đã sai Lưu Minh đến đón con. Hãy để nó trở về. Ta hứa, khi thời cuộc ổn định, ta sẽ bù đắp cho nàng và con.”
Nghe những lời ấy, đôi mắt Mục Yên Nhiên khẽ nhắm lại. Bà không trách ông, nhưng nỗi buồn vẫn lắng đọng trong lòng. Bà đặt tay lên đầu Trương Vệ, khẽ thì thầm, chỉ để bản thân nghe thấy.
"Chàng lại quên mất lời hứa của mình với con rồi!"
Lưu Minh cúi người thật sâu, đáp lại bằng giọng điệu chắc nịch:
“Phu nhân yên tâm, ta thề sẽ bảo vệ thiếu chủ an toàn trên đường về.”
Nói xong, Lưu Minh quay người, hướng ánh mắt về phía Trương Vệ. Cậu bé ban đầu có vẻ ngỡ ngàng trước người lạ mặt, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm và sự điềm tĩnh của Lưu Minh dường như khiến cậu yên tâm phần nào. Mục Yên Nhiên cúi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay con trai, khẽ dặn dò:
“Vệ nhi, hãy theo Lưu hộ pháp. Đường đi có thể sẽ khó khăn, nhưng con phải mạnh mẽ, nghe lời hộ pháp và đừng làm khó người đi cùng con. Hãy nhớ, con là niềm hy vọng của mẫu thân, và cũng là tương lai của gia tộc.”
Trương Vệ ngước mắt lên, đôi mắt trẻ thơ ánh lên sự nghiêm túc mà ít người cùng tuổi có được. Cậu gật đầu, không nói gì nhưng ánh mắt thể hiện rõ sự hiểu chuyện. Mục Yên Nhiên nhìn con trai mình hồi lâu, như muốn khắc ghi từng đường nét trên gương mặt cậu vào tâm trí. Sau cùng, bà buông tay, ánh mắt dịu lại, nhưng trong đó vẫn ánh lên tia lo lắng không giấu được.
Lưu Minh liếc nhìn Mục Yên Nhiên lần cuối, ánh mắt ông tràn ngập sự kính trọng và đồng cảm. Sau đó, ông dắt tay Trương Vệ, bước lên ngựa đã chuẩn bị sẵn, khẽ giật dây cương. Con ngựa hý vang, chầm chậm rời khỏi Mục Gia Trang.
Nhìn bóng dáng hai người khuất dần trên con đường lát đá trắng giữa hàng cây phong đỏ rực, Mục Yên Nhiên đứng lặng dưới tán cây, dáng vẻ như hóa thành pho tượng bất động. Ánh mắt bà dõi theo mãi cho đến khi xe ngựa chỉ còn là một chấm nhỏ ở đường chân trời.
Cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá phong rơi xuống chân bà. Bà khẽ cúi đầu, ánh mắt mờ đi, như hòa lẫn giữa những ký ức và nỗi niềm không thể nói thành lời. Trong lòng bà, hy vọng và lo lắng đan xen, nhưng sâu thẳm vẫn là niềm tin rằng, rồi đây, Trương Vệ sẽ trở thành người nối nghiệp xứng đáng, và gia đình bà sẽ một ngày đoàn tụ, vượt qua mọi sóng gió.