Thứ ánh sáng mà Độc Cô Ngạo Tuyết thấy, không giống như hào quang của mặt trời rực rỡ hay ánh trăng tĩnh lặng, mà mang màu vàng óng ả, đầy trang nghiêm và thần thánh, tựa như phát ra từ cõi thánh giới, đem theo uy thế vô thượng. Đạo kim quang chói lọi ấy tựa như một dấu hiệu từ trời, báo hiệu cho sự khởi đầu của những điều chưa xảy ra.
Lúc Trương Vệ chào đời thì, từ trong biển mây đen kịt, một thân hình khổng lồ dần dần hiện ra. Thân hình ấy dài tưởng chừng vô tận, lấp kín cả bầu trời, tỏa ra một áp lực nặng nề khiến thiên địa như bị đè nén. Đó chính là Chân Long, một trong thập đại thần thú thượng cổ. Đôi mắt rực sáng của nó giống như hai mặt trời nhỏ, chiếu rọi cả cõi u minh, mỗi cái nhìn như có thể thấu suốt cả không gian và thời gian, tạo ra sự áp chế tuyệt đối lên vạn vật. Khi nó cất tiếng gầm, âm thanh vang vọng khắp cả trời cao đất dày, tựa như tiếng sấm chớp gào thét giữa những cơn bão tố, khiến lòng người không khỏi rợn tóc gáy.
Mỗi lần Chân Long khẽ động, là mang theo một cỗ phong ba khủng kh·iếp, khiến không khí xung quanh rung chuyển, tạo nên những c·ơn l·ốc x·oáy mạnh mẽ cuốn phăng tất cả, như muốn nghiền nát cả thiên địa dưới uy lực vô biên của nó. Khung cảnh nơi Đế Đô vốn yên bình giờ đây trở nên hỗn loạn, mọi thứ đều bị cuốn vào cơn cuồng phong dữ dội. Những dãy núi hùng vĩ bao quanh Đế Đô cũng không tránh khỏi ảnh hưởng, bắt đầu rung chuyển không ngừng, từng tán cây cổ thụ nghiêng ngả trong cơn gió mạnh, mặt đất rung rinh, từng mạch nước ngầm sôi sục như b·ị đ·ánh thức bởi một sức mạnh thượng cổ.
Dân chúng đang chìm trong giấc ngủ bình yên nay đột ngột bừng tỉnh bởi tiếng long ngâm chấn động cả không gian. Hàng trăm ánh mắt hoang mang, kinh hoàng ngước nhìn về phía chân trời xa, nơi bóng dáng khổng lồ của Chân Long đang che kín bầu trời. Một sự hiện diện mà người ta chỉ nghe qua những lời kể, giờ đây hiện hữu ngay trước mắt. Không một ai có thể thốt lên lời nào.
Bấy giờ, tiếng khóc than vang lên không ngớt, hòa cùng tiếng la hét thất thanh của dân chúng trong cơn hoảng loạn, từng bước chân gấp gáp, loạng choạng chạy trốn khỏi những con phố nhỏ hẹp. Họ như những con kiến hoảng loạn trước cơn bão lớn, không biết đi đâu về đâu, chỉ còn biết chạy trốn khỏi sự hiện diện của thần thú khổng lồ. Dù vậy, bất kể họ trốn đi đâu, cảm giác như toàn bộ thiên địa đã bị bao phủ bởi sự hiện diện của Chân Long. Mỗi hơi thở, mỗi chuyển động của sinh vật khổng lồ này đều làm rung động cả thế gian, khiến không gian xung quanh chẳng khác gì đang chịu đựng sức mạnh của một đấng thần linh không thể chống cự.
Cùng lúc đó, khắp nhân gian từ những ngọn núi cao hiểm trở đến những đô thành sầm uất, không ít tu sĩ cao thâm lập tức cảm nhận được thiên tượng dị thường. Từ những ẩn sĩ tu luyện nơi thâm sơn cùng cốc cho đến các bậc đại năng ngàn năm không xuất thế, tất cả đều bị kinh động bởi sự hiện diện của Chân Long. Một cảm giác lạnh lẽo len lỏi qua từng cơn gió, như thể có điều gì to lớn đang cận kề.
“Chân Long đã xuất hiện,” một lão giả vuốt chòm râu bạc, đôi mắt sâu thẳm hướng về bầu trời. “ Một thời kỳ mới sắp sửa khai mở rồi."
Không nằm ngoài sự kiện đó, tại ngội mộ cổ, ánh sáng đã tìm cách lách qua khe đá hẹp phản chiếu lên khuôn mặt non nớt của Trương Vệ, bỗng dưng cậu mở mắt, đôi mắt long lanh nhưng lại mang theo một luồng khí tức không thuộc về thế gian này. Ánh mắt đó như hòa làm một với thiên tượng Chân Long ngoài kia, phản ứng lại những biến đổi trong cửu thiên.
Lúc này, Trương Bảo đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng thì thân thể của ông bất giác căng cứng, cảm giác một luồng sức mạnh vô hình xuất từ hài tử của mình, một thứ sức mạnh mà ông chưa từng chứng kiến ở bất cứ ai trước đây. Trái tim Trương Bảo nhất thời chấn động, nhưng cũng lập tức kiên định trở lại. Trương Bảo cúi đầu xuống, ánh mắt trìu mến nhìn vào đứa con vừa mới sinh, tâm trạng đầy bối rối và vui sướng. Giây phút này, ông hiểu rằng đứa trẻ của mình nhất định không phải là một kẻ tầm thường.
Dù Mục Yên Nhiên đã mệt mỏi tới mức không thể cử động, nhưng nàng vẫn gắng gượng mở mắt, để đưa ánh nhìn yếu ớt dõi về Trương Vệ. Đôi môi nàng mấp máy, như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể thốt thành lời. Trái tim nàng trào dâng một cảm xúc mãnh liệt, vừa lo lắng vừa tự hào, chỉ mong hài tử mình sẽ không bị cuốn vào những sóng gió đang dần dần hình thành bên ngoài, bình an mà lớn lên như bao đứa trẻ khác.
Tuy nhiên, hiện thực, dù muốn hay không cũng đã đến, thời đại mới đã chính thức bắt đầu theo bóng hình của Chân Long xuất hiện và cách nó biến mất không một chút dấu vết. Những thứ này chỉ là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện dài phía sau. Những số phận nào sẽ được định đoạt, những người anh hùng nào sẽ xuất hiện, trong giây phút này, không ai có thể dự đoán được những điều kỳ diệu nào sẽ xảy ra trong tương lai. Hãy cùng chờ xem, cuộc chiến này sẽ dẫn dắt nhân gian đến đâu.
...
Trên dãy núi Tuyết Sơn, nơi tuyết phủ trắng quanh năm, sương mù dày đặc mờ che cả chân trời, Bích Tuyết Cung sừng sững như một hạt minh châu ẩn giấu giữa biển tuyết mênh mông. Cảnh sắc nơi đây vốn tĩnh mịch, nhưng hôm nay lại mang theo một luồng khí tức kỳ dị, như báo hiệu thiên địa đang bước vào thời kỳ biến đổi.
Gió núi rít gào từng hồi, len lỏi qua những nhánh cây phủ băng, mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt, hòa quyện cùng tiếng tí tách của băng tuyết rơi rụng. Dưới tầng khí quyển nặng nề ấy, các đệ tử của Bích Tuyết Cung đang tọa công trên những phiến đá băng vĩnh cửu bỗng đồng loạt mở mắt, nét mặt nghiêm trọng.
Một luồng linh khí cuồng bạo không ngừng dao động trong không gian. Ban đầu, nó như thủy triều dâng cao, ào ạt đập vào vách đá tâm thần của từng người, nhưng ngay sau đó lại bất chợt ngưng đọng, như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Sự bất thường ấy khiến mọi người không khỏi nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ vẻ lo âu.
Bên trong đại điện, nơi các trưởng lão của Bích Tuyết Cung đang ngồi quanh một chiếc bàn băng được chạm khắc tinh xảo, không khí vốn tĩnh lặng nay đã bị phá vỡ bởi những lời bàn tán.
“Linh khí xáo trộn thế này, ắt không phải điềm lành...” Một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ lên tiếng, giọng nói tuy nhỏ nhưng mang theo uy áp của người tu hành lâu năm.
Bầu không khí trầm mặc chỉ kéo dài một lát, liền bị cắt ngang bởi tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ nội điện. Từng tiếng bước chân như mang theo hơi thở của băng tuyết, chậm rãi nhưng lại khiến cả không gian tựa hồ ngưng đọng.
Bích Vân Chân Nhân, vị cung chủ danh chấn của Bích Tuyết Cung, chậm rãi bước ra. Mỗi bước chân của bà như hòa làm một với thiên địa, ẩn chứa sức mạnh tinh diệu khó lường. Bà mặc đạo bào màu lam nhạt, tay cầm một chiếc phất trần làm từ sợi băng tinh, dáng vẻ khoan thai nhưng ánh mắt sắc bén như có thể nhìn thấu vạn vật.
Khi bà dừng bước trước các trưởng lão, ánh mắt quét qua từng người, giọng nói trong trẻo nhưng đầy uy nghi vang lên:
“Chư vị, Chân Long đã xuất thế. Thiên địa đang chuẩn bị bước vào một kỷ nguyên mới.”
Lời vừa dứt, đại điện lập tức rơi vào một khoảng im lặng c·hết chóc. Những truyền thuyết về Chân Long trong "Hoàng Thiên Cổ Lục" vốn chỉ là những câu chuyện huyễn hoặc được ghi chép, nhưng nay chúng lại trở thành hiện thực.
Trưởng lão Vân Thạch, một lão giả với mái tóc bạc trắng như tuyết, khẽ vuốt chòm râu dài, ánh mắt nghiêm trọng:
“Chân Long xuất thế, nhân gian và tiên giới e rằng khó tránh khỏi một hồi phong ba kinh thiên động địa.”
Trưởng lão Đinh Hải, một người có thân hình to lớn, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, tiến lên một bước, giọng nói vang dội:
“Không chỉ nhân gian và tiên giới, ngay cả ma giới cũng sẽ không ngồi yên. Cuộc chiến vì Liên Hoa Thất Sắc tất sẽ khiến ba giới chìm trong hỗn loạn.”
Nghe những lời này, sắc mặt Bích Vân Chân Nhân không hề thay đổi. Bà khẽ nâng phất trần, giọng nói vang lên như chuông bạc giữa đêm đông:
“Đúng vậy, nhưng chính trong nguy nan, cơ hội cũng xuất hiện. Trường sinh bất lão, trường tồn vĩnh cửu – truyền thuyết đó liệu có thực sự chỉ là hư cấu? Nếu Long Mạch trên Vương Tọa phục sinh, thì đây sẽ là thời điểm quyết định vận mệnh của cả thiên địa.”
Các trưởng lão nghe vậy, không ai nói thêm lời nào. Bầu không khí trong đại điện lại trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Sau một lúc, Bích Vân Chân Nhân chậm rãi đưa ánh mắt quét qua mọi người:
“Ta đã quyết định. Bích Tuyết Cung sẽ không đứng ngoài cuộc. Chúng ta sẽ hành động trước, nắm lấy lợi thế, dẫn đầu chính đạo trong trận chiến này.”
Bên ngoài đại điện, ánh trăng bạc chiếu rọi khắp vùng núi tuyết, phản chiếu lên những mảnh băng tạo thành một khung cảnh huyền ảo, đẹp tựa mộng cảnh. Nhưng phía sau vẻ đẹp đó, thiên địa đang cuồn cuộn biến đổi, như báo trước một hồi đại kiếp đang đến gần.
Bích Vân Chân Nhân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao, ánh mắt sâu thẳm. Trong lòng bà, những tính toán đã được vạch ra rõ ràng, nhưng bà cũng biết rằng, thế sự luôn chứa đựng những biến số khó lường. Bà khẽ thở dài, tự nhủ:
“Mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu...”