Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó đã ba ngày kể từ khi đoàn người của Trương Gia đến ngôi mộ cổ này cư ngụ. Bấy giờ, tộc nhân hai gia tộc Mục và Trương ngồi lặng lẽ trên những chiếc bàn đá, không một ai lên tiếng để phá giỡ sự yên lặng tuyệt đối này. Hơi thở của họ, nặng nề và chậm chạp, là thứ âm thanh duy nhất tồn tại. Nó vang vọng khắp nơi, như nhịp đập chậm chạp và đều đặn của một chiếc trống cổ, rền rĩ từng nhịp vào lòng người.
Lúc này, Mục Yên Nhiên đã tiệm cận với giây phút lâm bồn, vậy nên Trương Bảo túc trực bên cạnh nàng không chút an lòng. Người ta thường nói, cửa sinh là cửa tử, vậy nên không bao giờ ông thôi lo lắng, nếu chẳng may một bước biến số có thể tiễn đưa nương tử cùng hài tử chưa chào đời của ông gặp tử thần.
Mồ hôi lấm tấm trên trán Mục Yên Nhiên, từng giọt từng giọt lăn xuống khuôn mặt nhợt nhạt của nàng. Nàng cố gắng kiềm nén cơn đau đớn đang xé nát cơ thể, nhưng không thể ngăn được những tiếng rên rỉ yếu ớt thỉnh thoảng phát ra. Bàn tay nàng bấu chặt lấy tay Trương Bảo, tựa như đó là sợi dây duy nhất níu giữ nàng lại với thực tại, không để mình rơi vào hư vô vô tận của đau đớn.
“Mục Yên Nhiên... cố lên...” Trương Bảo khẽ thì thầm bên tai vợ mình. Trong lòng ông, một phần muốn trấn an Yên Nhiên, phần khác lại như đang tự trấn an chính mình. Ông biết rõ, chuyện này cơ bản ông thể giúp được gì ngoài những lời nói cỗ vũ tinh thần. Cũng chính vì vậy, thời gian của ông cứ như thể trôi chậm đi hàng thế kỷ, đôi mắt ông chứng kiến cơn đau hoành hành dữ dội của Yên Nhiên mà lòng đau như cắt, bàn tay cứ thế mà nắm chặc lấy tay nàng không dám rời xa. Vì ông sợ rằng hơi ấm này, có thể là lần cuối mà nương tử ông có thể truyền cho ông. Tuy yếu lòng là vậy, nhưng ông vẫn có một niềm tin rằng mọi chuyện rồi sẽ qua đi, gia đình nhỏ của ông sẽ vượt qua được giai đoạn khắc nghiệt này.
Đột nhiên, cơn đau trong cơ thể Mục Yên Nhiên tăng lên đến đỉnh điểm. Nàng cảm thấy toàn bộ cơ thể mình như bị bóp nghẹt, đầu óc choáng váng, mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ ảo, tiếng khóc non nớt của đứa trẻ đang đến gần cũng trở nên xa xăm hơn bao giờ hết. Trong khoảnh khắc đó, một âm thanh yếu ớt, nhưng tràn đầy sức sống vang lên từ sâu thẳm bụng nàng. Đứa trẻ cuối cùng cũng đã đến với thế gian.
Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên, phá tan màn đêm tĩnh mịch, xé toạc sự im lặng ngột ngạt của ngôi mộ cổ. Trong chốc lát, mọi người trong ngôi mộ đều nín thở, chỉ còn tiếng khóc vang vọng, âm thanh ấy như một cơn gió mạnh cuốn đi hết mọi lo âu, sự căng thẳng bao trùm ngôi mộ từ trước đó, như thể nó mang theo sức mạnh thần thánh như một khúc nhạc vui mừng, báo hiệu sự xuất hiện của một sinh mệnh mới.
Trương Bảo đón lấy đứa bé từ tay người phụ đỡ, trái tim ông bỗng nhiên nhẹ nhõm đến lạ. Đứa trẻ nằm gọn trong vòng tay ông, nhỏ bé và yếu ớt, nhưng lại phát ra những âm thanh sinh động đầy sức sống. Mặt đất rung chuyển nhè nhẹ, tựa như chào đón một sinh mệnh mới vừa xuất hiện trên cõi đời.
“Yên Nhiên, con của chúng ta...” Trương Bảo thì thầm, giọng nói của ông tràn ngập xúc động. Ông cúi xuống gần vợ mình, để nàng có thể nhìn thấy đứa trẻ rõ hơn. Dù mệt mỏi đến kiệt sức, Mục Yên Nhiên vẫn cố gắng mở mắt, nhìn đứa con mới chào đời. Đôi mắt bà ngấn nước, nhưng ánh nhìn tràn đầy yêu thương và mãn nguyện. Khóe môi bà khẽ nhếch lên, nở một nụ cười yếu ớt nhưng chứa đựng tất cả hạnh phúc và niềm tự hào của một người mẹ.
“Chúng ta cần đặt tên cho con,” Trương Bảo nhẹ nhàng nói, mắt không rời khỏi đứa bé trong tay. Đứa bé này, ông biết rõ, không chỉ đơn thuần là con trai của ông và Mục Yên Nhiên, mà còn là người gánh vác một sứ mệnh lớn lao trong tương lai của cả gia tộc họ Trương.
Mục Yên Nhiên khẽ nhắm mắt, để Trương Bảo toàn quyền quyết định. Bà tin tưởng rằng, bất kỳ cái tên nào mà Trương Bảo chọn, sẽ phù hợp với vận mệnh của đứa trẻ này.
Sau một hồi trầm ngâm, Trương Bảo khẽ hít một hơi sâu rồi thốt lên: “Con sẽ mang tên Trương Vệ.”
Lời ông vừa dứt, mặt đất bỗng chấn động mạnh mẽ. Cơn chấn động tựa hồ xuất phát từ nơi nào đó sâu trong lòng đất, rồi lan tỏa ra khắp không gian. Bỗng dưng, từ phía chân trời xa, một luồng sáng chói lóa đột ngột xuất hiện, phá tan màn đêm tăm tối. Ánh sáng ấy rực rỡ, mang theo một cảm giác uy nghiêm và không thể cưỡng lại. Bóng dáng khổng lồ của một sinh vật to lớn, ẩn ẩn hiện hiện ra giữa những tầng mây cuồn cuộn, chao đảo giữa trời đất.
...
Khi cuộc Sát Phạt diễn ra được một thời gian, Độc Cô Ngạo Tuyết đã thân chinh đến vùng đất Hoa Bắc này. Một chuyện hiếm hoi đến mức cả hai giới Tiên Nhân đều chấn động. Thực chất, điều lão mong muốn chứng kiến chính là bộ mặt thật của kẻ đã dám bước ra khỏi Luân Hồi cảnh, kẻ mà từ lâu vẫn ẩn mình trong bóng tối, nay lại dám xuất đầu lộ diện, khuấy động cả cửu giới.
Nhưng kết quả lại khiến lão không thể ngờ đến, dù đã càn quét khiến máu nhuộm hồng thổ nhưng kẻ đó vẫn chưa thấy đâu, vượt xa những gì mà lão đã dự liệu. Điều đó khiến trong lòng lão dâng lên một trận nghi hoặc, một cảm giác khó chịu mà lâu lắm rồi lão mới cảm nhận được.
Đúng lúc ấy, từ nơi chân trời xa xôi, một luồng sáng chói lòa đột ngột bùng lên, xé toang màn đêm đen kịt. Ánh sáng ấy tựa lưỡi kiếm sắc bén xuyên thẳng qua tầng mây, lan tỏa khắp không gian, như ánh bình minh đánh tan lớp sương mù dày đặc. Một bóng hình mờ mờ ảo ảo hiện lên giữa trời đêm, như một ngọn núi hùng vĩ đứng sừng sững, sau những lớp mây trắng.
Độc Cô Ngạo Tuyết nhíu mày, bất giác một cảm giác quen thuộc trỗi dậy từ phía chân trời kia, kéo theo những ký ức xa xưa ùa về, như dòng n·ước l·ũ cuồn cuộn phá tan mọi cản trở. Những hình ảnh từ trận Thánh Chiến khốc liệt thuở nào hiện về rõ mồn một trước mắt lão. Cả người lão run lên, hàm răng nghiến chặt đến phát ra tiếng kèn kẹt, lão đang cố đè nén một ngọn lửa phẫn nộ cuồn cuộn bùng cháy trong lòng. Khung cảnh đẫm máu, từng t·hi t·hể ngã xuống, từng gương mặt của những người đồng đạo đã hy sinh, những thứ đó như là một v·ết t·hương chưa bao giờ lành.
Trong trận chiến ấy, lão và các cường giả khác đã liên thủ, đối đầu với một kẻ mang theo sức mạnh kinh thiên động địa. Thời khắc lão đã tận mắt chứng kiến kẻ đó bị phong ấn, lão đã cho rằng thế gian từ đó sẽ yên bình, nhưng lão đã nhầm. Ánh sáng vừa bừng lên kia chính là dấu hiệu cho thấy kẻ thù không đội trời chung ấy đã trở lại.
“Ngươi...!”
Độc Cô Ngạo Tuyết gầm lên, giọng lão khàn đục và đầy sát khí. Cơn giận dữ không còn giữ lại được nữa. Lão ngửa mặt lên trời, hai mắt đỏ ngầu, tròng mắt tựa như hai vực sâu vô tận, lấp lánh tia sáng lạnh lẽo đầy c·hết chóc.
Lúc bấy giờ, cả đại điện chìm trong sự im lặng đến rợn người. Áp lực từ cơ thể Độc Cô Ngạo Tuyết lan tỏa, khiến các tiên nhân đứng bên dưới đều phải run rẩy. Họ cúi gằm mặt, không một ai dám ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của lão. Sát khí tỏa ra từ Tiên Vương như dao cứa vào da thịt, khiến không gian tưởng như sắp vỡ tung. Từng hơi thở nặng nề tràn ngập, lấp kín toàn bộ đại điện.
“Là Chân Long!” Tiếng nói của Độc Cô Ngạo Tuyết vang lên, đầy oán hận, tựa như tiếng sấm nổ tung giữa trời đêm. “Kẻ đáng nguyền rủa đó... hắn đã hồi sinh!”
Sát khí từ lời nói ấy thấm vào từng hơi thở, khiến các tiên nhân không khỏi rùng mình. Họ cảm nhận được tai họa khủng kh·iếp sắp sửa ập đến, như một cơn bão kinh hoàng đang chực chờ cuốn phăng tất cả.
Giữa bầu không khí đang trở nên ngột ngạt đó, đột nhiên một nhận dạng lặng lẽ tiến vào đại điện. Đó là Độc Cô Thần Dạ, chiến tướng khét tiếng của Tiên giới. Hắn bước đi chậm rãi, nhưng mỗi bước chân đều vang lên đều đặn và nặng nề.
Thần Dạ mặc trên mình bộ trường bào đen tuyền, được thêu viền bạc lấp lánh, khiến thân hình cao lớn của hắn càng thêm uy nghiêm và lạnh lùng. Ánh sáng phản chiếu từ những sợi chỉ bạc trên đấy càng làm nổi bật nét sắc sảo của hắn. Cả đại điện như bị bóng đen này bao phủ, áp bức đến mức hắn không cần phải nói, sự hiện diện của hắn đã đủ khiến những tiên quân trong đại điện phải cúi đầu, không dám đối mặt với áp lực do hắn mang lại.
Độc Cô Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm vào cháu mình. Trong ánh mắt Tiên Vương lóe lên một tia khó đoán, pha trộn giữa sự ngợi khen và một chút e dè. Ông hiểu rõ thực lực của Thần Dạ hơn ai hết, kẻ kế thừa huyết mạch tinh túy nhất của gia tộc Độc Cô, người đã được tôi luyện để trở thành v·ũ k·hí sắc bén nhất của Tiên giới. Thần Dạ không chỉ là một chiến binh xuất sắc mà còn là hy vọng của Tiên tộc trong bất kỳ trận chiến nào.
Tiên Vương khẽ nhíu mày, ánh mắt lão trở nên sâu lắng, như thể đang cân nhắc từng lời. Sau cùng, lão lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng đầy uy quyền, từng chữ phát ra như âm vang của sấm sét giữa trời đêm. "Thần Dạ," lão gọi tên cháu mình, đôi mắt không rời khỏi người đối diện. "Kẻ thù của chúng ta đã trở lại. Nhiệm vụ này, chỉ có ngươi mới đủ sức gánh vác. Ngươi không được phép thất bại."
Lời nói của Tiên Vương vang vọng trong đại điện, mỗi từ như găm sâu vào không gian tĩnh lặng, nặng nề và uy h·iếp. Đối diện với Tiên Vương, Thần Dạ không hề dao động. Hắn lập tức cúi đầu cung kính, ánh mắt kiên định, không chút chần chừ. Giọng nói của hắn vang lên rõ ràng, lạnh lẽo như sắt thép: "Thần sẽ không phụ lòng Tiên Vương."
Khí tức quanh Thần Dạ bỗng trở nên mạnh mẽ hơn, sắc bén hơn, tựa như lưỡi kiếm sắc nhất vừa được tuốt ra khỏi vỏ. Áp lực tỏa ra từ cơ thể hắn khiến các tiên quân đứng gần phải khẽ lùi bước, không dám đứng quá gần. Một luồng khí uy nghiêm bao trùm lấy cả đại điện, khiến những người xung quanh không thể không cảm nhận được sự đáng sợ từ chiến tướng số một của Tiên giới. Trong đôi mắt của Thần Dạ, không còn gì khác ngoài sự quyết tâm và lòng trung thành tuyệt đối.
Ngay khi Thần Dạ chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng dưng ánh mắt Độc Cô Ngạo Tuyết đột ngột thay đổi. Khuôn mặt ông bừng lên cơn giận dữ dữ dội, như ngọn núi lửa âm ỉ nay bỗng bùng nổ. Đôi mắt lạnh lẽo của Tiên Vương lóe lên ánh sáng rực rỡ, đôi tay ông siết chặt thành nắm đấm, cơ bắp căng cứng như sắp vỡ tung. Khí tức của ông đột ngột bùng phát, mạnh mẽ và dữ dội như cơn cuồng phong, làm rung chuyển cả đại điện. Không khí trong đại điện lập tức trở nên nặng nề hơn, như thể một ngọn núi vô hình vừa đè xuống.
Những tiên quân đứng gần đó chỉ cảm thấy ngực mình như bị áp lực khổng lồ ép chặt, hơi thở dường như bị chặn đứng. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán họ, nhưng không ai dám cất lời hay nhìn thẳng vào Tiên Vương. Sự giận dữ của Độc Cô Ngạo Tuyết như một cơn bão cuồn cuộn, đe dọa nghiền nát tất cả những gì cản đường.
"Ta đã chờ đợi ngần ấy năm..." Tiên Vương gầm lên, giọng nói ông trầm đục, đầy mạnh mẽ. "Chỉ để chứng kiến hắn hồi sinh sao? Không! Tuyệt đối không! Hắn dù có ẩn mình dưới hàng ngàn lớp linh hồn, ta cũng sẽ không để hắn phá hủy Tiên giới, trong tay mình lần nữa!"
Sự điên cuồng hiện rõ trong ánh mắt ông, từng lời nói như những nhát dao đâm sâu vào không khí, làm r·úng đ·ộng lòng người. Mặt đất dưới chân Độc Cô Ngạo Tuyết rung chuyển theo từng lời nói của ông, như thể cả thiên địa cũng đang dao động theo cơn thịnh nộ ấy. Chiếc áo bào trắng của ông bay phần phật trong gió, tựa như cơn bão tuyết cuộn trào từ thâm sơn cùng cốc.
"Thần Dạ!" lão nói. "Hãy đi, và mang về đầu của hắn cho ta. Nếu ngươi thất bại, mạng sống của ngươi cũng sẽ không còn giá trị gì nữa."
Dù đối diện với mệnh lệnh dường như là sinh tử như thế nhưng Thần Dạ không chút dao động, chỉ cúi đầu nhận lệnh rồi rời đi mà không nói thêm một lời. Hắn bước đi chậm rãi nhưng dứt khoát, bóng dáng cao lớn của hắn dần biến mất vào bóng tối.
Khi Thần Dạ đã đi khỏi, không gian trong đại điện trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Cơn bão cảm xúc vừa bùng nổ đã qua, nhưng cảm giác nặng nề vẫn bao trùm khắp mọi ngõ ngách. Các tiên quân vẫn chưa dám ngẩng đầu, bởi họ biết rằng, trận chiến sắp tới sẽ không chỉ là một trận chiến thông thường. Cả Tiên cung như đang chờ đợi một cơn giông tố lớn chưa từng có, một trận chiến có thể định đoạt vận mệnh của cả Tiên tộc.