Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 150: Dị vật
Bí cảnh hướng Đông Bắc.
Rừng cây xào xạc truyền đến thanh âm to lớn, kinh động đến đám phi cầm tiểu thú xung quanh, khiến bọn chúng náo loạn thành một bầy.
Lâm Vũ Thần trong tay nắm lấy cự hình hoá Hắc Tinh Đao, một đạo Trảm Hồn Thuật chém xuống, khiến cho cây cối xung quanh b·ị c·hém đổ.
Đối diện hắn một đạo thân ảnh nhảy lên cao tránh né, hắn xoay người chân dẫm không khí phóng thẳng đến Lâm Vũ Thần, trong tay hắn lấp loé một thanh loan đao, lưỡi đao ánh bạc, linh khí thập phần, dự định một đao kết thúc Lâm Vũ Thần.
Lâm Vũ Thần ngược lại cười gằn, hắn đối với hành động của nam tử kia vô cùng thích thú, cảm giác như nam tử kia đưa đầu vào thòng lọng một dạng.
Ba đạo quang mang đi ra khiến cho nam tử lộ vẻ kinh hãi.
“Nguyên bộ pháp khí”.
Liệu Nguyên Phi Đao tốc độ nhanh đến cực điểm, nam tử thân pháp mặc dù có thể trên không tuỳ chuyển nhưng cũng không kịp làm ra động tác khác, hắn bị ba thanh phi đao xuyên thủng thân thể, ngã xuống đất, hai mắt trợn ngược.
“Muốn trên không công kích ta, ngươi nghĩ quá nhiều”. Lâm Vũ Thần bước đến, một tay thu lấy túi trữ vật của nam tử, một tay cầm loan đao lên xem xét.
Loan đao là một kiện trung phẩm pháp khí, đem đi bán cũng có thể thu được một bút tài phú.
“Quả đúng như người ta nói, g·iết người đoạt bảo rất dễ dàng phất nhanh”. Lâm Vũ Thần thầm nghĩ.
Hắn dùng nửa giờ thời gian mới có thể mở ra túi trữ vật của nam tử, nhìn qua một lượt, Lâm Vũ Thần trên mặt lộ vẻ thất vọng, nam tử này nghèo rớt mồng tơi, trên thân ngoài loan đao căn bản không có thứ gì tốt, đều là mấy thứ vớ vẩn, đi một chuyến ra chợ cũng có thể mua được một đống.
Nam tử tu vi chỉ có Thối Thể nhất trọng, trên thân còn có một cỗ mùi vị đặc thù, không giống xuất thân thế lực lớn, càng giống như là tán tu.
Trên nhánh cây cạnh đó một đạo thân ảnh đáp xuống, Lâm Vũ Thần liếu mắt nhìn, y phục hắn có chút ngăn nắp, không giống một kẻ vừa mới đánh trận trở về.
“Giải quyết không ?”. Lâm Vũ Thần mở miệng hỏi.
“Hai tên kia không phải đối thủ của ta”. Trương Du nhún người đáp xuống mặt đất, tuỳ tiện nói. “Ta giữ lại một tên để hỏi, bọn hắn vậy mà lại là Tây Hải tán tu”.
“Tán tu ? Lẽ nào bên ngoài mấy vị Thiên Nhân cho phép bọn hắn đi vào”.
Trương Du gật gật đầu.
“Ừm, Dạ Xoa tộc Thiên Nhân mang đến tộc nhân chỉ có mười mấy người, nàng thông báo với đám tán tu, có thể tiến vào bí cảnh nhưng bắt buộc phải giao nộp sáu thành tài nguyên khi ra ngoài, không ít tán tu đã tiến vào bí cảnh”.
“Xem ra bí cảnh sẽ ngày càng loạn”. Lâm Vũ Thần suy nghĩ một chút rồi mới nói.
“Không sai”. Trương Du cũng đồng tình với ý kiến này.
Bọn hắn một đường hướng lên phía Bắc, trên đường đi bọn hắn bắt gặp không ít t·hi t·hể, cũng có đồng môn, cũng có là Luyện Thi Các, hay là Vạn gia.
“Không bằng kiếm một chỗ kín đáo, tu luyện mấy ngày”. Lâm Vũ Thần đề nghị.
Hắn túi trữ vật bên trong đã thu được rất nhiều tài nguyên, linh thảo, quáng thạch các loại đều có, hắn cảm thấy như vậy đã rất nhiều, tiếp tục tầm bảo cũng không hẳn là ý hay, hắn ngược lại muốn lợi dụng linh khí bên trong bí cảnh một chút.
“Cũng được, ta cũng đã thu hoạch được không ít”. Trương Du gật đầu nói.
“Úc úc úc”.
Từ phía xa truyền đến thanh âm kỳ lạ, vang vọng cả một vùng trời.
“Không tốt, là đám Tứ Dực Cốt Tựu, bọn chúng hẳn là ngửi thấy mùi máu, nhanh đi”. Lâm Vũ Thần vừa nghe liền biến nó biểu thị cho cái gì, sợ hãi nói.
Trương Du cũng lộ rõ vẻ e ngại, hai người thi triển thân pháp thoát đi.
Trong chốc lát, một đám quái điểu xuất hiện, bốn cánh chuyển động, toàn thân lông vũ màu đen, trên đầu của nó còn lộ ra xương cốt màu trắng, chính là Tứ Dực Cốt Tựu.
Số lượng nhiều đến đáng sợ, ít nhất cũng phải mấy vạn con, Tứ Dực Cốt Tựu hình thể so với những loại hung điểu khác có phần nhỏ hơn đáng kể, nhưng thứ đáng sợ của chúng chính là số lượng.
Hơn vạn đầu Tứ Dực Cốt Tựu, hơn vạn đầu hung thú cấp không.
Cỗ lực lượng này đừng nói là Thối Thể tam trọng cao thủ, cho dù là Võ Tông cao thủ trông thấy cũng phải trốn đi.
Đám Tứ Dực Cốt Tựu nhanh chóng sà xuống, trong mấy hơi thở t·hi t·hể của nam tử kia đã lập tức biến mất, liền xương cốt cũng không có lưu lại, mặt đất càng bị dày xéo nặng nề.
Lâm Vũ Thần cùng Trương Du rời đi khoảng chừng hai dặm đường mới dừng lại quan sát, từ phía xa bọn hắn vẫn có thể thấy được một đám mây đen chuyển động không theo quán tinh trên không.
Cả hai lúc nào mới thở phào nhẹ nhõm, mới lần đầu gặp bọn hắn còn tưởng là một loại hung thú dễ xơi, một đao một quyền liền có thể diệt đi năm đầu hung thú cấp không Tứ Dực Cốt Tựu.
Nhưng mà khi năm đầu Tứ Dực Cốt Tựu vừa c·hết, xung quanh liền truyền đến thanh âm đáng sợ của mấy ngàn đầu Tứ Dực Cốt Tựu khác, Lâm Vũ Thần hai người ngay lập tức hiểu được, bọn hắn đá nhầm thiết bản thế là quay người bỏ chạy, còn tốt bọn hắn chạy nhanh nếu không chỉ sợ cũng không giữ được tính mạng.
Tứ Dực Cốt Tựu hầu hết chỉ ăn xác c·hết nhưng bọn chúng lại có tập tính trả thù, chỉ cần một con bị g·iết sẽ có mấy ngàn con thi nhau trả thù, muốn thoát được chúng chỉ có vận dụng tốc độ, đánh trả căn bản không có tác dụng.
“Ngươi nghĩ bọn chúng còn tiếp tục theo chúng ta nữa không ?”. Lâm Vũ Thần mở miệng hỏi.
“Không biết, nhanh đi thôi, còn ở lại thì có thể bọn chúng thực sự sẽ bám theo”. Trương Du lắc đầu, nói xong liền quay người rời đi, Lâm Vũ Thần cũng nhanh chóng theo sau.
Bọn hắn tiếp tục đi về hướng Bắc, tuy vậy di chuyển mấy canh giờ cũng không có bắt gặp địa điểm hợp lý để tu luyện.
Phía Bắc bí cảnh địa thế có chút bằng phẳng, rất ít núi non, núi đá cao càng là không có, ngược lại sông ngòi chằng chịt, dòng chảy xuôi về hướng Bắc, thượng nguồn đoán chừng là ở khu vực trung tâm.
Lòng sông trong xanh, có không ít cá tôm bơi lội, nơi này thực vật trù phú, nhiều loại thực vật đặc thù sinh trưởng ở nơi này.
So với linh hoa, linh thảo ở phía Tây, bí cảnh phía Bắc lại có rất nhiều linh mộc, linh thụ, chiều cao cũng so với cây cối ở những nơi khác cao hơn nhiều.
Lâm Vũ Thần không nhịn được mà lấy một chút nước sông lên uống thử, nước sông ở đây trong lành, chăm chú cảm thụ cũng có thể cảm nhận được một chút vị ngọt trên đầu lưỡi.
Lâm Vũ Thần vẻ mặt sảng khoái, những ngày qua hắn đều phải uống nước từ thuỷ thuật do hắn thi triển, căn bản không bì lại được nước ngọt thực sự hình thành trong tự nhiên
“Ừm, nước này bên trong cũng chứa linh khí rất nồng đậm”. Lâm Vũ Thần nói.
Hắn cảm nhận được từng tia linh khí đang tản ra xung quanh cơ thể mình, lượng linh khí này vô cùng nồng đậm.
Lâm Vũ Thần lấy ra hai cái túi nước làm bằng vải, dùng để chứa một ít nước sông, hai cái túi vải này là Lâm Vũ Thần đã chuẩn bị trước khi tiến vào bí cảnh, cả hai đều đã trống trơn từ lâu.
“Hả kia là thứ gì ?”.
Lâm Vũ Thần đang cho nước vào hai cái túi vải thì đột nhiên hắn để ý thấy, sâu bên dưới lòng sông có một tia sáng chợt lóe lên, mặt nước chuyển động đã làm tán đi ánh sáng đó.
Lâm Vũ Thần lại đổi vị trí tầm mắt một chút, một lúc sau hắn lại thấy được tia sáng đó, ẩn sau những khối đá lớn, dòng sông này trong đến cực điểm, Lâm Vũ Thần sẽ không cho là mình nhìn nhầm.
“Trương sư huynh, ngươi ở trên bờ canh gác, ta xuống dưới xem một chút”. Lâm Vũ Thần hô lớn.
Trương Du nghe vậy liền từ phía xa đi tới, chưa kịp hỏi nguyên do đã thấy Lâm Vũ Thần nhảy ùm một cái, thân thể chìm xuống dòng sông bên dưới.
Lâm Vũ Thần vốn dĩ không biết bơi nhưng thân là tu luyện giả, di chuyển trong nước đối với hắn cũng khó lắm, hắn điều động linh lực phóng về phía sau tạo lực đẩy khiến cho cơ thể tiến lên, thân thể hắn cũng tốt hơn so với người bình thường nhiều, lồng ngực cũng có thể chứa nhiều không khí hơn, thời gian nhịn so với người bình thường chỉ có hơn chứ không có kém.
Dòng sông này không quá sâu, trong chốc lát Lâm Vũ Thần thân thể đã chạm đáy, tiếp cận được tia sáng kia, hắn dùng tay phủi đi bùn đất lại phát hiện bên dưới hẳn là chôn thứ gì đó, có lẽ thuỷ lưu thời gian dài đã làm nứt bề mặt đá, để thứ kia lộ ra một chút.
Lâm Vũ Thần lấy ra Hắc Tinh Đao, một đao chém xuống vậy mà không có triệt để phá đi tảng đá này, chỉ để lại trên bề mặt một vết hằn sâu, Lâm Vũ Thần cũng có chút kinh ngạc.
Dưới nước lực đạo sẽ bị giảm đi không ít nhưng cũng không đến mức ngay cả một vết nứt cũng không làm được, tảng đá này có chút bất phàm.
Hắn múa đao chém loạn một hồi, tảng đá trên bề mặt mới xuất hiện một chút vết nứt, Lâm Vũ Thần chỉ chém xung quanh vật kia, nếu chém trực diện có thể sẽ đem vật kia huỷ đi.
Vật kia có thể là dị bảo, hành động cần phải chắc chắn một chút.
Một tiếng động lớn vang lên, nước bắn tung toé, Lâm Vũ Thần ngoi lên mặt nước, hắn dưỡng khí đã hết chỉ có thể trước lên bờ.
“Phía dưới kia là thứ gì ?”.
Trương Du đứng trên bờ cũng có thể nhìn rõ Lâm Vũ Thần phía dưới đang làm gì, hiếu kỳ hỏi.
“Không biết, một vật gì đó mắc kẹt trong một khối đá lớn, khối đá kia có chút cứng, muốn lôi nó ra cũng không dễ”. Lâm Vũ Thần đáp lời, hắn cũng không có việc gì cần phải giấu.
“Để ta thử một chút đi”. Trương Du nghĩ một chút rồi nói, hắn cởi bỏ áo ngoài mặc độc một chiếc quần lao xuống dòng sông.
Lâm Vũ Thần đương nhiên không có ý kiến, hắn đi thu gom một chút cành cây nhỏ đem về tạo một đống lửa nhỏ cạnh sông, xong việc liền ngồi xuống đả toạ chờ đợi.
Một lát sau, Trương Du ngoi lên mặt nước, hắn dùng ra sức rất nhiều vậy mà cũng không đánh nát nổi tảng đá kia, chỉ sợ là một loại dị thạch nào đó, nhìn như tảng đá bình thường, xung quanh cũng không có linh khí phát ra, độ cứng ngược lại so với nhiều loại quáng thạch lớn hơn nhiều.
Lâm Vũ Thần sau đó liền lặn xuống, bọn hắn cứ thay phiên nhau như vậy, một người canh gác một người lặn xuống phá đá.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.