Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 151: Ngày thứ chín

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 151: Ngày thứ chín


Mấy canh giờ trôi qua.

Dưới đáy sông, dòng sông vốn dĩ trong suốt hiện tại đã có một vùng uẩn đục, chủ yếu là bùn đất mà Lâm Vũ Thần hai người tạo thành.

Ầm ầm ầm.

Liên tiếp ba nhát chém tung ra, tảng đá rốt cuộc bị nứt thành nhiều mảnh, liên tục bị công kích mấy canh giờ, cho dù là kỳ kim dị thạch cũng chịu không nổi.

Lâm Vũ Thần mừng rỡ, hắn lần mò từng mảnh vỡ của tảng đá để tìm kiếm, trong chốc lát đã phát hiện ánh sáng le lói phát ra, một mảnh đá lớn chừng một nửa cơ thể người.

Lâm Vũ Thần có thể để ý thấy, dị vật kia đã lộ ra không ít, nhìn qua giống như là một cái đỉnh được làm từ hoàng kim.

“Ừm, lại là một kiện tiểu đỉnh”. Lâm Vũ Thần thầm nghĩ, hắn nhớ đến năm đó hắn từ trong tay Thiên Nhân thoát trở về một cái mạng, cuối cùng thu được một kiện tiểu đỉnh, dựa theo Hạ Xuyên lời nói, hắn chỉ biết được kiện tiểu đỉnh kia phẩm cấp không yếu, tại pháp bảo hàng ngũ bên trong là đỉnh cấp nhất, cũng không biết là thượng phẩm hay là cực phẩm.

Hiện tại lại đạt được một kiện tiểu đỉnh khác, tiểu đỉnh này nhìn bề ngoài uy thế so với kiện tiểu đỉnh kia còn mạnh hơn nhiều.

Lâm Vũ Thần ôm lấy khối đá dự định trước mang nó lên bờ.

“Hả, nặng như vậy”.

Lâm Vũ Thần phát hiện mình vậy mà nhấc không nổi khối đá này hắn lập tức vận dụng toàn bộ linh lực bạo phát đi ra, lực đẩy đem hắn cùng tảng đá đẩy đi lên, nhưng chỉ được khoảng chừng một trượng đã lại bị tảng đá kéo trở lại đáy sông.

Trương Du bên trên bờ thấy được tình hình cũng nhanh chóng bơi xuống, hai người hợp sức lại nâng tảng đá đi lên.

Nửa giờ qua đi bọn hắn mới có thể lôi được tảng đá lên khỏi mặt nước, đẩy nó lên trên mặt đất.

“Khốn khiếp, tảng đá này là thứ gì vậy, không chỉ cứng mà còn nặng như thế”.

Lâm Vũ Thần tức giận mắng một câu, miệng không ngừng hô hấp đem không khí đi vào, hắn hiện tại mệt đến không đứng dậy nổi, nằm trên mặt đất, linh lực đã hao sạch.

Trương Du còn tốt hơn một chút, hắn lật tảng đá lên xem xét tiểu đỉnh kia, nhìn ngắm một hồi vậy mà cũng không có phát hiện gì đặc biệt.

“Tiểu đỉnh này là thứ gì ? Một tia linh khí cũng không có, đừng nói với ta nó chỉ là một kiện phàm khí”. Trương Du nói.

Lâm Vũ Thần cũng có chút chột dạ, nếu thật là phàm khí thì chẳng phải công sức bọn hắn trực tiếp đổ sông đổ bể.

Trương Du đánh ra một quyền nhắm thẳng vào tiểu đỉnh, một kích này hắn đem linh lực áp s·ú·c thành một mũi thương, một tiếng ầm vang lên, tiểu đỉnh cũng không có sứt mẻ gì.

“Xem ra không phải phàm khí”.

Nếu là phàm khí, một kích này đã đủ đem tiểu đỉnh đánh nát.

Lâm Vũ Thần nghe vậy liền thở phào, Trương Du một kích cũng không yếu, tiểu đỉnh hoàn hảo không tỳ vết nói rõ cấp bậc của nó không yếu, yếu nhất cũng là trung phẩm pháp khí.

Bọn hắn mất thêm gần hai canh giờ mới có thể đem tiểu đỉnh lấy ra, tảng đá không lớn nhưng bởi vì không muốn ảnh hưởng quá nhiều đến tiểu đỉnh nên hai người ra tay cũng bớt đi một phần lực.

Lấy được tiểu đỉnh ra ngoài trời cũng đã tối, bọn hắn nhanh chóng đổi một cái chỗ khác nghỉ ngơi.

Hai người ngồi dưới một cái cây lớn, xung quanh lại có mấy đống lửa nhỏ, hai cái dùng để hong khô quần áo, một cái dùng để nướng cá, dưới sông có rất nhiều cá to, Lâm Vũ Thần hai người bắt được không ít nhưng đa phần đều thả đi, chỉ giữ lại một chút.

Trương Du cầm giữ tiểu đỉnh trong tay dò xét, hắn nếm thử truyền linh lực vào tiểu đỉnh, trên thân nó nhanh chóng phát qua kim sắc quang mang chói loà bốn phía.

Nhưng mà cũng chỉ là như vậy, ngoài việc phát sáng, tiểu đỉnh chẳng cho thấy công dụng nào khác.

“Ngươi biết luyện đan luyện khí gì không ?”. Trương Du hướng Lâm Vũ Thần hỏi.

Lâm Vũ Thần vội vàng lắc đầu, Trương Du cũng vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn thăng cấp thành ngoại môn đệ tử phía sau liền gia nhập Thí Luyện Đường, một chút kỹ nghệ cũng không biết.

Trương Du thở dài một hơi, đem tiểu đỉnh cất vào trong túi trữ vật, bọn hắn hai người đã nói rõ, tiểu đỉnh căn bản không có tác dụng với cả hai không bằng nộp lên trên, sau lại lấy điểm cống hiến hoặc đồ vật phân chia.

Tiểu hắc miêu nằm trên mặt cỏ bên cạnh Lâm Vũ Thần, nó thuần thục gỡ cá nướng ra khỏi thanh gỗ sau đó mới bắt đầu gặm, vẻ mặt vô cùng yêu thích, đối với nó, bất luận là thứ gì chỉ cần nướng lên mùi vị đều rất ngon.

Lâm Vũ Thần vuốt vuốt bộ lông của nó, chỉ mấy ngày trôi qua, tiểu hắc miêu đã lớn bằng kích cỡ của một con mèo trưởng thành, lông tơ trên người cũng mọc nhiều hơn, mềm mại hơn, duy chỉ có tâm trí nó vẫn còn trẻ con.

“Linh thú của ngươi thật kỳ lạ, lam quang trên người nó là gì ?”. Trương Du mắt nhìn tiểu hắc miêu, không chịu được mà hỏi một tiếng.

“Ta cũng không rõ lắm nhưng tư chất của nó vô cùng tốt”. Lâm Vũ Thần nhanh chóng đáp, hắn không có ngốc đến mức nói cho Trương Du tiểu hắc miêu là một đầu biến dị hung thú.

Trương Du nghe vậy cũng gật đầu đồng tình, hắn có thể cảm thấy được tiểu hắc miêu không tầm thường, tương lai trưởng thành đến hung thú cấp bốn hay cấp năm hẳn không có vấn đề.

Trương Du đối với việc nuôi dưỡng linh thú là không có chút quan tâm nào, hắn càng thích hành động một mình hơn.

Bọn hắn cứ như thế chậm rãi chờ đợi ngày thứ tám trôi qua.

……………………………

Bí cảnh bên trong, một chỗ khu vực.

Ngày thứ chín.

Hai đạo thân ảnh lướt nhanh trên bãi cỏ, cỏ cây vô tội bị không khí sắc bén lướt qua cắt đứt, hai người kia trên mặt lại lộ vẻ tươi cười.

“Ha ha, đúng là mấy tên ngu ngốc, như vậy cũng để bị lừa, rốt cuộc bảo vật lại về tay ta”. Một người cười lớn nói.

Người bên cạnh nghe vậy cũng cười phụ hoạ theo.

“Trịnh đại ca trí tuệ hơn người, một đám người kia sao lại có thể nhận ra kế hoạch hoàn hảo của đại ca chứ”.

“Ha ha, Đinh Ngọc ngươi cũng dẻo miệng đấy, yên tâm bảo vật tất nhiên sẽ có một phần của ngươi”.

“Trịnh ca định giao nộp bảo vật cho vị Thiên Nhân kia ?”. Định Ngọc đột nhiên hỏi.

Trịnh Nham lắc đầu, đáp.

“Bảo vật quý giá như vậy đương nhiên phải để chúng ta hưởng dụng, vị Thiên Nhân kia chỉ là muốn một chút bảo vật mà thôi, chúng ta xuất ra một số tài nguyên khác là được”.

“Nhưng Trịnh ca, Thiên Nhân dù sao cũng là Thiên Nhân, bọn hắn cho dù trực tiếp đoạt bảo giữa thanh thiên bạch nhật, chúng ta cũng không thể làm gì a”.

“Hừ, tán tu tiến vào cũng có mấy chục người, nàng chẳng lẽ tất cả đều đoạt sao, hơn nữa nàng cũng không phải chúng ta nhân tộc tiền bối, nào dám trước mặt mấy vị tiền bối kia mạnh bạo làm việc”. Trịnh Nham tự tin nói, hắn mất bao công sức mới đạt được bảo vật, sao có thể để cho người khác cướp lấy chứ.

“Nếu sợ nàng trên đường trở về chặn cướp, chúng ta cùng lắm là vào đại lục sinh sống, tán tu chúng ta chỉ cần có thể sống, sống ở nơi nào cũng không khác nhau”. Trịnh Nham nói tiếp.

Đinh Ngọc nghe qua cảm thấy cũng có lý, vậy là trở về với vẻ tươi cười.

Đột nhiên, Trịnh Nham cả thân thể dừng lại, một tay ngăn lại Đinh Ngọc, tác động bất chợt khiến cho Đinh Ngọc ngã người về phía sau, lăn quay ra mặt đất.

“Trịnh ca, người làm cái…..”

“Phía trước có người”. Trịnh Nham đánh gãy Đinh Ngọc lời nói, ánh mắt thận trọng nhìn về phía trước.

Rất nhanh phía trước liền xuất hiện hai đạo thân ảnh.

Tần Vân Phong tóc dài phiêu dật, tung bay trong gió, hắn cưỡi trên lưng Lôi Hổ, nhìn qua có chút uy mãnh.

Một bên là Từ Khôn, hắn cũng cưỡi một đầu hung thú, hình thể còn lớn hơn Lôi Hổ, trên đầu mọc ra một chiếc sừng.

Độc Giác Thú, hung thú cấp hai, am hiểu thổ hệ thuật pháp.

Trên trời vang vọng tiếng ưng kêu, một đạo thân ảnh từ trên không bay xuống, đáp xuống một tảng đá lớn gần đó, chính là Mạc Quân, hắn đứng trên lưng Vân Nguyệt Điểu, ánh mắt hiếu kỳ nhìn Trịnh Nham hai người.

Tần Vân Phong tổ đội bốn người giờ chỉ còn ba, cũng không biết từ khi nào bọn hắn trở thành ngự thú tổ đội, mỗi người đều có cho mình một đầu linh thú.

“Hai vị nhìn qua không giống người đại lục, là người của Vạn gia sao ?”. Tần Vân Phong trước lên tiếng.

“Vạn gia ?”. Trịnh Nham thầm nghĩ, Vạn gia là một thế lực lớn ở Tây Hải, hắn tất nhiên biết Vạn gia, có thể Vạn gia địa bàn cách nơi này khá xa, vậy mà đã sớm đến đây rồi.

“Không sai, tại hạ là thuộc hạ của Vạn gia, tên gọi Trịnh Nham, bên này là Đinh Ngọc, mấy vị bằng hữu có thể nhường đường một chút không, dù sao cũng là đồng tộc”. Trịnh Nham vội vàng đáp lời, dù sao nơi này cũng không có ai khác, trước lấy Vạn gia làm chỗ dựa, đối phương thực lực hơn xa hai người, không nên quá kích động.

Tần Vân Phong nghe vậy cũng không có hoàn toàn tin tưởng, bình thường mà nói, nếu là Vạn gia thuộc hạ bên hông hẳn là có Vạn gia độc chế lệnh bài, bất luận một cái thế lực nào cũng đều có dấu hiệu để nhận biết của riêng mình.

Ngay cả Tần gia của Tần Vân Phong, chỉ là một cái gia tộc nhỏ ở Cửu Vân Thành nhưng cũng có ấn ký, lệnh bài của riêng mình.

Đang lúc nghi hoặc, bỗng nhiên từ phía xa truyền đến thanh âm to lớn, một đám người xuyên qua rừng cây, thần sắc hoảng hốt đang điên cuồng chạy trốn.

Phía sau bọn hắn cây cối từng gốc bị húc đổ, một phần bị dẫm nát, một phần bị hất lên không trung.

“Nhanh nhìn, là tên khốn Trịnh Nham”.

Một tên trong nhóm người đó đột nhiên chỉ hướng Trịnh Nham bên này, hô lớn.

“Mẹ kiếp, đừng nghĩ có thể chơi bọn ta một vố rồi phủi đít bỏ đi dễ dàng như vậy”.

“Muốn c·h·ế·t cùng c·h·ế·t”.

Cả đám người không hẹn mà cùng đổi hướng chạy về phía bên này, không ít người buông ra lời lẽ cay nghiệt.

Tần Vân Phong ba người thì ngẩn người ra, chẳng hiểu chuyện gì, cho rằng đám người này là lục đục nội bộ.

Trịnh Nham mặt đều đã sớm đen.

“Khốn khiếp, đám người này làm sao không c·h·ế·t”. Trịnh Nham nghĩ thầm, hắn nhanh chóng chạy về một phương hướng khác, Đinh Ngọc thấy vậy cũng vội vã chạy theo.

“Bạch Ngọc Tượng !!!”. Mạc Quân hô lớn.

Đám hung thú đuổi theo đám người lúc này mới lộ diện, một đám bạch tượng, số lượng cũng phải hơn hai mươi đầu, hình thể khổng lồ cao hơn một trượng, dưới miệng mọc ra bốn chiếc ngà, óng ánh như ngọc, phát ra lục quang.

Mỗi một đầu Bạch Ngọc Tượng yếu nhất cũng là hung thú cấp hai, bọn chúng ánh mắt lộ vẻ tức giận, rất có thể đám người kia đã lấy đi thứ gì đó của chúng.

Tần Vân Phong ba người vội vàng thối lui ra xa, còn tốt đám người kia chỉ chăm chăm đuổi theo Trịnh Nham, căn bản không có để ý Tần Vân Phong ba người.

“Tần huynh, chúng ta tiếp theo nên làm gì ?”. Mạc Quân mở miệng hỏi.

“Bám theo đi, Bạch Ngọc Tượng rất yêu thích các loại linh ngọc, nơi chúng sống hẳn có nhiều loại linh ngọc khác nhau, đám người kia có thể đã trộm đi một loại đặc thù linh ngọc nào đó, khiến bọn chúng nổi giận truy sát”. Tần Vân Phong phân tích nói.

Nghe đến đặc thù hai chữ, Từ Khôn cùng Mạc Quân đều lộ vẻ hiểu rõ, thứ đám người kia trộm đi rất có thể là một loại thiên tài địa bảo nào đó, cái này có thể là cơ duyên của bọn hắn.

Ba người nhanh chóng ngự thú đuổi theo, Mạc Quân khống chế Vân Nguyệt Điểu phóng thẳng lên không, rất nhanh liền đã bắt được phương hướng chính xác, Tần Vân Phong hai người dưới mặt đất chỉ cần đi theo hắn là được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 151: Ngày thứ chín