Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 170: Sát khí
Sau đầu Cự Linh Tượng kia, lại có hai đầu hung thú cấp cao xuất hiện, sự hiện diện của bọn chúng để cho binh lính cảm thấy sợ hãi, còn tốt sau đó liền có một vị tông sư khác tiến đến ngăn cản.
Nhìn tình huống xem ra mấy vị tông sư bên kia cũng đang ra sức rất nhiều, số lượng tông sư có hạn, bọn hắn để lọt vài đầu hung thú cấp cao cũng là có thể hiểu được.
Ngắn ngủi thời gian trôi qua, từ phía xa đã xuất hiện mấy đầu Cự Linh Tượng, bọn chúng đều là hung thú cấp trung cấp bậc.
“Yêu tộc xem ra đã thực sự ra tay rồi”. Một tên binh sĩ lo lắng nói.
Đám hung thú trước mặt hắn đều là hung thú bình thường, nhưng đám Cự Linh Tượng phía xa lại là yêu tộc chân chính.
Bọn chúng mặc dù tu vi chỉ là hung thú cấp trung nhưng trong thân thể một vài đầu có chảy xuôi yêu thú huyết mạch, thực lực tất nhiên so hung thú bình thường mạnh hơn vài phần.
Mấy vị võ tông cao thủ nhanh chóng tiếp cận, không để đám Cự Linh Tượng công kích chạm đến đám võ sư bên kia.
Đều là trong quân ngũ, mấy vị võ tông rất nhanh liền thi triển một loại trận pháp đặc thù, lấy năm người kết thành trận pháp, đem đám Cự Linh Tượng nhốt tại bên trong.
Trận pháp không ngừng phóng thích liệt hỏa công kích, tựa như là một cái lò nung, đang từ từ chậm rãi nấu chín mấy đầu Cự Linh Tượng.
Nhưng mà Cự Linh Tượng da dày thịt béo, một điểm hoả diễm ấy còn chưa đủ để đốt cháy bọn hắn, bọn chúng không ngừng lợi dụng thân thể công kích trận pháp, hình thể khổng lồ là lợi thế của bọn chúng, lực đạo phát ra cũng có mấy ngàn cân.
Ầm ầm tiếng động liên tục truyền ra.
Mấy vị võ tông ngay lập tức tế ra pháp bảo, ba kiện phụ trợ loại pháp bảo bốc lên quang mang gia cố lại trận pháp.
Bên ngoài cũng dần xuất hiện nhiều Cự Linh Tượng hơn, bọn chúng liên tục phát động công kích, nhắm thẳng đến năm vị võ tông trên không trung, nhằm giải thoát cho đồng tộc của nó.
Cự Linh Tượng vươn thẳng vòi voi, miệng hít lấy đại lượng không khí vào bụng, nó vận dụng một chút lực đạo, đem không khí hoá thành từng quả đ·ạ·n pháo từ mũi phóng thẳng đi ra, tốc độ nhanh đến kinh người.
Một đạo thân ảnh xuất hiện, thân mang thường phục, bên hông treo lấy lệnh bài, người đến là Huyền Thương Môn nội môn đệ tử, hắn trong tay nắm một kiện hắc đao, cũng là một kiện pháp bảo.
Một đao tung ra đem đ·ạ·n pháo chém thành hai mảnh.
“Lên, g·iết đám nghiệt s·ú·c này”. Người kia hô lớn.
Từ phía sau lại xuất hiện ba đạo thân ảnh, đều là Huyền Thương Môn nội môn đệ tử, bọn hắn trong tay khu sử pháp bảo, một loại công kích hướng thẳng đến đầu Cự Linh Tượng kia.
Bốn đánh một không c·hết cũng tàn phế, trong vòng mấy hơi thở, Cự Linh Tượng đầu lâu đã bị vị đệ tử kia dùng hắc đao chém xuống.
Sau đó, không ngừng có võ tông cao thủ tiến đến hỗ trợ, Cự Linh Tượng nhất tộc bên kia có hơn hai mươi đầu, khí thế hung hăng, hai giao tranh thập phần khốc liệt.
Xa xa về phía sau.
Lâm Vũ Thần bên này đã tụ tập lại thành một đám, hung thú số lượng quá đông, đơn lẻ công kích rất dễ dàng liền bị tập kích, bọn hắn đứng tụ tập lại thành những nhóm nhỏ, một người lại bảo hộ một mặt.
Tần Vân Phong lấy ra thượng phẩm pháp khí Quang Linh Cung, dây cung kéo căng, tay phải một khi thả ra liền bắn ra mấy chục đạo quang linh tiễn, tiêu diệt cơ số lớn hung thú.
Tần Vân Phong tu vi đến Thối Thể cảnh, ngự sử Quang Linh Cung càng thêm dễ dàng, độ chuẩn xác cực cao, hắn thậm chí có thể điều động tinh thần chi lực đến ngự sử một cái mũi tên, chỉ hướng nó đến chỗ kẻ địch.
Một đầu cự hổ lao đến, dự định một ngụm cắn c·hết Tần Vân Phong, Lâm Vũ Thần lập tức xuất hiện vung đao bổ xuống.
Cự hình hoá Hắc Tinh Đao lại thêm Trảm Hồn Thuật, cự hổ trong nháy mắt b·ị c·hém thành hai nửa.
Sau lưng hắn lơ lửng Xích Vũ Phiến, không ngừng phóng hoả diễm ra bốn phía công kích địch nhân, Lâm Vũ Thần lúc trước mới phát hiện ra hắn không cần trực tiếp khu sử, chỉ cần vận dụng tinh thần lực cũng có thể điều động Xích Vũ Phiến.
Mạc Quân cưỡi lấy Vân Nguyệt Điểu không ngừng chém ra vân vụ công kích, thú triều bên trong cũng xuất hiện không ít hung điểu, bọn chúng số lượng đông đúc che phủ một mảng trời xanh.
Đa số hung điểu đều bị mấy vị Thối Thể tam trọng tu vi xử lý, bọn hắn có phi hành pháp khí, cũng có người có được phi hành linh thú.
Tiến ra chiến trường cũng có không ít đệ tử thuộc Linh Thú Đường, bọn hắn triệu hoán linh thú cũng cường đại không kém, bởi vì ngày thường đều được nuôi nấng bằng đan dược cùng các loại tài nguyên khác.
Linh thú bình thường đều mạnh mẽ hơn nhiều so với đám hung thú sống lang bạt.
Một vị nội môn đệ tử phóng xuất một đầu hùng ưng, hình thể so Vân Nguyệt Điểu lớn gấp ba, dựa vào linh lực phóng xuất có thể thấy được là một đầu hung thú cấp năm.
Hùng ưng bay lượn trên bầu trời, tốc độ nhanh như thiểm điện, móng vuốt thập phần sắc bén, vô số t·hi t·hể hung điểu rơi từ trên trời xuống đều là kiệt tác của nó.
Trận Pháp Đường cùng có ba vị nội môn đệ tử tham chiến, dẫn đầu chính là Lương Minh, người lần trước dẫn Lâm Vũ Thần đi gặp Trận Pháp Đường đường chủ.
Lâm Vũ Thần vừa nhìn đã nhận ra Lương Minh vị sư huynh này, không giống lần đó gặp mặt, Lương Minh khí tức nội liễm, Lâm Vũ Thần căn bản nhìn không ra môn đạo gì.
Hiện tại, Lương Minh khí tức toàn thân đại phóng, Lâm Vũ Thần có thể cảm nhận được rõ rệt tu vi của hắn.
Vị sư huynh này vậy mà lại có Thối Thể lục trọng tu vi, ngang cấp độ với Trần Hạo, đáng nói là Lương Minh nhìn qua so Trần Hạo trẻ hơn rất nhiều, tương lai hẳn có thể nếm thử xung kích Thối Thể thất trọng.
Lương Minh cùng hai vị nội môn đệ tử khác ngự khí phi hành giữa không trung.
Ba người ném ra ba mươi sáu cái trận kỳ, mỗi một cái đều tràn ngập linh khí, cấp bậc vậy mà đều là cực phẩm pháp khí cấp độ.
Ba mươi sáu cái trận kỳ kết thành một toà đại trận, bên trong phóng xuất vô tận hoả diễm, ba người ngự sử trận pháp đồng thời tiến công.
Thế công vô cùng mãnh liệt, hung thú cấp thấp căn bản chống không lại trận pháp này, toàn bộ đều hóa thành tro bụi.
Hung thú cấp trung bị trận pháp công kích cũng sẽ bị trọng thương, bọn chúng hầu hết đều e ngại mà lui lại phía sau, một số đầu hung lệ hung thú lại không có sợ hãi lao đến phá trận.
Trong chốc lát đã bị trận pháp nướng chín, lại bị những vị võ tông khác công kích, đám hung thú kia ngay lập tức bỏ mạng.
Nhân tộc số lượng mặc dù so với hung thú ít hơn rất nhiều nhưng dựa vào pháp khí, trận pháp, phù lục các loại chèo chống, hai bên tình thế vẫn tương đối cân xứng.
Từ hướng Tây không ngừng xuất hiện thêm hung thú, số lượng ngày một nhiều hơn, hung thú cấp thấp cũng có đến mấy vạn đầu.
Lâm Vũ Thần, Mạc Quân cùng Tần Vân Phong g·iết đến một núi thi chất đống, bọn hắn tóc tai rối bời, trên người y phục đã sớm bị nhuộm đỏ, toàn bộ đều là huyết tinh.
Chiến trường huyết khí nồng đậm, hung thú càng g·iết càng hăng máu, hai bên phe phái đều trở nên điên cuồng, sát khí tỏa ra khiến cho thiên tượng cũng xảy ra biến đổi, mây mù cuồn cuộn như có bão tố sắp ập đến.
Lâm Vũ Thần hai mắt đầy tơ máu, hắn vung lên Hắc Tinh Đao, một đao chém ra cắt bốn đầu hung thú trước mặt thành hai nửa.
Một đầu lang thú lao đến định cắn c·hết hắn, Lâm Vũ Thần xoay người múa đao, đao ảnh lăng lệ, một đao chém xuống đầu lâu của nó, hắn cũng không có dừng lại, đao trong tay càng ngày càng khát máu.
Lâm Vũ Thần điên cuồng bổ xuống, lang thú trong nháy mắt đã hoá thành một bãi thịt bầy nhầy.
Lâm Vũ Thần liếm môi, máu của đầu lang thú kia thấm đẫm trên đầu lưỡi của hắn, vị đạo cũng không tệ.
Lâm Vũ Thần đột nhiên cảm thấy hắn hiện tại dường như mạnh mẽ hơn so với bình thường không ít, toàn thân cơ bắp linh động, mọi giác quan cũng nhạy bén hơn so với trước.
Chỉ là tinh thần của hắn lại có chút suy yếu, trong tâm trí hắn lúc này chỉ có g·iết chóc, ý nghĩ g·iết c·hết kẻ địch phía trước không ngừng trong tâm trí hắn quẩn quanh.
Sau lưng hắn Xích Vũ Phiến linh quang đang dần phai nhạt, không phải bởi vì Lâm Vũ Thần ngừng cung cấp linh lực cho nó mà tinh thần hắn hiện tại không đủ để điều khiển Xích Vũ Phiến.
“Xem ra truyền ngôn là thật, chiến trường giống như một lò luyện ngục, ngươi g·iết càng nhiều càng trở nên điên cuồng, sát khí quấn thân, tinh thần sẽ dần trở nên suy yếu, không cẩn thận thì sẽ trở nên điên loạn, mất dần nhân tính”. Lâm Vũ Thần nghĩ thầm.
Khi g·iết chóc quá nhiều, mỗi một sinh linh đều sẽ xuất hiện sát khí quẩn quanh, khiến cho bọn hắn dần trở nên hung hăng hiếu sát hơn, sát khí quá nồng đậm sẽ ảnh hưởng đến tâm trí kẻ đó, khiến cho hắn dần mất đi tâm tính, thời gian dài sẽ trở thành một tên điên không hơn không kém.
Chiến trường luôn là nơi tụ tập sát khí nhiều nhất, binh lính xuất chiến trở về đều sẽ xuất hiện dấu hiệu tinh thần bất ổn, tình trạng xấu hơn một chút chính là đã trở nên điên loạn, muốn chữa khỏi cũng chỉ có thể chờ đợi, thời gian là liều thuốc duy nhất.
Hiện tại xung quanh ai nấy cũng đang ra sức chém g·iết, mỗi một chiêu mỗi một thức đều là toàn lực, không có nửa điểm nương tay, nhưng bọn hắn cũng không có dấu hiệu đuối sức, ngược lại càng lúc càng hăng hái, điên cuồng hơn.
Có điều Lâm Vũ Thần cũng sẽ không cho việc này là sai, đây là chiến trường, chỉ cần mất cảnh giác một giây cũng có thể phải trả giá bằng tính mạng, chiến trường bên trên kẻ địch bắt buộc phải c·hết, nào có kẻ nào có ý nghĩ nương tay.
Lâm Vũ Thần tế ra Ngọc Vi Châu, Ngọc Vi Châu có tác dụng gia tăng tinh thần lực, hẳn là có thể ngạnh kháng sát khí ảnh hưởng một chút, đối với Lâm Vũ Thần như vậy cũng đã rất tốt.
Hắn nhanh chóng xoay xoay cổ tay, trong tay hắc đao tràn ngập linh lực, một bước xông lên phía trước, ngay lập tức lấy mạng một đầu hung thú khác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.