Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 182: Phong Lăng chi diệt
Một lần thú triều như vậy để cho Đại Mạc t·hương v·ong đã có mười mấy vạn người, con số thậm chí còn đang tăng lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mạc Đăng Phong nghe vậy liền tỏ vẻ đã hiểu.
Từ bên ngoài truyền đến thanh âm dõng dạc.
Mạc Đăng Phong nghe vậy liền bật cười, hắn lắc đầu nói.
Hung thú điên cuồng tràn đến, Phong Lăng Thành từ hai đợt thú triều trước đó đã suy yếu nặng nề, tường thành nhiều nơi xuất hiện đổ vỡ, kết cấu đã sớm lung lay, chỉ qua nửa giờ thời gian, tường thành đã không chống đỡ nổi nữa, trực tiếp sụp đổ.
“Hiện tại tình hình Phong quận không được ổn lắm, Phong Lăng Thành là phòng tuyến duy nhất ngăn lại yêu tộc, nếu là yêu tộc lần nữa điều động thú triều thì quy mô lần này còn khủng bố hơn, dân chúng cũng khó mà bảo toàn”. Vị binh sĩ kia nói.
Tu luyện đến Thiên Nhân chi cảnh, cho dù chỉ là tiểu cảnh giới khác biệt thì cũng là một trời một vực, Trịnh Nam Hải cùng Thanh Dương Chân Nhân miễn cưỡng hợp sức mới có thể ngăn cản thế công của lão lang kia chứ còn chưa nghĩ đến việc đả thương đối phương.
Tường thành đại điện bên trong.
Quyền ảnh không phân địch ta, sinh linh c·hết trong tay hắn ít nhất cũng phải một vạn.
“Tăng tốc lên, nếu thực sự như chúng ta lo sợ, thì cần phải báo gấp chuyện này với cao tầng”. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thật đúng là chuyện vui, như vậy vấn đề ở Phong Lăng Thành hẳn sẽ được giải quyết”. Mạc Đăng Phong thở dài một hơi, tâm trí hắn cũng được thả lỏng.
Nếu là hung thú thì quả thực có thể tạo ra đầu thông đạo đó nhưng bọn chúng có thực sự bỏ ra công sức to lớn, đào một cái thông đạo dài mấy chục dặm đường để t·ấn c·ông nhân tộc hay không.
Khoảng cách từ Tử Hà Trấn đến Vân Mạch phòng tuyến nhanh nhất cũng cần hai ngày thời gian, không biết bọn hắn có trở lại kịp lúc hay là không.
Mạc Đăng Phong tay xoa xoa huyệt thái dương, Phong Lăng Thành tụ tập đại lượng cao thủ, tông sư cũng phải có hơn ba mươi vị, lại có hai vị Thiên Nhân vậy mà cũng chống không nổi.
Ba ngày trước, Huyết Lang nhất tộc thôi động hung thú đại quân tiến đánh Phong Lăng Thành, một đầu yêu thú cùng một vị Thiên Nhân dẫn đội, Trịnh Nam Hải cùng Thanh Dương Chân Nhân cũng xuất hiện chống tràng, nhưng lão Huyết Lang kia lộ ra Yêu Biến trung kỳ tu vi, một mình hắn đem Trịnh Nam Hải cùng Thanh Dương Chân Nhân vây lại.
Lâm Vũ Thần chỉ âm thầm gật đầu, những người khác cũng đều tỏ ra hoang mang.
“Phong Lăng Thành bên kia chiến sự đã nguội bớt, tổn thất cũng tương đối nhiều, Phong Lăng Thành đã bị huỷ, quân binh t·ử t·rận có hơn vạn người, có bảy vị tông sư cao thủ m·ất m·ạng, võ tông thì có một trăm lẻ hai người, võ sư cùng Chuyển Linh cảnh căn bản tính không hết”.
“Báo !!!”.
Trần Ngọc suy nghĩ hồi lâu mới nói.
Mạc Đăng Phong đang được một vị quân binh báo cáo, vị quân binh kia biểu lộ cung kính, cúi thấp người, trên tay nắm một cuốn sổ sách.
Không nói hung thú số lượng đông đảo, hình thể khác biệt, nhân tộc đại quân muốn đi qua một khu vực mà không để lại dấu vết căn bản là khó như lên trời.
Tiếng kêu gào vang vọng khắp toà thành, huyết khí xung thiên, sát khí lạnh lẽo đến run người.
Lời nói vừa dứt, cửa đại điện liền hé mở, một vị binh sĩ khác đi vào, người này ăn mặc chiến giáp cũng giống với vị binh sĩ đứng cạnh Mạc Đăng Phong, rất rõ ràng người này cũng thuộc đội truyền tin.
Khi đối mặt phụ thân, hắn cũng sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn phụ thân hắn.
Nếu là có phi hành pháp khí thì dễ dàng hơn một chút nhưng phi hành pháp khí giá cả đắt đỏ không phải ai cũng có được.
“Ý Lâm sư đệ là…..hung thú đại quân”. Trần Ngọc nghiêm giọng nói.
Vân Mạch phòng tuyến.
“Xung Thiên Trọng Pháo có bảy khẩu bị huỷ, hung thú c·hết trận tạm tính ba vạn đầu,.....”.
Không có kẻ cản đường, Yêu tộc Thiên Nhân bắt đầu thẳng tay đồ sát, đứng trước Thiên Nhân cường giả, võ tông, võ sư các loại chỉ như là con kiến, căn bản không có một chút năng lực bảo vệ nào.
Mười mấy vị tông sư cùng nhau tiến đến ngăn lại vị Thiên Nhân kia, các loại trận pháp, pháp bảo được thi triển nhưng cũng khó mà chống lại hắn, chỉ có thể tạm thời đem Thiên Nhân vây khốn.
Trên bầu trời Phong Lăng Thành xuất hiện đủ loại phi cầm hung điểu, bọn chúng thống trị bầu trời, kết hợp với đại quân trên mặt đất đồ sát tu luyện giả.
Mặc dù trong lòng có nghi hoặc nhưng hai vị binh sĩ cũng không dám hỏi, không quản tốt miệng của chính mình, bất kỳ thời khắc nào cũng sẽ có nguy cơ b·ị c·hém đầu.
Đây cũng chính là điểm đáng sợ của thú triều, số lượng đông đảo, không có cảm xúc, không s·ợ c·hết, bất kỳ một vương triều nào nếu sở hữu một đội quân như thế đều sẽ có ưu thế vô cùng lớn trên chiến trường.
“Được rồi, ta chỉ muốn biết số người t·hương v·ong”. Vị quân binh kia đang nói thì bị Mạc Đăng Phong ngắt lời, hắn thở dài một hơi, t·hương v·ong như vậy quả thực quá nhiều.
Thuật pháp bay đầy trời, các loại quang mang liên tục xuất hiện, giao thoa với nhau, từ xa nhìn lại lại có chút đặc sắc.
“Vào đi”. Mạc Đăng Phong mở miệng.
Số lượng thường dân so với số lượng quân binh có thể gấp nhiều lần, thậm chí nếu nội loạn xảy ra, quân binh cũng chưa hẳn đứng về phía triều đình.
“Bẩm, là triều đình bên kia gửi đến, là Kim Vũ Ưng mang đến”.
Chương 182: Phong Lăng chi diệt
Hung thú đại quân nhân lấy cơ hội ồ ạt tuôn vào thành như là đập nước bị vỡ, làn sóng hung thú điên cuồng càn quét khắp mọi nơi, nhân tộc tử thương thảm trọng, trong thành địa hình khác với bên ngoài, ngoài việc tranh đấu với hung thú còn phải để ý toà nhà đổ vỡ, các loại kiến trúc bị phá huỷ.
“Chỉ là nếu thực sự là hung thú đại quân, chúng ta cũng không biết là bọn chúng đã t·ấn c·ông hay là chưa”. Vân Tịch mở miệng nói.
Triều đình bên trong chỉ có vài người có thể vận dụng Kim Vũ Điểu, điều kiện tiên quyết phải là con cháu hoàng thất, Mạc Đăng Phong biết người duy nhất có thể gửi đầu Kim Vũ Điểu kia đến là đại ca của hắn, Mạc Vương Mạc Đăng Thiên.
Mười mấy khẩu Xung Thiên Trọng Pháo liên tục nã đ·ạ·n, hung thú đại quân c·hết như ngả rạ nhưng bọn chúng số lượng đông đảo, lại bị huyết mạch áp chế, tinh thần tâm trí đều bị điều khiển căn bản không có một chút sợ hãi trong ánh mắt của chúng.
Mạc Đăng Phong không nhịn được mà cười lớn một tiếng, hai vị binh sĩ gần đó ngay lập tức lâm vào hoang mang, mới lúc trước còn đang một tay chống cằm, đăm chiêu suy nghĩ, đọc xong mảnh giấy liền tươi cười vui vẻ như vậy.
Yêu tộc Thiên Nhân thấy vậy liền từ bỏ giao tranh, hung thú không bị điều khiển lập tức bỏ chạy tán loạn.
Mấy người còn lại cũng không có ý kiến, bọn hắn điều động càng nhiều linh lực đến gia trì, tốc độ nhanh chóng tăng lên, hung thú trên đường có cản lại bọn hắn cũng chỉ né tránh để bỏ qua.
“Có lẽ là chưa, Trần sư huynh cũng không phát hiện ra dấu vết gì, nói rõ hung thú còn chưa di chuyển”. Một người khác lên tiếng.
“Ốc không lo nổi mình ốc lại còn mang cọc cho rêu, ngươi nghĩ chúng ta hiện tại nhìn như yên bình nhưng có thật là như thế không, tất nhiên là không, người thông minh hẳn sẽ nhận ra, đây chỉ là chút bình yên trước sóng gió mà thôi”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mười mấy vị tông sư lập tức c·hết một phần tư, còn lại cũng đều thụ trọng thương.
Không hổ là đại ca, ngay lúc hắn đang đau đầu suy nghĩ thì mang đến một cái tin tức tốt như vậy.
Rốt cuộc phải cần mấy vị tông sư cao thủ dùng thủ đoạn tự bạo thân thể diệt đi vô số hung thú, nhân tộc mới dần lấy lại ưu thế.
Trịnh Nam Hải cùng Thanh Dương Chân Nhân bỏ ra đại giới là hai kiện cực phẩm pháp bảo mới có thể đả thương lão lang kia, lúc bọn hắn trở về thì Phong Lăng Thành đã bị huỷ diệt, thi chất thành đống.
“Đầu còn lại của thông đạo giống như là đến từ Lục Vân Thành”. Lâm Vũ Thần nói tiếp.
Một cái vương triều quan trọng nhất vẫn là thường dân, nếu thường dân c·hết đi quá nhiều cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến triều đình, thậm chí có hoạ diệt vong.
“Trường hợp này không phải là không thể xảy ra, một khi thú triều tiến vào phòng tuyến sẽ là kết thúc, yếu tố bất ngờ luôn là thứ xoay chuyển tình thế”. Tần Vân Phong nói ra ý kiến của mình.
Mặc dù là thế nhưng Mạc Đăng Phong cũng không có bởi vì vậy mà vui vẻ, ngay cả trong trường hợp không có Thiên Nhân yếu tố này mà hắn cũng không thể giữ vững được phòng tuyến vậy thì hắn quá vô năng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kim Vũ Ưng là một loại hung điểu, mạnh về tốc độ, muốn thuần hoá nó cũng không dễ dàng, chỉ có triều đình mới có phương pháp chế ngự nó, chuyên môn dùng để đưa thư.
Mười mấy vị tông sư vây khốn Yêu tộc Thiên Nhân, ngay lúc vị Thiên Nhân kia phá trận mà ra, một quyền liền đả thương mấy vị tông sư, một màn mưa quyền ảnh rơi xuống đại địa.
……………………………
Hắn bên này mặc dù tốt hơn một chút, không có Thiên Nhân cường giả giao chiến, Thiên Nhân cường đại tự nhiên không cần bàn cãi, một vị xuất hiện cũng đủ để thay đổi toàn cục, bọn hắn giao thủ càng kinh khủng hơn, tu luyện giả chưa đến cấp độ Thiên Nhân nếu đứng gần cũng có thể bị dư ba oanh sát. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thống lĩnh, chúng ta có nên gửi quân chi viện hay không ?”. Vị binh sĩ kia ngập ngừng hồi lâu mới lấy hết dũng khí hỏi một câu.
“Hướng đến phòng tuyến sao ?”. Trần Ngọc đăm chiêu suy nghĩ, lời nói của Lâm Vũ Thần quả thực cũng không phải là không có căn cứ.
Trận chiến kết thúc, nhân tộc xem như đại bại.
Mạc Đăng Phong liếc mắt nhìn, hai vị binh sĩ hiểu ý vội vàng thối lui ra xa, Mạc Đăng Phong hướng sự chú ý đến mảnh giấy, hắn nhẹ nhàng mở ra, một dòng chữ ập vào mắt hắn.
“Đây là thứ gì ?”. Mạc Đăng Phong thấy vậy liền hiếu kỳ hỏi.
Thường dân cũng là một loại lực lượng nếu triều đình không khống chế tốt thì đó là một mối hoạ lớn, đôi bên luôn vì lợi ích của chính mình, thường dân nếu chịu quá nhiều bất lợi họ sẽ nổi dậy đấu tranh.
Trịnh Nam Hải điên cuồng săn g·iết hung thú, máu tươi nhuộm đỏ cả y phục của hắn, Thanh Dương Chân Nhân lại càng chú trọng việc cứu người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.