Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 186: U Hàn Thú

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 186: U Hàn Thú


Từ phía dưới đất cát cuồn cuộn, lộ ra một cái miệng lớn, Bùi Dương con ngươi co rụt, hắn còn chưa kịp chạy đi đã thấy hai cái hàm lớn đóng lại.

Chính nó là thứ đã huỷ diệt Lục Vân Thành, một đòn băng sơn của nó đã phá huỷ hộ thành đại trận của Lục Vân Thành, thành bên trong cũng không có bán bộ thiên nhân toạ trấn như Cửu Vân Thành nên trong thoáng chốc đã bị huỷ diệt, đại lượng thường dân không kịp trốn chạy mà đều bị hoá thành băng điêu.

“Hừ, s·ú·c sinh, dám t·ấn c·ông ta sao”. Bùi Dương cũng không có dừng lại, hắn liên tục vung rìu bổ xuống, t·hi t·hể hung thú trong nháy mắt đã hoá thành thịt nát, căn bản không thể nhận ra hình thù ban đầu.

“Ừm, thứ gì đây”.

“Chuyện này quả thực không đơn giản”. Mạc Đăng Phong nghĩ thầm, cho dù là tỷ lệ không lớn nhưng hắn cũng không lựa chọn bỏ qua tin tức này.

Phòng tuyến bên trong.

Hung thú gầm lên đau đớn, Bùi Dương chỉ đợi có thế, hắn tay kết chỉ pháp, một chỉ bắn ra đem mắt phải của hung thú xuyên thủng.

“Bán bộ thiên nhân !!!”. Mạc Đăng Phong thốt lên.

Mạc Đăng Phong nghe vậy trong đầu suy tính một chút, chốc lát lại hỏi.

Mạc Đăng Phong tế ra phi hành pháp khí, nhanh chóng hướng về phòng tuyến mà đi.

Vị binh sĩ truyền tin kia vội vàng đáp lời.

“Giống như là có một nhóm Huyền Thương Môn đệ tử mới chấp hành nhiệm vụ trở về, lúc này tin tức mới truyền đến”.

Bên tai hắn lần nữa truyền đến thanh âm, giọng điệu có chút run rẩy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Gần đó truyền đến một thanh âm nam tử, hắn trong tay cầm một chiếc chiến phủ, lưỡi rìu gắn trong đầu lâu của một đầu hung thú, hắn nắm nhẹ cán rìu, đơn giản dùng lực liền đem lưỡi rìu rút ra, máu tươi bắn lên gương mặt đầy râu của hắn.

“Thật lạnh, đây là hàn băng”. Bùi Dương lẩm bẩm.

“Hắc hắc, không nghĩ tới Võ đội trưởng ngươi cũng có thể g·iết địch trong tình trạng như thế”.

“Tính xác thực thế nào ?”.

Mạc Đăng Phong lúc này mới trở lại, không nghĩ tới hắn vậy mà chậm một bước, nhân tộc bên trong phòng tuyến đ·ã c·hết đi không ít.

Lời nói vừa dứt, một đầu hung thú cấp ba lao đến, há miệng khổng lồ định cắn c·hết Bùi Dương, Bùi Dương nhanh như cắt xoay người, rìu trong tay xoay chuyển, một rìu bổ xuống.

Chương 186: U Hàn Thú

Mạc Đăng Phong ngay lập tức thu hồi ngọc châu, bong bóng nước lập tức tan vỡ, ập về phía bầy hung thú gần đó, hắn nghiêm giọng nói.

Hung thú gầm lên một tiếng kinh thiên, khí tức bạo phát đi ra càn quét một khu vực lớn quanh nó.

“Bẩm..bẩm thống lĩnh, Huyền Thương Môn chấp sự truyền đến thông tin, rất có thể có một chi hung thú quân đoàn đang bí mật xâm nhập từ bên dưới lòng đất”.

Nhưng c·hết trên chiến trường cũng là vinh hạnh của binh sĩ, được c·hết bên cạnh đồng đội thì còn có thể đòi hỏi gì hơn, Võ Minh cười lớn một tiếng, là để giải toả cũng là để cười nhạo bản thân yếu đuối.

Một đầu U Hàn Thú khổng lồ bò lên khỏi mặt đất, nó trên lưng xuất hiện một toà băng sơn, U Hàn Thú đầu giống như rùa, lại có phần gai góc hơn, hai mắt của nó tựa như hai hòn ngọc, lam quang vương vấn xung quanh.

“Bùi Dương, không phải lúc tranh đấu đâu”. Võ Minh không thèm nhìn hắn, tay không ngừng đánh ra quyền ảnh.

“Hắc hắc, Võ đội trưởng làm sao bi quan như thế, đám hung thú cấp thấp này căn bản không phải là đối thủ của chúng ta”.

Trong tay hắn cự phủ cự hình hoá, khí thế trong thoáng chốc tăng trưởng, một rìu đã đem hung thú đầu lâu chém thành hai nửa, ngay cả mặt đất cũng bị lực lượng tác động nứt ra một mảng lớn.

Càng ngoài ý muốn hơn là, đối phương vậy mà lại là U Hàn Thú nhất tộc, lần đại chiến trước bọn hắn không thể phát hiện ra tung tích của U Hàn Thú, không ít người cho rằng bọn chúng đã rời đi.

“Ngươi nói cái gì ?”. Mạc Đăng Phong quát một tiếng.

Võ Minh cùng đám binh sĩ đứng cạnh bị thổi bay ra ngoài mấy chục trượng, có người ngay lập tức bị khí áp nghiền c·hết.

Hung thú chạy loạn bốn phía, chiến trận tại phòng tuyến bên trong đa số đều là hung thú cấp thấp cùng võ sư cấp độ tu luyện giả, tránh xa sự khủng bố của hung thú cấp trung cùng cấp cao ở bên ngoài.

Mạc Đăng Phong lại không nghĩ thế, hắn luôn có cảm giác bất an về chuyện này, lần này chứng tỏ hắn cũng không có sai, chỉ là mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhân tộc còn chưa kịp phản ứng.

Địa chấn đột nhiên xuất hiện, mặt đất chỗ Bùi Dương đang đứng đột nhiên đổ sập xuống, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Bùi Dương còn chưa kịp định thần.

Từ cái hố mà hung thú vừa trồi lên vang vọng vô số tiếng gầm thét, đại lượng hung thú từ bên dưới mặt đất bắt đầu xông lên trên bề mặt, bọn chúng toả ra bốn phía điên cuồng tàn s·át n·hân tộc.

Đám binh sĩ cười lớn, mồm năm miệng mười nói, biểu lộ vô cùng chắc chắn, không gì có thể thay đổi quyết định của bọn hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Võ đội trưởng, chúng ta dù sao cũng từng cùng nhau chiến đấu trên chiến trường, hiện tại chúng ta làm sao có thể bỏ lại ngài chứ”.

Bùi Dương liếm nhẹ máu tươi dưới môi, nhấm nháp vị máu khiến tâm trạng hắn trở nên thoải mái, cười nói.

Bùi Dương trên thân chiến giáp phát ra quang mang, kim sắc cự thuẫn xuất hiện cản lại hung thú, Bùi Dương chớp lấy thời cơ độn thuật ra phía sau hung thú.

“Đội trưởng uy vũ, lên, g·iết đám s·ú·c sinh này”.

Hắn múa rìu bổ xuống, lần này là nhắm đến hai chân sau của hung thú, hai chân xương cốt cũng không yếu, có thể lần này Bùi Dương vận sức cực lớn, một rìu đã đem hai chân đánh gãy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hung thú cấp ba nhục thân không yếu, thượng phẩm pháp khí cự phủ cũng chỉ cắm sâu tầm ba phân vào thân thể nó, v·ết t·hương không đáng ngại nhưng lực đạo cũng đủ để đẩy nó ra xa.

Hung thú khổng lồ kia quanh thân xuất hiện khí tức lạnh lẽo, nó linh lực vận chuyển, mặt đất ngay lập tức được phủ một tầng băng mỏng, trên bầu trời cũng bắt đầu xuất hiện một đạo vòng xoáy.

Gào gào.

Thà tin là có còn hơn là không, nếu thật là thông đạo dẫn đến nơi này, không chuẩn bị ứng phó có thể sẽ là sai lầm chí mạng.

Chuyển động nhỏ như vậy cũng lọt vào tầm mắt của Bùi Dương, hắn hoang mang nhìn về mặt đất bên dưới, chẳng biết làm sao, hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Bùi Dương bất giác phát hiện, vừa rồi hắn dùng cự phủ đánh nát mặt đất bên dưới, trên một vết nứt lộ ra một thứ gì đó, lấp lánh ánh sáng màu lam.

“Bẩm, không quá chắc chắn, đám đệ tử kia tìm thấy một cái thông đạo khổng lồ dưới mặt đất, theo chiều hướng có vẻ là hướng về phòng tuyến mà đi”.

Mấy tên binh sĩ thấy đội trưởng mình như vậy, sĩ khí dâng cao, riêng phần mình lao lên chém g·iết hung thú, mỗi người đều ra sức g·iết địch, trên mặt bọn hắn không ngừng nở nụ cười, cho dù có bị đả thương cũng không thể cản lại tinh thần của bọn hắn.

Một đầu hung thú khổng lồ từ bên dưới trồi lên, một ngụm đem Bùi Dương nuốt vào bên trong bụng, cánh tay nắm cự phủ của hắn bay ra ngoài, nằm lăn lóc dưới chân Võ Minh.

Nơi này làm sao lại có hàn băng xuất hiện, Bùi Dương căn bản không thể nào hiểu được.

Mạc Đăng Phong bất giác lùi lại, hắn cũng cảm nhận được khí tức của đầu U Hàn Thú kia.

Một nhóm binh sĩ tập hợp lại với nhau, bọn hắn tụ lại thành một vòng, mỗi người canh giữ một phía, hung thú tụ tập đến đều bị bọn hắn vận dụng thuật pháp diệt đi.

Vị binh sĩ kia lên tiếng đáp ứng, vội vàng truyền âm thông báo cho mấy vị võ tông cùng tông sư khác.

“Các ngươi hãy tự bảo vệ mình, không cần lo cho ta, sống hay c·hết tự có mệnh số”. Võ Minh tức giận nói, hắn bị mấy người bao lại ở giữa, một tay chống nạng, tay còn lại phóng ra từng đạo hoả cầu công kích hung thú.

“Trở về phòng tuyến, tránh để bị tập kích”.

Không có nhiều thời gian để cân nhắc, Mạc Đăng Phong tế ra mấy kiện pháp bảo lao về phía U Hàn Thú.

“Hắc hắc, Võ đội trưởng, chúng ta đoàn đội tình cảm thân thiết, kẻ nào sẽ bỏ lại đồng đội của mình chứ”.

Ầm ầm.

Mạc Đăng Phong tất nhiên không phải đối thủ của nó, nhưng nhân tộc ba vị bán bộ thiên nhân đều đang ở phòng tuyến bên ngoài, trước khi một người trong số họ trở lại, Mạc Đăng Phong cần phải cản lại đầu U Hàn Thú này.

Nó tức giận gầm thét, lần nữa lao đến, tốc độ còn nhanh hơn trước.

Máu tươi bắn lên mặt Bùi Dương, huyết khí cùng vị đạo khiến cho hắn càng hưng phấn hơn, điên cuồng cười lớn.

Bùi Dương cúi người đưa tay bắt lấy, nó tựa như là tinh thể, nhìn qua có chút giống linh thạch chưa được gia công qua nhưng cũng không có nhiều linh khí du động.

“Đám tiểu tử các ngươi..”. Võ Minh trong lòng xúc động, không kìm được cảm xúc mà rơi ra một dòng nước mắt, hắn với tình trạng hiện tại thì tỷ lệ sống sót là vô cùng thấp.

Liệt hoả bao phủ quanh thân, liên tiếp mấy đạo liệt diễm quyền ảnh được đánh ra, mấy đầu hung thú cấp một không kịp né tránh liền bị oanh thành tro bụi.

“Cái gì !!! Chuyện quan trọng như thế làm sao bây giờ mới thông báo”. Mạc Đăng Phong tức giận nói.

Từ trên trời dần dần xuất hiện bông tuyết rơi xuống, liên tục mấy đạo hàn phong xuất hiện đem mọi thứ đóng băng, không chỉ nhân tộc mà ngay cả hung thú bị hàn phong lướt qua cũng bị hoá thành một toà băng điêu.

“Hừ, s·ú·c sinh, muốn ăn ta cũng không dễ đâu”.

Võ Minh nhìn Bùi Dương điên cuồng, lắc đầu không biết nói gì, một tên b·ạo l·ực như hắn không biết làm sao lại có thể leo lên vị trí đội trưởng.

Đột nhiên từ một rãnh nứt khác lại trồi lên một mảnh băng khác, không sai chính là trồi lên, tựa như ở phía dưới có thứ gì đẩy nó đi lên vậy.

Bùi Dương đang vô cùng thoải mái, hắn thi triển thuỷ thuật cuốn trôi máu tươi trên lưỡi rìu, chiếc rìu của hắn ánh lên quang mang, khiến hắn vô cùng thích thú. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được, Võ Minh ta sống hơn ba mươi năm, hiện tại c·hết mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cũng có thể vinh danh thủ hộ giả, vì bảo vệ hàng vạn sinh mạng mà c·hết, đám tiểu tử, cùng ta lên”. (đọc tại Qidian-VP.com)

“U Hàn Thú nhất tộc”.

Võ Minh hô lớn, tựa như có động lực thúc đẩy, hắn vứt đi cây nạng, đứng kiêu hãnh nhìn đám hung thú phía trước, một thân linh lực ba động, tu vi Thối Thể tam trọng toàn bộ bạo phát đi ra, hắn chưa từng cảm thấy bản thân mạnh mẽ như vậy trước đây.

“Không sai, Võ đội trưởng, trên chiến trường ngài vì ta đỡ một đòn mới thành bộ dạng hiện tại, ta nếu như mặc kệ ngài chẳng phải là vô ơn”.

Từ hố sâu bên dưới đột nhiên phát ra khí tức uy áp kinh người, một bàn chân to lớn bám vào mặt đất, chỉ một bàn chân cũng đủ khiến đại địa rung chuyển.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 186: U Hàn Thú