Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 196: Ý định
“Trần thúc, ngài định rời đi ngay bây giờ sao ?”.
“Hả !!”.
Trần Hạo tiến đến, linh lực quanh thân điều động, đất đá đang tự hành liên kết lại, cấu trúc hang động trong nháy mắt trở lại hoàn hảo như lúc trước, tu vi Trần Hạo hơn xa Lâm Vũ Văn, sửa đổi một cái hang nhỏ căn bản không đáng là bao.
“Bảy thành là tam đệ”.
Lâm Vũ Thần dựa theo trí nhớ chỉ đường cho Trần Hạo, năm đó hắn bị Lôi Điểu truy đuổi cũng chỉ biết cắm đầu chạy loạn vì thế vị trí hang núi quả thực khó tìm, hắn chỉ nhớ phía trước hang có một cái hồ nước nhỏ.
Trần Hạo muốn trả thù cần phải mạnh lên, ở lại Đại Mạc căn bản không có một chút tiền vốn nào để mạnh lên nhanh chóng, chỉ có trở lại phương Bắc, ở đó mới có nhiều cơ hội hơn cho hắn.
Thời gian một chén trà trôi qua, hai người rời khỏi hang động, hài cốt của Bạch Tử Du bị Trần Hạo mang ra khỏi hang, hắn nhìn bầu trời trong thoáng chốc, lại quay đầu nhìn về Lâm Vũ Thần, nói.
Trần Hạo gật đầu, thở dài nói.
Bạch Tử Du là tam đệ của Trần Hạo, hắn làm sao không tự mình mai táng, thậm chí thắp hương cũng nhờ Lâm Vũ Thần.
Tỷ lệ chắc chắn đi đến bảy thành là bởi vì cộng thêm cái tên được khắc trên lệnh bài, hài cốt này đã tồn tại từ lâu, Trần Hạo dựa vào chiều cao cùng một số chỗ rạn nứt trên xương, những nơi này đều là Bạch Tử Du vết thương trước đó, thân là tu luyện giả, trí nhớ của Trần Hạo vô cùng tốt, sẽ khó có thể quên được.
“Biết”.
“Ta quyết định, ta phải tự mình đi Đại Đường một chuyến, tam đệ tử vong, ta cần phải điều tra một chút, nếu có thể trả thù, ta muốn trả thù thay cho hắn”.
Dù sao hiện tại cũng có mấy vị tông sư toạ trấn, một tên võ tông náo không ra đại sự gì.
Lâm Vũ Thần không nhớ chuyện năm đó nhưng cái này tám chín phần mười là Lâm Vũ Văn ra tay.
Bọn hắn vừa đến Cửu Vân Thành, từ trong thành đã bay ra một vị võ tông cao thủ, giống như là xuất từ quân đội, hắn cũng không làm khó hai người, chỉ hỏi thăm một chút vì sao đến đây, Trần Hạo trả lời qua loa đại khái, tên kia liền để cho bọn hắn rời đi.
Nhìn mấy dòng chữ, Trần Hạo khóe mắt rưng rưng, hắn cố gắng kìm nén, không để nước mắt chảy xuôi, hắn nhận ra nét chữ này, chính là tam đệ của hắn.
“Trần thúc, ngài biết Ma tộc sao ?”.
“Năm đó ta bị kẹt lại trong hang động……”. Lâm Vũ Thần đem mọi chuyện kể lại cho Trần Hạo, hắn cũng cảm thấy có chút lúng túng, vạn nhất người kia thật là Trần thúc tam đệ, vậy chẳng phải là.
“Hài cốt !!”. Trần Hạo vừa nghe Lâm Vũ Thần nói qua liền sững người, lẽ nào lại vậy, ba ngày trước tận mắt thấy nhị đệ c·h·ế·t đi, hiện tại liền nghe nói tam đệ có thể cũng đã c·h·ế·t, Trần Hạo mặc dù đã lớn tuổi không khỏi cũng có chút đau buồn.
“Trần thúc không cần bi quan như thế, cùng lắm đợi khi ta tu vi đạt đến Thiên Nhân, ta sẽ đi Đại Đường hỗ trợ ngài”. Lâm Vũ Thần đáp lời, ánh mắt tràn đầy ý chí.
Đó là một tấm thanh đồng lệnh bài, bên trên còn khắc lấy ba cái chữ, liếc qua cũng có thể thấy rõ ràng, ba chữ này là Bạch Tử Du.
“Yên tâm, Cửu Vân Thành có mười vị tông sư cao thủ tọa trấn, hung thú cấp cao sẽ không đến quá gần phạm vi Cửu Vân Thành, nếu có xuất hiện ta tự tin có thể cầm cự cho đến khi mấy vị tông sư đến ứng cứu”.
Linh lực của Trần Hạo tuôn đến, mặt đất thoáng chốc rẽ ra thành hai nửa, để lộ một bộ hài cốt bên dưới, y phục rách nát, thủng ở nhiều chỗ, Trần Hạo chầm chậm dùng linh lực nâng bộ hài cốt lên.
Chương 196: Ý định
Có phi hành pháp khí đi đường vẫn vô cùng thuận tiện, với linh lực của Trần Hạo gia trì, chỉ mất một ngày một đêm, cả hai đã vượt qua Vân Mạch, nhớ năm đó Lâm Vũ Thần cùng Linh Vũ thương hội băng qua Vân Mạch cũng phải mất nửa tháng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lại phi hành mấy canh giờ, hai người rốt cuộc đi đến Cửu Vân Thành, nhìn đống hoang tàn phía dưới, Lâm Vũ Thần không biết nói cái gì, nơi này từng là quê hương của hắn, hiện tại đã thành một vùng tàn tích.
Một cái hang đá lớn, bên ngoài nứt vỡ, miệng hang sớm đã biến dạng, trần hang bên trong còn hiện lên vô số vết nứt, nhìn qua có thể thấy được kết cấu không ổn định.
Lâm Vũ Thần nghe vậy, bản năng có chút chần chờ nhưng vẫn là nói ra, Trần Hạo đã sớm biết hắn giữ một môn công pháp cao siêu, hiện tại lộ ra hẳn cũng không có vấn đề, dù sao là Trần Hạo, Lâm Vũ Thần có thể tin tưởng được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những dòng chữ này đều được viết bằng máu tươi, xem ra là Bạch Tử Du để lại.
“Có bộ công pháp kia tại, ta tự tin bản thân mình sau này có thể đột phá đến Thiên Nhân chi cảnh”.
Đây chính là tấm lệnh bài mà Lâm Vũ Thần thu được từ bên trong trữ vật giới chỉ, năm đó hắn bị kẹt lại trong hang động, may mắn thu được Huyễn Hồn Ma Công cùng với kiện trữ vật giới chỉ này, hắn còn cảm tạ vị tiền bối kia một phen, hiện tại nhớ đến cái tên được khắc bên trên lệnh bài, lúc này mới đem nó lấy ra.
Trần Hạo giống như phát hiện ra thứ gì, hắn gỡ xuống y phục của hài cốt, lật mặt bên trong ra xem xét.
Trần Hạo bay tới bay lui rốt cuộc tìm được nơi mà Lâm Vũ Thần nói, nơi này hoàn cảnh có chút khác biệt so với lời nói Lâm Vũ Thần nhưng đã qua hơn hai năm, cảnh vật thay đổi cũng có thể hiểu được.
“Đại Đường sao ?”. Trần Hạo trầm mặc, hắn kiến thức so Lâm Vũ Thần cao hơn nhiều, Đại Đường chỉnh thể thực lực mạnh hơn nhiều so với Đại Mạc, nghe nói có sự tồn tại của Thiên Nhân đệ nhị cảnh giới.
Linh nhãn của Trần Hạo sơ bộ quét qua, xem xét chăm chú hồi lâu, Trần Hạo vẻ mặt buồn rầu, nói.
Hai người cùng nhau đi sâu vào bên trong, đến một khoảng cách nhất định, Trần Hạo ra hiệu dừng lại.
“Cái…cái này”. Trần Hạo nhìn xem tấm lệnh bài, tâm tình đột nhiên có chút kích động, vội vàng hỏi ngược lại Lâm Vũ Thần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe Trần Hạo nói vậy, Lâm Vũ Thần cũng không tiếp tục hỏi, hắn chuẩn bị một chút, sau đó Trần Hạo liền mang hắn lên phi kiếm, cả hai phóng thẳng lên trời cao, rời đi Vân Thành, hướng đến Cửu Vân Thành.
Lúc này, Lâm Vũ Thần nhìn thấy Trần Hạo biểu lộ có chút kỳ lạ, hắn liền hiếu kỳ hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Trần thúc, tại sao ngài không tự mình đi làm ?”. Lâm Vũ Thần hoang mang hỏi.
Trần Hạo một chữ vậy mà khiến Lâm Vũ Thần vô cùng ngạc nhiên, hắn tìm đọc vô số bí tịch cũng không thể tìm được một chút thông tin về Ma tộc, làm sao Trần Hạo hiện tại liền nói biết một cách đơn giản như vậy.
“Đúng vậy, dựa theo pháp quyết bên trong, môn công pháp này quả thực là có nguồn gốc từ Ma tộc”. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhưng Trần thúc, nơi đó dù sao cũng là Thanh Huyền đại sâm lâm ngoại vi khu vực, hiện tại đến đó có ổn hay không ?”. Lâm Vũ Thần nói, vạn nhất xuất hiện hung thú cấp cao vậy liền phiền toái.
Bạch Tử Du thân phận so với suy nghĩ của hắn còn cao hơn nhiều, lý do hắn c·h·ế·t vẫn là một điều bí ẩn, Vân Tường Môn, Trần Hạo còn chưa nghe qua cái tên này lần nào.
Lâm Vũ Thần đưa mắt tìm kiếm bên trong trữ vật giới chỉ của hắn, một lúc sau, trữ vật giới chỉ của hắn sáng lên một cái, một vật xuất hiện trong tay Lâm Vũ Thần.
“Đi, dẫn ta đi hang núi đó một chuyến”. Trần Hạo đứng dậy, nghiêm giọng nói.
Đến bây giờ nhớ lại, hắn mới cảm thấy mình thật nực cười, Tây Nam phương hướng, phía bên kia Thanh Huyền đại sâm lâm chính là Đại Đường cảnh nội.
“Trần thúc yên tâm, ta sẽ sống tốt, ngài không cần phải lo lắng cho ta”.
“Ta gọi Bạch Tử Du, xuất thân Đại Đường cảnh nội, Vân Tường Môn, tông môn của ta tao ngộ diệt môn chi kiếp, ta liều mình băng qua Thanh Huyền đại sâm lâm, mang theo Ma tộc công pháp, môn công pháp này cũng chính là nguyên nhân tông môn ta bị diệt, người nào hữu duyên đạt được nó cần phải cẩn thận, nếu để lộ ra ngoài tất sẽ chịu họa diệt vong, khuyên ngươi một câu nên trốn sang đại lục khác, ít nhất đừng để Đại Đường mấy đại thế lực biết được ngươi đang nắm giữ nó”.
“Vũ Thần, ta đã hứa với phụ thân ngươi là sẽ chăm sóc cho ngươi nhưng có lẽ ta sẽ phải thất hứa lần này, tiểu tử ngươi cũng xem như đã lớn, tự lo cho bản thân hẳn là có thể đi”.
Vậy chẳng phải những thông tin quan trọng trước nay đều ở trước mặt hắn mà hắn lại không biết hay sao.
Lâm Vũ Thần lộ ra có chút buồn bã, gật đầu nói.
“Hẳn là ở đây”. Trần Hạo nói.
Mặc dù tấm lệnh bài này khắc tên tam đệ nhưng Trần Hạo cũng không quá chắc chắn, dù sao thế giới rộng lớn đến nhường nào, người trùng tên cũng không phải số ít, cái tên Trần Hạo cũng có không ít người dùng.
Trần Hạo đột nhiên nhớ đến, năm đó khi hắn cùng Lâm Vũ Đồ hỏi Bạch Tử Du xuất thân nơi nào, Bạch Tử Du đôi mắt ẩn chứa một tia u sầu, đầu vô thức nhìn về hướng Tây Nam, năm đó Trần Hạo nghĩ Bạch Tử Du chỉ là vô tình mà thôi, bởi hướng đó cũng chỉ có Thanh Huyền đại sâm lâm mà thôi.
Lâm Vũ Thần cũng có chút bất ngờ, năm đó hắn chỉ lấy đi công pháp cùng giới chỉ trên tay hài cốt, hắn cũng không có đụng đến y phục, không nghĩ tới bên trên vậy mà có mấy dòng chữ.
“Ngươi có được nó từ đâu ?”.
“Không tệ, ngươi còn trẻ như thế, tu vi đã siêu việt phụ thân ngươi năm đó, tương lai hẳn sẽ có thành tựu, chỉ là ta cũng không biết mình có thể thấy được ngày đó hay không”. Trần Hạo tự giễu nói.
“Tiểu Thần, ngươi hãy đem hắn mai táng ở một nơi nào đó, ít nhất là xây cho hắn một ngôi mộ thoả đáng, cũng thay ta cắm cho hắn mấy nén hương”.
Kỳ thực nói ra lời này, Trần Hạo trong lòng cũng không có nắm chắc quá nhiều, dù sao hắn chỉ là một tên võ tông, mà Đại Đường cường giả như mây, có thể diệt đi một chi tông môn, chỉ sợ kẻ địch thực lực cũng không kém, chí ít cũng phải có Thiên Nhân cường giả đi.
“Công pháp sao ?”. Trần Hạo nghĩ thầm, lúc này mới hỏi lại. “Vũ Thần, nói thật cho ta biết, bộ công pháp kia thật sự là xuất từ Ma Tộc”.
Hắn đánh ra một chưởng, đất đá vỡ tung để lộ ra một không gian nhỏ, chính giữa gian phòng là một cái ụ đất, nhìn qua có chút qua loa, phía trước cắm một thanh hắc đao, chính là thanh đao năm xưa của Lâm Vũ Thần.
Nói đoạn liền vận dụng linh lực đem hài cốt nghiền nát thành bụi, lại lấy ra một cái bình nhỏ, đem cốt bụi bỏ vào, sau đó lại đưa cho Lâm Vũ Thần.
Mặc dù có nhiều vết thương vẫn tương đối mới, Trần Hạo không thể nhận ra nhưng với những dấu tích này, hắn mới có thể đưa ra phán đoán của mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.