Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 209: Một quyền

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 209: Một quyền


Trận đấu rất nhanh liền bị kéo xuống mặt đất bên dưới, mấy vị Huyền Thương Môn đệ tử rất nhanh cũng đã đi xuống hỗ trợ.

Bên cạnh một đầu Tử Dực Hổ đột nhiên b·ốc c·háy dữ dội, Lâm Vũ Thần thân ảnh từ bên trong hỏa diễm hiện ra, tay phải đã tụ lực từ lâu, một quyền tung ra đấm thẳng vào miệng Tử Dực Hổ.

Rất nhanh từ phía xa liền xuất hiện ba đạo thân ảnh, bọn chúng hình dáng như hổ, trên đầu mọc hai cái sừng dê, sau lưng mọc ra hai cái cánh dơi, biểu lộ dữ tợn.

Lời này nói ra cũng để Lâm Vũ Thần gật gù, địa vị là vô cùng quan trọng, nó ảnh hưởng đến cách nhìn của người khác đối với bản thân một người, suy cho cùng, đa số các mối quan hệ trong xã hội cũng là dựa trên lợi ích mà hình thành, địa vị của một người không thể nghi ngờ gì là một món hời lớn.

“Lâm công tử, xem ra lần này cần Huyền Thương Môn mấy vị đệ tử hỗ trợ một hai, Lâm công từ chỉ cần cầm chân được một đầu Tử Dực Hổ là được, đợi Khương gia huynh đệ xử lý xong hai đầu kia tất nhiên sẽ tiến đến ứng cứu”. Vương Ất vội vàng quay người hướng Lâm Vũ Thần nhờ vả.

Lâm Vũ Thần có thân phận như thế, lời nói của hắn hẳn là sẽ được mấy vị đệ tử kia chú ý.

“Lại nói linh chu bên trên còn có hai vị Kim gia tử đệ, Vương tiền bối không định kết giao sao ?”. Lâm Vũ Thần đột nhiên hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên mũi thuyền, Kim Ngọc Long hướng tỷ tỷ của mình hỏi nhỏ, Kim Ngọc Phượng cũng không trả lời thế nào, chỉ chăm chú nhìn về hướng Tây Nam. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương Ất đã có nhiều năm kinh nghiệm giao thương buôn bán với Huyền Thương Môn, vì thế thông tin trong nội bộ tông môn hắn cũng biết một phần, bất kỳ người nào có tiếng tăm đều được Vương Ất nhớ rõ, nếu có cơ hội hắn sẽ không ngần ngại mà làm quen tạo mối quan hệ.

Một kích vừa rồi Lâm Vũ Thần là dùng toàn lực, lại thêm linh lực gia trì, đánh cho Tử Dực Hổ răng môi lẫn lộn.

Gia nhân của hắn bên trong còn có ba vị tu luyện giả, một vị Thối Thể nhị trọng, hai vị Thối Thể nhất trọng, hẳn là ổn thoả.

“Vương tiền bối, thẳng thắn một chút a, hai vị kia thân phận là thế nào ?”. Lâm Vũ Thần nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn về Vương Ất.

“Xem ra cần phải ra tay rồi”. Lâm Vũ Thần nghĩ thầm, hắn cũng không phải chỉ là đứng nhìn mà là đang tìm thời cơ thích hợp, hiện tại thời cơ đã đến, thân thể hoá thành một đạo hoả diễm sau đó liền biến mất.

“Chỉ là hiếu kỳ mà thôi”.

Hung thú cấp ba thực sự rất mạnh, mấy vị Thối Thể nhất trọng cũng khó mà địch lại nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Khương D·ụ·c, Khương Hàn đâu, hai người bọn hắn có thể xử lý được không ?”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Linh chu bên trên có hai tòa kiến trúc, một toà chủ lâu là để cho thương nhân cùng thuộc hạ cư trú, toà còn lại là để cho hương khách lưu lại, đôi bên kiến trúc cũng như nhau, chỉ là chủ lâu có phần bế thế hơn đôi chút.

“Nhìn đến công tử thực sự biết thưởng thức trà, đối với tại hạ cũng xem như đồng đạo”. Vương Ất cười hắc hắc, đáp.

Vương Ất nhíu mày, Tử Dực Hổ không chiến cũng không yếu, Khương gia huynh đệ chỉ sợ thật là không đánh lại.

“Không cần phải như vậy, ta đoạn thời gian tới sợ là ít ở lại trong tông, hơn nữa, trà ngon nếu ngày nào cũng được thưởng thức thì sẽ thành hàng phổ thông”.

“Lâm công tử nói đùa, tại hạ là cùng Huyền Thương Môn hợp tác, đã là Huyền Thương Môn đệ tử tất nhiên bỏ qua thân phận trước đó, bọn hắn cho dù có là vương tộc nhưng tại trong tông không có địa vị thì cũng chỉ như đệ tử bình thường mà thôi”.

Kim gia đứng hàng Bát đại gia tộc một trong tại Đại Mạc, Lâm Vũ Thần sẽ không cho rằng Vương Ất không biết hai người dưới kia.

Hai người hàn huyên hồi lâu, Lâm Vũ Thần càng đối với Vương Ất nảy sinh ấn tượng, người này thực sự biết ăn nói, mới vài ba câu đã có thể xem Lâm Vũ Thần như bằng hữu lâu năm, có lẽ cũng bởi vì thế mà trở thành thương gia.

“Lâm công tử khách sáo, nếu công tử thực sự thích nó tới vậy, không bằng nửa năm sau ta quay trở lại Huyền Thương Môn một chuyến, tất nhiên sẽ mang một lượng lớn lá trà đến tặng cho công tử”. Vương Ất cười nói.

“Ách, đại tỷ, ta chỉ hỏi thôi mà, ngươi cao giọng như thế làm gì ?”. Kim Ngọc Long biểu lộ uỷ khuất.

“Cái gì !! Hung thú cấp ba cũng không phải rau ngoài chợ, làm sao đến một lúc ba đầu”. Vương Ất giật nảy mình, lại phát hiện biểu hiện có chút thất thố, vội vàng ngồi xuống, ra vẻ đạo mạo nói.

Lâm Vũ Thần là trưởng lão đệ tử, tầng thân phận này đặt tại trong tông cũng là tam lưu, mấy năm trước còn được bàn tán sôi nổi, Vương Ất đã sớm đem Lâm Vũ Thần hoạ tượng nhớ kỹ trong lòng, không nghĩ tới còn thực sự gặp được hắn.

“Ngươi hỏi nhiều như thế làm gì ? Trên thuyền còn có mấy vị cao thủ, chúng ta người đông thế mạnh tất nhiên là không có vấn đề”. Kim Ngọc Phượng tức giận nói.

Đám đệ tử thấy Tử Dực Hổ đột nhiên b·ị đ·ánh bay, đám người có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi bọn hắn để ý thấy Lâm Vũ Thần đang đứng cạnh đó.

Dù vậy, nghe là một chuyện, tin hay không là một chuyện khác, cái gọi là vứt bỏ thân phận trước cũng chỉ là tông môn khích lệ đám tu luyện giả xuất thân tán tu mà thôi, thân là thương nhân, Vương Ất làm sao có thể dễ dàng bỏ qua hai người kia chứ.

Hai bên đang ngồi thưởng trà, đột nhiên từ bên dưới truyền đến tiếng bước chân, đầu cầu thang xuất hiện một vị nam tử, ăn mặc bình thường, thần sắc lo lắng.

Tu luyện giả muốn băng qua rừng núi để di chuyển giữa các quận là còn có thể nhưng phàm nhân thì không có cách nào, nếu tự mình băng rừng thì quá nguy hiểm, nơi hoang vu như vậy tất nhiên có không ít dã thú, hung thú các loại.

Lâm Vũ Thần đứng trên lầu cao quan chiến, hai bên mỗi một đạo thuật pháp đều bị hắn thu vào tầm mắt, Tử Dực Hổ thực lực quả thực không yếu, bọn chúng không nắm giữ bất kỳ đặc thù thuật pháp nào, chỉ là vận dụng linh lực cường hóa đòn đánh.

“Đại tỷ, ngươi nói chúng ta làm sao xui xẻo như vậy, vừa xuất tông không lâu liền đụng phải hung thú”.

Tử Dực Hổ cũng không nghĩ tới chính mình đột nhiên lại bị công kích bất ngờ như vậy, thân thể bay về phía sau, chấn nát liên tiếp mấy gốc cây lớn, miệng tràn ngập máu tươi, răng rơi lả tả.

“Lão gia, có chuyện lớn !!”. Nam tử nhìn hướng Vương Ất hô lớn.

Vương Ất âm thầm quan sát, Lâm Vũ Thần giống như thật có hứng thú với hai người, nhưng nghĩ kỹ lại, vị nữ tử kia dung mạo cũng tính nhất lưu, nam nhân tuổi trẻ chí lớn, đối với mỹ nữ có hứng thú cũng là điều hiển nhiên.

“Ha ha, loại trà này là tại hạ mua được từ Nguyệt Quận, vị đạo thanh mát rất thích hợp với thời tiết nóng như hiện tại, Lâm công tử nếu thích, ta có thể đem một phần tặng cho công tử”.

Vương Ất mắng một tiếng, mắt liếc về Lâm Vũ Thần, thấy hắn không có để ý mới ra hiệu tên gia nhân kia mở miệng.

Một chiếc linh chu đang phi hành trên không, tốc độ cũng không phải quá nhanh, bên dưới là rừng rậm bạt ngàn, địa hình bằng phẳng, phóng tầm mắt ra xa mấy chục dặm cũng không phát hiện bất kỳ một ngọn núi nào.

Hai người này là Vương Ất thuê đến, cả hai là thân huynh đệ, tu vi đều là Thối Thể tam trọng, bởi vì hợp tác đã lâu vì thế Vương Ất đối với hai người cũng rất tin tưởng.

Lâm Vũ Thần cũng không có chối từ, rất nhanh chuyện hung thú tập kích đã được thông báo cho toàn bộ người trên thuyền.

Đối diện Lâm Vũ Thần là một vị trung niên nam tử, hình thể cao gầy, tướng mạo phổ thông, hắn gọi Vương Ất, là một tên thương nhân, chiếc linh chu này cũng là của hắn.

“Lâm công tử đối với hai người kia có hứng thú gì sao ?”.

Hai bên rất nhanh liền lâm vào giao chiến, Khương gia huynh đệ trên thân vậy mà có hai kiện cực phẩm pháp khí, xem ra là Vương Ất cung cấp cho bọn hắn, Vương Ất dù sao cũng là thương gia, tài lực vẫn là có, vì bảo hộ tính mạng của mình mà bỏ ra hai kiện cực phẩm pháp khí vẫn là có thể hiểu được.

Mấy tên đệ tử sắc mặt mỗi người đều không giống nhưng cũng chịu góp một phần sức lực, dù sao bọn hắn cũng là đi nhờ người khác, gặp hiểm nguy liền bỏ trốn căn bản không phải thứ bọn hắn truy cầu.

“Bẩm, nghe nói là ba đầu Tử Dực Hổ, thực lực không yếu, hai người nói có thể đánh nhưng không chắc chống đỡ được cả ba đầu”.

Lâm Vũ Thần ngồi trên một cái ghế gỗ, trong tay nâng một chén trà nhỏ, biểu lộ vui thích, hắn thích trà hơn là rượu, uống vào cảm giác vô cùng sảng khoái.

Câu hỏi của Lâm Vũ Thần quá thẳng thừng, nhất thời khiến cho Vương Ất cứng họng một lúc, sau đó mới vội vàng nói.

Chủ lâu bên trên, trên đỉnh là một chỗ không gian thoáng đãng không có mái che, đứng ở nơi này có thể quan sát bốn phương tám hướng, nơi này vô cùng thích hợp để ngắm cảnh đẹp xung quanh.

“Vậy làm phiền Vương tiền bối”. Lâm Vũ Thần lễ độ đáp, hắn thực sự yêu thích loại trà này.

“Kỳ thực cũng không phải bí sự gì, hai người kia mặc dù là Kim gia tử đệ nhưng cũng không phải là chính mạch, gia tộc lớn đều có chi mạch, Kim gia cũng vậy, cả hai người tại Kim gia bên trong địa vị cũng không cao, cho nên….”. Vương Ất đang định nói thêm cái gì, mắt lại nhìn hướng Lâm Vũ Thần, lộ vẻ khó nói.

Từ trên thuyền bay ra hai đạo thân ảnh, khí tức tu vi đều là tam trọng cao thủ, hẳn là Khương gia huynh đệ.

Đại Mạc cảnh nội, Hoa Quận một chỗ khu vực nào đó.

Cơ hội hiếm thấy như vậy, Vương Ất tất nhiên không bỏ lỡ, Lâm Vũ Thần không chỉ được ở trong một gian phòng rộng lớn mà còn được đối đãi như khách quý, hơn xa mấy vị đệ tử khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Trà ngon”.

“Đại tỷ, ngươi nói chúng ta có thể đánh lại ba đầu hung thú cấp ba sao ?”.

Vương Ất suy nghĩ một chút sau đó nói.

Huyền Thương Môn đệ tử bảy người bên trong chỉ có mình Lâm Vũ Thần có tu vi cao hơn nhất trọng, còn lại đều tại nhất trọng bồi hồi.

Hơn mười vị tu luyện giả đối đầu ba đầu hung thú cấp ba, nói thực cũng là quá sức bọn hắn, Khương gia huynh đệ tình trạng còn tốt nhưng mấy người còn lại thì không như vậy.

Xung quanh cũng không có bất kỳ thành trấn nào, hoàn cảnh còn tương đối nguyên sơ.

Địa thế như vậy rất dễ dàng cho việc di chuyển, Hoa Quận đa số là địa hình đồng bằng, nhân khẩu đông đúc, có thể vẫn còn có rất nhiều khu vực chưa được khai thác tỷ như nơi này.

“Ra thế, ta đã hiểu”. Lâm Vũ Thần hiểu ý, hắn cũng không làm khó Vương Ất, trực tiếp xua tay, thảo nào Huyền Thương Môn bên trong rất ít khi nghe về bọn hắn.

“Lão gia, phía Tây Nam cách mười dặm có ba đầu hung thú cấp ba đang tiếp cận”.

“Hốt hoảng như vậy còn ra thể thống gì, không thấy ta đang cùng Lâm công tử thưởng trà sao ?”.

Chính giữa là một cái bàn gỗ lớn, nhìn vân gỗ có thể thấy được là một loại gỗ quý, bàn gỗ được chạm khắc tinh xảo, bên trên còn khảm nạm lấy mấy khối bảo ngọc, giá trị chỉ sợ cũng không thua một kiện thượng phẩm pháp khí.

Thương nhân muốn di chuyển qua các quận cũng đều di chuyển bằng linh chu vì thế bên dưới mặt đất cũng không xuất hiện một con đường mòn nào.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 209: Một quyền