Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 212: Thiên Vân Thành
“Tại hạ Lâm Vũ Thần, tính toán cũng là Lâm gia tử đệ”. Lâm Vũ Thần cười nói.
“Không tệ, không tệ, hoàn cảnh so với lời kể còn tốt hơn nhiều”. Lâm Vũ Thần cười nói.
“Dừng lại, phía trước là Lâm gia biệt phủ, không biết vị huynh đệ này đến đây có việc gì ?”.
Nơi này chính là nơi là tân thành được xây dựng, kể từ sau khi đại chiến kết thúc, khu vực phạm vi trăm dặm xung quanh nơi này được dọn dẹp sạch sẽ, toàn bộ cây cối đều bị chặt bỏ, mặt đất gồ ghề toàn bộ được san lấp lại cho bằng phẳng.
Năm ngày sau.
“Xem như thù lao”. Lâm Vũ Thần quay người rời đi.
“Bẩm phu nhân, vị công tử này vừa đến, chúng ta còn chưa hỏi rõ ý đồ”.
Lâm Vũ Thần gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hắn đưa mắt nhìn về phía sạp hàng của nam tử, lại chủ động đưa tay lấy một cái dây chuyền ngọc, trữ vật giới chỉ toả ra quang mang, một túi tiền xuất hiện trước mặt nam tử.
Kim gia toàn tộc cũng được chuyền dời đến Thiên Vân Thành, hiện tại là gia tộc lớn mạnh nhất tại Thiên Vân Thành, Kim gia mở ra vô số sinh ý, buôn bán đủ loại mặt hàng, mấy gia tộc khác nhất thời không thể cạnh tranh nổi, bọn hắn đã cùng nhau đến phàn nàn quận chủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dân chúng cũng không có bởi vì vậy mà phẫn nộ, chuyện như vậy xảy ra cũng rất dễ hiểu, cầu quá lớn trong khi cung còn chưa đủ dùng, chỉ có thể tự trách bọn hắn xui xẻo. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vũ Thần đệ trước vào tiền sảnh ngồi một chút đi, ta sẽ đi báo với phu quân”.
Nhìn thấy Lâm Vũ Thần cũng là người hiểu lễ nghi, Từ Hân cũng không có hỏi thêm, chỉ nói.
“Công tử nói ngài là Lâm gia tộc nhân nhưng Lâm gia Vũ chữ lót đều là trưởng bối trong tộc, làm sao ta còn chưa thấy qua ngài ?”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngắn ngủi thời gian hai năm, Thiên Vân Thành đã được hình thành, tường thành cao đến hơn hai mươi trượng, bên trên đứng lấy không ít quan binh, ngày đêm canh gác.
Hắn đây là lần đầu tiến đến Thiên Vân Thành, hai năm thời gian đều ở trong tông tu luyện, kiến thức về Thiên Vân Thành cũng là hắn nghe đồng môn kể lại.
Bởi vì Bàn Huyết Thụ đ·ã c·hết, Lâm Vũ Thần đành vứt bỏ ý niệm của mình, một đường thẳng hướng về phía Tây Nam, đi đường ròng rã năm ngày, hắn rốt cuộc đi đến rìa bên kia của Vân Mạch.
Nam tử nhìn thấy Lâm Vũ Thần khí độ nho nhã, bất luận là y phục hay phong thái đều giống như là một vị công tử nào đó, vội vàng nói.
Lâm gia hiện tại ở tại Thiên Vân Thành mở ba gian cửa hàng, một toà tửu lâu, hai cửa hàng mua bán đan dược cùng pháp khí, thu nhập cũng không tệ lắm.
Thiên Vân Thành cụ thể chia làm năm khu, bao gồm khu vực trung tâm, còn lại bốn khu vực phân biệt theo bốn hướng là Tây Bắc, Tây Nam, Đông Bắc, Đông Nam.
Dân chúng cũng bắt đầu khai hoang, thành lập ruộng đất, vườn tược.
Lời còn chưa dứt, từ phía sau đi đến một cái xe ngựa, kéo theo sự chú ý của cả Lâm Vũ Thần lẫn hai vị nam tử.
Lâm Vũ Thần chờ đợi một canh giờ rốt cuộc cũng được tiến vào bên trong thành, với thân phận Huyền Thương Môn đệ tử của hắn, binh lính canh giữ cổng thành cũng không dám làm khó dễ, vội vàng mở đường cho Lâm Vũ Thần tiến vào.
Nữ tử nhìn qua tuổi tác chỉ hơn Lâm Vũ Thần một chút, tính toán vẫn là còn trẻ, nàng nhìn về phía Lâm Vũ Thần chốc lát, ánh mắt lại hướng về hai vị nam tử bên cạnh, vẻ dò hỏi.
Nhiều người còn tụ tập lại thành một nhóm dân cư lớn, tại Thiên Vân Thành bên ngoài phạm vi chừng mười dặm đường lập một cái trấn nhỏ để sinh sống, dù sao Thiên Vân Thành hiện tại được xem là tòa thành kiên cố nhất tại Vân Quận, cho dù không thể sinh sống ở nội thành nhưng có thể sống ở gần đó cũng đã rất tốt.
Đại lượng thường dân đổ về nơi này sinh sống, nhiều thương nhân cũng chọn ở lại nơi này mở ra sinh ý làm ăn, bởi vì là tân thành nên Thiên Vân Thành có rất nhiều cơ hội để phát triển.
Lâm gia tiền sảnh đặt lấy một cái bàn đá lớn đủ cho mười mấy người ngồi, Lâm Vũ Thần ở chỗ này chờ đợi, bên cạnh có một vị thị nữ đến hầu hạ rót trà cho hắn.
Nàng gọi Lâm Vũ Thần một tiếng đệ đã xem như đối với hắn tin tưởng, quay người liền đi vào trong phủ, Lâm Vũ Thần thấy vậy liền đi theo vào bên trong.
Chương 212: Thiên Vân Thành
“Phu nhân”.
“Tại hạ là xem như là Hoá chữ lót, chỉ là bời vì vài lý do đặc biệt nên mới để tên như vậy, lại nói không biết phu nhân là ai, tại hạ còn chưa gặp qua”.
Rất nhiều người đổ về Thiên Vân Thành vì thế Vân Quận quận chủ đã ban bố mệnh lệnh ngừng cung cấp khu vực sinh sống, hiện tại trừ những người đến trước đã được cấp đất, những người đến sau chỉ có thể ở lại tại các gian khách điếm, dãy trọ.
Các thế lực chủ chốt còn chưa thành hình, rất nhiều người bởi vì tích trữ của cải trước đại chiến mà trở nên giàu có, nhiều cái gia tộc mới được thành lập, sơ sơ tại Thiên Vân Thành bên trong hiện tại cũng có mười mấy cái gia tộc nhỏ, Lâm gia cũng chính là một cái trong đó, đứng hàng trung tầng.
Thân làm quận chủ, Kim Trung Minh cũng không thể một mình nâng đỡ Kim gia, chỉ có thể tạm thời đồng ý sẽ giới hạn năng lực của Kim gia, có thể lúc đó cũng chỉ là nói miệng, đến hiện tại còn chưa có động thái cụ thể nào.
“Phụ thân vẫn còn sung sức, đem gánh nặng trên đầu vứt cho ta, hiện tại đang ngày ngày tận hưởng, trồng hoa nuôi cá”. Lâm Hoá Sinh thở dài nói, Lâm Vũ Nhạc truyền chức vị gia chủ cho hắn, hắn lúc này mới biết làm gia chủ cũng không dễ như hắn nghĩ, thảo nào Lâm Vũ Nhạc nhìn qua lại già hơn so với tuổi.
“Ha ha, ngũ đệ, ngươi đến Thiên Vân Thành vậy mà không có thông báo trước, ta lại không cho người tiếp đón, phụ thân nếu biết ngươi đến hẳn sẽ rất vui”. Lâm Hoá Sinh nhìn thấy Lâm Vũ Thần liền cười lớn nói.
“Hai vị huynh đệ, tại hạ tên gọi….”.
Lâm Vũ Thần bừng tỉnh đại ngộ, ra là nhị ca phu thê, Lâm Hoá Sinh năm đó còn chưa có kết hôn, không nghĩ tới hai năm trở về đã có cả hài tử, đứa bé trong tay vị phu nhân kia tám chín phần mười là của Lâm Hoá Sinh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Hoá Sinh gật đầu nói, hắn không thích tu luyện chỉ thích quản gia, nhờ có hắn Lâm gia tốc độ phát triển so với lúc trước Lâm Vũ Nhạc nắm quyền còn cao hơn một chút.
Nam tử nhận lấy túi tiền, mở ra bên trong có không ít kim tệ, lại hướng về phía Lâm Vũ Thần định nói một tiếng tạ, không nghĩ tới người đã biến mất không thấy.
“Hừ, Từ phu nhân chính là gia chủ phu thê, thân là Lâm gia tộc nhân ngươi làm sao lại không biết”. Vị phu xe phía sau tức giận nói.
Lâm Hoá Sinh mặc một bộ thường phục đi đến, trên cằm lún phun râu, nhìn dáng vẻ rất có phong thái nhất gia chi chủ.
Hơn nữa Vân Mạch hoàn cảnh hiện tại vô cùng an toàn, không chỉ có trấn mới này, rất nhiều tiểu trấn cũng đã được thành lập bên trong Vân Mạch.
Lâm Vũ Thần chậm rãi bước đi trên đường, hắn cũng không có việc gì phải vội vàng, qua thời gian một chén trà, hắn đã đến được Tây Bắc khu, lại hỏi người qua đường một chút mới có thể đến trước Lâm gia biệt phủ.
Hai tên nam tử giữ cửa vội vàng cúi chào, Lâm Vũ Thần đứng một bên nhìn xem, hắn còn không biết Lâm gia có người này.
Thành nội dân cư đông đúc, hoàn cảnh nhộn nhịp, phóng tầm mắt ra bốn hướng đều có thể thấy không ít lầu cao, thậm chí vừa đi đường không lâu liền đập vào mắt là một toà biệt phủ sang trang, bên ngoài lính canh ngăn người qua lại.
Năm xưa sở dĩ dân thường rất ít khi tiến vào Vân Mạch, thứ nhất là bởi vì có nhiều hung thú sinh sống, thứ hai là Quận chủ ban bố mệnh lệnh muốn giữ lại sinh thái bên trong Vân Mạch dùng để rèn luyện hậu bối.
Tiếng bước chân từ xa truyền đến, Lâm Vũ Thần thính lực rất nhạy, cách xa mười trượng hắn cũng có thể nghe thấy tiếng động nhỏ.
Lâm Vũ Thần trước khi đến được Thiên Vân Thành đã đi ngang qua một cái trấn nhỏ, trấn bên trong hoàn cảnh đơn sơ, nhà cửa đều là tạm bợ, giống như là mới thành lập không lâu.
Lâm Vũ Thần nghe vậy liền bật cười, phụ thân hắn từ khi phân gia đã không đặt tên lót theo tộc quy, hắn sau khi trở lại Lâm gia cũng không có ý định đổi tên, Lâm Vũ Nhạc đối với chuyện này cũng không có từ chối, chỉ là nếu sau này Lâm Vũ Thần nếu sinh hài tử thì phải đặt chữ lót dưới đời chữ Hoá.
“Nhị bá sức khoẻ vẫn ổn chứ ?”. Lâm Vũ Thần hỏi.
“Vị công tử này, không biết ngươi đến chúng ta Lâm gia làm cái gì ?”. Nữ tử tỏ vẻ đã hiểu, hướng Lâm Vũ Thần hỏi.
Một tên nam tử hiểu ý, hắn vội bước đến ôm quyền nói.
Trung tâm Thiên Vân Thành giống như bao thành trì khác đều là một cái quảng trường lớn, nơi này còn rộng hơn Huyền Thương Môn ngoại môn đệ tử quảng trường, xung quanh dựng không ít sạp hàng buôn bán, mùi thơm thức ăn lan toả bốn phía, tiếng nói cười vang vọng khắp nơi.
Biệt phủ vô cùng rộng lớn, bên trong cũng xây dựng không ít lâu đài đình các, kiến trúc có chút hoa mỹ.
Xe ngựa dừng lại bên cạnh Lâm Vũ Thần, phu xe bước xuống vén rèm cửa, từ bên trong bước xuống một vị nữ tử, dáng vẻ thành thục, áo gấm lụa hoa, trong tay còn bế một đứa bé.
“Công tử nếu là tìm Lâm gia vậy thì phải đi đến Tây Bắc khu, nơi đó có không ít gia tộc lớn, Lâm gia là một cái trong đó, cụ thể đường đi tại hạ cũng không rõ ràng lắm”.
Trong đó, hướng Tây Nam chính là phủ thành chủ, Thiên Vân Thành thành chủ cũng chính là Vân Quận quận chủ Kim Trung Minh, Quận chủ phủ đã được di chuyển từ Vân Thành đi đến Thiên Vân Thành.
Phía trước đại môn đứng lấy hai người, tướng mạo phổ thông, nhìn qua còn khá trẻ chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, tu vi cả hai đều là Chuyển Linh cửu chuyển, một người đi đến ngăn lại Lâm Vũ Thần.
Hắn tính khí nóng nảy, đang định nói tiếp thì bị ánh mắt của Từ Hân cản lại, phu xe sợ hãi lùi về phía sau, không dám ho he nửa lời.
Lời này vừa dứt liền khiến cho mấy vị gia nhân cùng nữ tử tỏ vẻ ngạc nhiên, nữ tử từ tốn nói.
Một vị thị nữ đi đến đỡ nàng bước xuống xe.
Lâm Vũ Thân ôm quyền chào, sau đó nói.
“Ha ha, ta nhìn nhị ca sung sức như vậy, những năm nay hẳn là trôi qua rất tốt, Lâm gia phát triển cũng không tệ”. Lâm Vũ Thần cười trừ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện tại hung thú lấn chiếm đất đai phía Tây Vân Quận, Quận chủ cũng không còn cách nào tốt hơn, chỉ có thể để dân chúng mặc sức khai phá Vân Mạch, ngày sau cũng chỉ có thể để đám hậu bối mạo hiểm đi Thanh Huyền đại sâm lâm ngoại vi khu vực để rèn luyện.
“Tạm được, Thiên Vân Thành bên trong cũng chỉ có Kim gia là đáng lo, những gia tộc còn lại so Lâm gia không mạnh hơn bao nhiêu”.
Lâm Vũ Thần dạo chơi bốn phía, Thiên Vân Thành bởi vì mới thành lập cho nên cũng không có quá nhiều nơi để thăm thú, hắn trong chốc lát đã cảm thấy nhàm chán.
“Hoá ra là nhị tẩu, Vũ Thần có chút bất kính rồi”. Lâm Vũ Thần ôm quyền chào, lộ vẻ áy náy.
“Vị huynh đài này, cho hỏi Lâm gia đi hướng nào ?”. Lâm Vũ Thần đến bên một quầy bán hàng, cười hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.