Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 211: Tìm được

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 211: Tìm được


Hắn đứng trên một ngọn cây cao quan sát, tóc dài phiêu dật trong gió, đại thành Cảm Linh Thuật phóng xuất ra hai trăm trượng phạm vi bên ngoài, linh lực hắn quét qua từng ngọn cỏ hòn đá.

Bạch Ngạc biểu lộ tức giận nhìn về phía kẻ đã phá bĩnh nó nghỉ ngơi, nhưng khi cảm nhận được khí tức của Lâm Vũ Thần, nó ngay lập tức nhận ra kẻ thù năm xưa, mối thù g·i·ế·t con chưa được báo đã quấn quanh tâm trí nó mấy năm nay, vốn dĩ tưởng thành đã hết cơ hội, không nghĩ tới kẻ năm xưa vậy mà quay lại.

Chương 211: Tìm được (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Vũ Thần tìm kiếm xung quanh, đột nhiên một đạo khí tức lọt vào trong tâm trí hắn, khí tức này rất mạnh đã đạt đến hung thú cấp ba cấp độ, tia khí tức này để cho Lâm Vũ Thần cảm thấy quen thuộc.

Lâm Vũ Thần mắt thấy hoả diễm tạm thời không chạm được đến thân thể Bạch Ngạc, hắn nhanh chóng thay đổi hình thức công kích, hồn lực truyền vào bên trong Xích Vũ Phiến.

Lâm Vũ Thần trên mặt lộ vẻ thất vọng, hắn tiến đến kiểm tra một hồi, trên trần hang xuất hiện nhiều vết nứt lớn, xem ra là có chấn động lớn khiến cho một phần trần hang sụp đổ, Bàn Huyết Thụ đã không còn sinh cơ, trải qua thời gian dài, thân cây đã xuất hiện dấu hiệu mục rữa.

Lâm Vũ Thần đã đem Trảm Hồn Thuật tu luyện đến tiểu thành, hắn có thể vận dụng hồn lực tương đối thành thạo, lại có thêm Xích Vũ Phiến hỗ trợ, Lâm Vũ Thần mới có thể dùng hồn lực để thi triển Hỏa Phượng Thuật công kích Bạch Ngạc.

Khí tức chìm sâu dưới đáy nước, hung thú phía dưới cũng không có động đậy, có lẽ nó đang ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bạch Ngạc !! Ra là ngươi”. Lâm Vũ Thần mỉm cười, thảo nào hắn cảm thấy được mùi vị quen thuộc.

Linh hồn yếu ớt của Bạch Ngạc bị chia năm xẻ bảy, bốn chân nhỏ bé không thể chống đỡ được cơ thể, nó ngã trên mặt đất, hai mắt trợn ngược, tim nó đập một cách yếu ớt, nhục thân nó hiện tại trống rỗng, linh hồn đã bị tiêu biến.

Xung quanh hoàn cảnh u tối, linh quang ảm đạm, không có bất kỳ một tia sự sống nào.

Lâm Vũ Thần băng băng xuyên qua cánh rừng, kể từ sau đại chiến hơn hai năm trước, Vân Mạch đã phục hồi sắc xanh của mình, thế nhưng bên trong Vân Mạch vẫn lộ ra vẻ ảm đạm.

Năm đó hắn g·i·ế·t con của nó, lại bị nó truy sát một đoạn đường, may mắn nhanh chóng thoát khỏi khu vực đầm lầy mới trốn được một kiếp.

Thân là tu luyện giả, mặc dù là ký ức từ hơn hai năm trước thì Lâm Vũ Thần vẫn có thể nhớ tương đối kỹ càng, từng cung đường quen thuộc hiện ra trong tầm mắt hắn.

Rừng rậm bên trong hoàn cảnh đều là tương tự lẫn nhau, Lâm Vũ Thần tiến vào bằng một con đường khác, hiện tại mất đi phương hướng cũng là dễ hiểu.

Lâm Vũ Thần lần này có một góc nhìn khác, từ trên cao, bao quát hơn, hắn cố gắng mượn nhờ những mảnh ký ức năm xưa để tìm kiếm thác nước đó nhưng trải qua mấy canh giờ vẫn là không thu hoạch được cái gì.

Lâm Vũ Thần lấy ra Hắc Tinh Đao, hắc đao linh quang thập phần, không giống như là bị thương tổn.

Một khi độ kiểm soát hồn lực đạt đến trình độ nhất định, Lâm Vũ Thần có thể dùng hồn lực thay cho linh lực khi sử dụng các loại thuật pháp, lúc này các loại thuật pháp sẽ có thêm linh hồn đặc tính, rất khó phòng thủ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bạch Ngạc ở nơi này, vậy địa điểm ta cần tìm hẳn là nằm trong khu vực này”. Lâm Vũ Thần nghĩ thầm, hắn nhanh chóng vận dụng Cảm Linh Thuật quét qua một vùng.

Những năm này bởi vì chiến sự đã kết thúc, Bạch Ngạc làm việc điệu thấp vô cùng, chỉ lấy phàm ngư xung quanh làm thức ăn, không dám rời đầm lầy nửa bước, không nghĩ tới rốt cuộc vẫn là có kẻ để mắt đến nó, lại còn là kẻ thù năm xưa.

Hai nắm trước đại lượng hung thú bị điều khiển tâm trí, điên cuồng cắn g·i·ế·t nhân loại, Bạch Ngạc may mắn thoát khỏi sự điều khiển, nó giấu mình sâu dưới đáy đầm.

Đại Mạc cảnh nội.

Vừa vặn nó tu vi tấn cấp, liền lấy tên này ra làm vật tế, Bạch Ngạc nghĩ thầm trong đầu.

Rất nhiều nhân loại bỏ trốn băng qua khu vực này, đa số đều bị nó vụng trộm g·i·ế·t c·h·ế·t, số lượng người c·h·ế·t trong miệng hung thú quá nhiều, nhân tộc cường giả cũng không thể quản hết được, Bạch Ngạc cứ như vậy mà thoát được.

Tu luyện Trảm Hồn Thuật mục đích là hiểu được cách kiểm soát hồn lực, bởi vì chém ra hồn lực là thứ dễ thực hiện nhất nên Trảm Hồn Thuật mới được đặt tên như vậy.

Một đao chém đến, linh hồn Bạch Ngạc trong mắt hắn bỗng chốc một hoá thành hai, linh hồn khác với nhục thân vật lý, bị cắt đôi chưa hẳn sẽ bị tiêu trừ, Lâm Vũ Thần liền ra thêm mấy đao.

Vân Quận Vân Mạch.

Đại chiến cuối cùng diễn ra, đại lượng hung thú tử nạn, Bạch Ngạc cũng nhân cơ hội này nếm được không ít thi thể, bởi vì ăn vào đại lượng thịt hung thú mà nó trong vòng hai năm mới có thể nhanh chóng tấn cấp hung thú cấp ba.

Di chuyển mấy canh giờ, trước mặt Lâm Vũ Thần đã xuất hiện một cái thác nước nhỏ, bên dưới là một cái hồ nước lớn.

Lâm Vũ Thần thu lại hắc đao lại lấy ra Xích Vũ Phiến, một vòng hoả diễm chợt hiện, nhiệt lượng khủng bố đem tia nước của Bạch Ngạc toàn bộ đều hoá thành hơi nước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Vũ Thần cũng không dám khinh thường, vội vàng thi triển thân pháp né tránh, phải biết nước mắt của Bạch Ngạc có khả năng gây tê liệt cho người bị trúng phải, chỉ cần trúng một tia cũng có thể khiến hắn đi đến cửa tử.

Nhưng mà nghĩ lại, Bạch Ngạc cũng cứu Lâm Vũ Thần một phen, lần đó hắn cùng Lưu Hồng bị Trương Du sư đệ vây công, tình thế nguy cấp, nửa đường Bạch Ngạc lại xuất hiện phá vỡ thế cục.

Quạt trong tay vung mạnh đánh ra một đầu tử sắc hoả phượng, hoả diễm được tạo thành từ hồn lực nhanh chóng xuyên qua thuỷ thuẫn, bởi vì đặc tính khác biệt nên hoả diễm cũng không bị tiêu trừ.

Nghĩ là làm, Lâm Vũ Thần nhanh chóng rời đi tìm kiếm, lại qua hai canh giờ, hắn rốt cuộc đạt đến một khu vực đầm lầy rộng lớn, mặc dù cảnh vật xung quanh có cảm giác quen thuộc nhưng hắn cũng không chắc nơi này có phải đầm lầy năm đó hay không.

Linh hồn thống khổ, loại nỗi đau này Bạch Ngạc còn chưa nếm trải qua lần nào, nhất thời liền không chịu được, thuỷ thuẫn trong nháy mắt tan rã, Lâm Vũ Thần bắt lấy cơ hội, nhanh chóng lấy ra Hắc Tinh Đao.

“Nếu không tìm được thác nước vậy chỉ có thể tìm lại con đường cũ mình đã đi”. Lâm Vũ Thần nghĩ thầm, thu đồ đại điển vòng thứ ba, hắn đa số thời gian đều hoạt động bên trong rừng núi, muốn tìm lại cũng không dễ, ngược lại khu vực đầm lầy lại dễ tìm kiếm hơn một chút.

Rất có thể Bàn Huyết Thụ vẫn còn đó, hắn vội vàng thi triển Kinh Vân Bộ tiến về phía trước, xuyên qua thác nước tiến vào bên trong hang động.

Quãng đường này nếu là hắn năm đó thì hẳn là phải mấy mấy ngày để di chuyển, hiện tại chỉ mất vài canh giờ.

Có điều, có một thứ hắn không để ý đến, phía sau gốc Bàn Huyết Thụ kia, một nhánh cành cây khô đã che lại một cái vết nứt chạy dọc trên bề mặt đá bên dưới, sâu dưới vết nứt là một cái mầm non nhỏ, lộ vẻ xanh tươi.

“Rốt cuộc tìm được”. Lâm Vũ Thần tỏ vẻ vui mừng, nhìn quang cảnh bên ngoài cũng không thay đổi quá nhiều so với năm đó, Lâm Vũ Thần trong lòng càng mừng hơn.

Đương nhiên, hồn tu tu luyện cần thiết linh vật tương đối nhiều, vì thế cũng ít người lựa chọn đi con đường này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặt nước vốn yên tĩnh bỗng chốc cuồn cuộn như sóng trào, một đầu hung thú phóng lên trên mặt nước, hình thể nó to lớn, làn da sần sùi, sắc trắng được ánh mặt trời tác động khiến cho thân thể toả ra bạch sắc quang mang.

“Ai, mỗi một nơi đều có điểm giống nhau nhất định”. Lâm Vũ Thần thở dài, hắn đã tìm đến một nhánh sông nhỏ bên trong Vân Mạch nhưng cũng không phát hiện thác nước, xem ra năm đó thác nước đầu nguồn có thể là từ một khe núi nào đó.

Tiếp theo đó, Lâm Vũ Thần dựa vào ký ức mà lần theo con đường năm xưa, từ lúc hắn thoát khỏi đầm lầy cho đến nơi hắn gặp lại Tần Vân Phong.

Một đạo hoả cầu khổng lồ xuất hiện đánh xuống Bạch Ngạc thân thể, Bạch Ngạc quanh thân linh quang đại phóng, nước hồ xung quanh nhanh chóng tụ về một chỗ hoá thành một vòng thuỷ thuẫn.

Lâm Vũ Thần bởi vậy mà cũng hiểu được vì sao thế nhân lại nói hồn tu hậu kỳ có lợi hơn thể tu rất nhiều, công kích quỷ dị như vậy nếu không có pháp khí hay pháp bảo có tác dụng phòng ngự linh hồn thì thể tu khó mà đánh lại hồn tu.

Bạch Ngạc tất nhiên không ngờ đến một chiêu này, hỏa phượng đánh qua thân thể nó, Bạch Ngạc gầm lên đau đớn, mặc dù da thịt chỉ bị bỏng nhẹ bên ngoài nhưng thứ đang bị công kích chính là linh hồn nó.

Một đao chém xuống, mặt nước bỗng chốc hóa thành hai nửa, đao khí tràn ngập hồn lực, khủng bố đến cực điểm.

Lần theo hướng khí tức phát ra mà đến, Lâm Vũ Thần đi đến một vùng nước lớn, xung quanh cây cối mọc thưa thớt hơn ở những nơi khác, rễ cây lộ ra trên mặt nước.

Nhưng mà vận khí của hắn lần này lại không tốt, đập vào mắt hắn là hình ảnh một khối đá lớn, đè lên thân cây, nửa phần trên của Bàn Huyết Thụ trực tiếp bị gãy làm đôi, nằm yên vị ở trên mặt đất.

Bạch Ngạc gầm lên một tiếng, tức hai mắt nó bắn ra liên tục mấy chục đạo thuỷ tiễn.

Số lượng hung thú mới tấn cấp bên trong đa số đều là hung thú cấp không, Vân Mạch chưa bao giờ trở nên an toàn như hiện nay, ngay cả phàm nhân cũng có thể có niềm tin có thể tự mình băng qua Vân Mạch chứ không phải nhờ tu luyện giả bảo hộ như nhiều năm về trước.

“Ai, làm sao xui xẻo như vậy”. Lâm Vũ Thần thở dài một hơi, hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mang theo tâm trạng buồn chán rời đi nơi này.

Hai năm tu luyện để cho Lâm Vũ Thần càng hiểu hơn về hồn tu, Trảm Hồn Thuật cũng không phải là chém ra một đạo hồn lực đơn giản như vậy.

“Cho là ta không thể làm gì ngươi sao”.

Đa số hung thú đều bị săn g·iết, chỉ còn có vài đầu hung thú may mắn trốn thoát được, trải qua hai năm số lượng hung thú cũng không tăng lên bao nhiêu, mười dặm đường bên trong cũng không có phát hiện bất cứ hung thú nào.

Rốt cuộc lại nửa giờ trôi qua, Lâm Vũ Thần đã tìm được ụ đất năm xưa, nơi mà Bạch Ngạc con non bị hắn sát hại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 211: Tìm được