Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 235: Tuỳ thời mà động
Lâm Vũ Thần ba người cũng ùa theo đám đông tập trung vây quét tà tu, bọn hắn thế công như cuồng triều căn bản không thể nào ngăn cản, vô số tà tu bị g·iết c·hết, máu chảy hoá thành sông, giống như bởi vì bọn hắn tu luyện huyết đạo mà huyết khí trong không trung ngày càng nồng đậm.
“Vậy Tần sư huynh, ngươi nói nên làm thế nào ?”.
Hai người một người đứng hàng thứ tư, một người lại đứng hạng thứ mười, hai người phụ trách thủ hộ đại điện khu vực phía Nam, bọn hắn cũng không có phụ mệnh, chém g·iết Huyền Thương Môn nội môn đệ tử, thành công bảo hộ đại điện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đại điện ẩn chứa thạch trụ bố trí Tứ Phương Thiên Vân Trận vẫn còn nguyên vẹn, xung quanh nằm la liệt là t·hi t·hể, hai đạo thân ảnh xuất hiện tại đại môn, vẻ mặt cả hai đều biểu hiện nghiêm trọng.
Những người khác mặc dù không hiểu ba tên này là đang làm gì nhưng cũng không có lựa chọn ngăn cản, tà tu số lượng càng ngày càng ít, đám đệ tử bên trong thiếu đi ba người cũng không có vấn đề.
Chương 235: Tuỳ thời mà động
Bên ngoài xuất hiện nhiều đạo khí tức đang tiến về hướng này, Lâm Vũ Thần mấy người hiện tại đang đứng ở rìa trận pháp vì thế có thể cảm nhận được rõ ràng.
“Đám người này thật ghê tởm, tu luyện cái gì tà công, đến lúc c·hết vẫn có thể hù doạ người ta”. Một vị đệ tử sắc mặt như bị bệnh, một tay lại bịt mũi ngăn lại mùi h·ôi t·hối bên ngoài.
………………….. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám người tu luyện Huyết Luyện Nguyên Pháp một khi bị g·iết đều sẽ bị dị mộc chiếm lấy thể xác, t·hi t·hể nhanh chóng phân huỷ, huyết khí tỏa ra bốn phía, nhìn qua tràng cảnh bị dị mộc quấn thân lại có chút ghê tởm.
Ngọc Thuỷ kết tinh vốn dĩ là có ba người tìm được nhưng trong đại chiến lần trước Từ Khôn đã bất hạnh bỏ mạng, hiện tại chỉ còn lại Tần Vân Phong cùng Mạc Quân hai người, bọn hắn đem Ngọc Thuỷ chia đôi, mỗi người một nửa.
Thái dương chi quang nhanh chóng buông xuống chiếu rọi toàn bộ Huyền Xa Đảo đang chìm ngập trong khói lửa, cảnh vật hoang tàn càng thêm phần rõ ràng.
“Vậy tứ ca, chúng ta nên làm cái gì”. Lão thập e ngại nói, hắn bản tính vốn nhút nhát, tứ ca lại có chút hung dữ, mỗi lần đối mặt đều khiến hắn có cảm giác sợ hãi.
Hai người di chuyển qua lại giữa mấy chục hòn đảo khác nhau, vừa thu thập tài nguyên vừa tu luyện, thân gia trong vòng mấy tháng liền tăng cao, nhờ vậy mà thực lực cũng ngày càng dâng lên.
Lâm Vũ Thần nhìn về thương khung bên trên.
Hiện tại, Mạc Quân đối với Tần Vân Phong trực giác là hoàn toàn tin tưởng, không có nửa điểm nghi ngờ.
“Đại ca tu vi mới chỉ đột phá tông sư mà thôi, đối phương lại đến hai cái trưởng lão, cho dù vận dụng Huyết Luyện Nguyên Pháp cũng khó mà đối phó”.
Lâm Vũ Thần cùng Mạc Quân nghe vậy cũng không có ý kiến, bọn hắn ba người bắt đầu đào đất, cả ba hì hục hồi lâu mới ra được một cái hố lớn khoảng chừng nửa trượng.
“Hừ, ngươi chỉ biết suốt ngày theo bọn hắn thôi sao, cả đời này chỉ định nấp sau lưng bọn hắn, cung kính như một con c·h·ó sao, làm người phải có chí hướng, ngươi có theo ta hay không ?”. Lão tứ đưa mắt nhìn về phía lão thập.
“Lâm sư đệ, nhìn một chút, huyết khí giống như đang bị hấp thụ”.
Tần Vân Phong cùng Mạc Quân tiến đến, vừa nói vừa chỉ tay xuống mặt đất.
Hắn cảm nhận được tứ ca ánh mắt, trong lòng vô cùng sợ hãi, hắn mặc dù nhút nhát lại hay e ngại nhưng cũng không phải là người không biết suy nghĩ, nếu từ chối thì tám chín phần mười sẽ chịu cảnh g·iết người diệt khẩu.
“Tứ ca, đại trận đã phá, ngươi nói đại ca có chống lại được hay không ?”. Một vị phá vỡ không khí yên lặng, lên tiếng nói.
Tần Vân Phong cùng Mạc Quân nhìn nhau hồi lâu, nếu là như ngày bình thường, cả hai sẽ không do dự mà chọn bỏ trốn, bọn hắn những năm này đều nếm trải đủ thứ, bọn hắn đều ngộ ra một điều, nếu có đại sự sắp xảy ra vậy thì lựa chọn sáng suốt nhất chính là trốn được càng xa càng tốt.
Mạc Quân cùng Tần Vân Phong xông xáo Tây Hải đã có hai năm, bọn hắn phối hợp vô cùng ăn ý, Tây Hải thế cục hỗn loạn hiểm nguy trùng trùng, không có đơn giản như ở đại địa.
Trận pháp bị phá, đông đảo Huyền Thương Môn đệ tử ồ ạt kéo đến, bên trong trận pháp tán tu vui mừng reo hò, bọn hắn rốt cuộc chờ được đến giây phút này, Dương Đại Hải thuộc hạ thì ngược lại, ai nấy trên mặt cũng tỏ vẻ hoảng sợ, bọn hắn mặc dù tin tưởng thực lực đảo chủ nhưng đứng trước đại phái đệ tử, ai cũng không giữ được bình tĩnh.
Lâm Vũ Thần thấy vậy cũng vội đưa mắt quan sát, quét qua một lần không thấy có gì kỳ lạ nhưng đến khi hắn nhìn kỹ lại mới thấy, đúng là huyết khí đang chầm chậm hạ xuống bên dưới mặt đất nhưng là với tốc độ rất chậm, nếu chỉ thoáng qua tất nhiên sẽ không nhận ra được.
“Được…được, tứ ca, ta theo ngươi”. Hắn run rẩy nói.
Đương nhiên, nếu bọn hắn có thực lực cao cường tất nhiên sẽ không phải làm như vậy.
Không ít người tỏ vẻ điên cuồng t·ấn c·ông, một số khác thì do dự, số ít còn lại thì hoặc là buông bỏ pháp khí đầu hàng hoặc là hướng về nơi khác bỏ trốn.
Ba người bọn hắn đều không tu luyện thổ pháp, nếu là có Đỗ Lục, mọi chuyện sẽ đơn giản và nhanh chóng hơn nhiều.
Mấy tên nam tử còn có thể chịu được, nữ tử vừa nhìn đã phải kiếm một chỗ nôn tháo.
Lâm Vũ Thần cũng nghiêm mặt lại, hắn biết Tần Vân Phong trực giác không tệ nhưng có thể để Mạc Quân tôn sùng như vậy tất nhiên là không đơn giản.
“Trước thăm dò lòng đất một thoáng đi, nếu phát hiện cái gì còn có thể tuỳ thời mà động”.
Lại nói đến Huyết Sát Phái vừa bị huỷ diệt, Huyết Sát Chân Nhân tung tích không biết, mỗi vị đệ tử trong lòng đều lộ vẻ lo sợ.
“Như vậy đại ca làm sao còn chưa có mệnh lệnh gì, chúng ta chẳng lẽ vẫn phải phòng thủ đại điện này sao ?”.
Lâm Vũ Thần đứng một bên nghe ngóng, hắn cũng không khác đám người là bao, trong lòng có nghi hoặc nhưng cũng không được giải đáp khiến cho bản thân hắn luôn cảm giác được nguy cơ.
“Hừ, lão thập, ngươi thật ngớ ngẩn, đại trận đã nát đại điện này còn có tác dụng gì, hiện tại chúng ta tùy thời mà làm, Huyền Xa Đảo đã không giữ được nữa, đại ca cũng khó mà giữ mạng, chúng ta phải tự mình sống sót mà thôi”. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tần sư đệ trực giác rất tốt, chúng ta mấy năm nay đều gặp không ít hung hiểm, may mắn thoát được cũng đều nhờ hắn, bên dưới hẳn là có vấn đề”.
“Không sai, ta nghe nói đám tà tu kia g·iết sạch hai cái thôn làng, hiện tại đang bị triều đình cùng mấy cái môn phái truy nã gắt gao”.
Bọn hắn hai người chính là mười vị đại tướng dưới trướng Dương Đại Hải, Dương Đại Hải tự xưng đại ca, những người còn lại dựa theo tu vi cùng thực lực mà xưng hô.
“Loại tà công này ngược lại khiến ta có chút quen thuộc, Phong quận mấy năm nay cũng có tà tu ẩn hiện, thủ đoạn cũng giống như vậy”. Một vị đệ tử khác lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vấn đề là hiện tại không chỉ có hai người bọn hắn mà còn có hơn trăm vị đồng môn, nếu cứ như vậy mà bỏ trốn, vạn nhất có thứ gì xảy ra thì bọn hắn cũng sẽ cảm thấy áy náy suốt đời.
“Đi, đi bảo khố nhìn một chút, đại ca đã không giữ được, chúng ta muốn sống tốt sau này còn cần phải có đủ tài nguyên mới được”. Lão tứ cười âm hiểm, nói.
Huyền Thương Môn lần này kéo đến hơn trăm tên ngoại môn đệ tử, số lượng mặc dù so tán tu cùng Dương Đại Hải thuộc hạ kém hơn không ít nhưng bằng vào nội tình kinh người, Huyền Thương Môn đệ tử một người đánh hai cũng không có vấn đề.
Vốn dĩ thời gian đầu mục đích chính của hai người là tiến vào Tây Hải tìm kiếm phương pháp chiết xuất Ngọc Thuỷ, may mắn loại phương pháp này cũng không hiếm thấy, chỉ mất mấy tháng là đã tìm được, tư chất của hai người cũng nhờ vậy mà tăng vọt, ngắn ngủi hai năm đã tu luyện đến Thối Thể nhị trọng.
Tu luyện giả khắp nơi tranh đấu, kẻ sống sót thì sẽ nhanh chóng mạnh lên, kẻ thất bại hoặc là c·hết hoặc là cả đời chìm xuống dưới đáy, khó mà ngóc đầu lên được.
Tần Vân Phong suy nghĩ hồi lâu mới thở dài một hơi, nhẹ giọng nói.
Tứ Phương Thiên Vân Trận vỡ nát thành nhiều mảnh nhỏ, bạch vụ che phủ bầu trời nhanh chóng tán đi.
“Lẽ nào bên dưới mặt đất có thứ gì ?”. Lâm Vũ Thần hỏi lại.
“Các ngươi nói xem, đám tà tu kia có phải là từ Tây Hải tiến vào hay không ?”. Một người khác đặt ra nghi vấn, hai cái khu vực lại xuất hiện tà tu vận dụng thủ đoạn giống nhau, chuyện này nói ra liền để người ta nghi hoặc.
“Tần sư huynh, ngươi sẽ không vì câu chuyện của mấy tên kia dọa sợ đi ?”. Lâm Vũ Thần cười nói.
Theo lý mà nói, nếu là Huyền Xa Đảo tà tu tiến vào đại lục, hẳn là Vân Quận cùng Hoa Quận mới là nơi chịu thiệt hại, làm sao lại là Phong Quận sâu mấy trăm trong nội địa.
Huyền Xa Đảo mạn Nam.
Lúc này, Mạc Quân lại đứng ra.
Chỉ là một toà thạch trụ căn bản không chống được trận pháp, trận pháp cứ như vậy mà phá toái, bọn hắn là võ tông cao thủ, hai vị tông sư đều đã tập trung vào đại ca, những người còn lại căn bản không thể nguy hại được bọn hắn.
Những lần đó tất nhiên không thiếu nguy hiểm, Tần Vân Phong bằng trực giác nhạy bén mà không ít lần sớm kéo Mạc Quân ra khỏi vũng bùn, hai người cũng bởi vậy mà thoát được không ít hung hiểm.
Lẽ nào là Huyết Sát Chân Nhân chạy loạn bốn phía truyền bá đạo thống, trường hợp này cũng không phải không thể xảy ra mà vấn đề duy nhất là tại sao hắn lại làm như vậy.
“Bảo khố ? Cái này không phải chỉ có đại ca cùng nhị ca mới biết sao ?”.
“Ai, những lúc như này nếu có Đỗ sư huynh đi theo thật tốt”. Lâm Vũ Thần than nhẹ.
“Hừ, tính ngươi hiểu chuyện, đi thôi, ta sẽ không bạc đãi ngươi”.
“Không rõ, chỉ là ta đột nhiên cảm thấy tinh thần bất an, giống như sắp có đại sự xảy ra”. Tần Vân Phong lộ vẻ lo lắng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão thập thành thật theo bước lão tứ, hai người hướng đến một phương hướng khác mà đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.