Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 236: Mộc chi lung
“Tên khốn, không lẽ ngươi định…”. Trần Dư trong lòng tỏ ra sợ hãi, vẻ mặt tức giận, nói.
Huyền Thương Môn đánh đến không có một chút dấu hiệu báo trước, chuyện này giống như là lão thiên gia ngăn cản hắn báo thù, nếu đã như vậy, cho dù hắn có đầu hàng mà sống qua kiếp nạn này, tương lai hắn cũng chưa hẳn có thể báo thù thành công.
Đã như vậy vì sao không chiến đấu đến cùng, nếu hắn dựa vào việc tiếp tục chiến đấu mà sống sót, có lẽ hắn mới có tư cách đạp vào báo thù chi lộ.
“Lên”. Dương Đại Hải gào lớn.
“Các ngươi tu luyện tà công, hấp thụ tinh huyết của người khác để lớn mạnh tự thân, Huyền Xa Đảo khu vực lân cận mấy năm nay náo ra không ít vụ m·ất t·ích, người như ngươi tất nhiên đáng c·hết”. Trần Dư trầm giọng nói.
Năm đó cũng là vì đầu hàng địch nhân mà hại một nhà mười mấy mạng người của hắn toàn bộ ngã xuống, chỉ có mình hắn là được tha sống, càng đáng hổ thẹn hơn là tên kia tha mạng cho hắn không phải vì hắn đầu hàng, mà là khinh thường một kẻ tham sống s·ợ c·hết, g·iết một kẻ như hắn sẽ làm bẩn hai tay.
Dương Đại Hải cảm thấy đau đớn vô cùng, lúc nhìn xuống phía dưới đã thấy hai thanh hắc thương cắm trên ngực hắn, hai lá phổi bị xuyên thủng khiến cho Dương Đại Hải cũng cảm thấy khó thở, bởi vì sinh mệnh lực của Thối Thể cảnh tông sư vô cùng mạnh nên hắn còn chưa có gục ngã.
“Chuyện gì xảy ra ?”. Dạ Lam khó hiểu thốt lên.
Trần Dư thân là Tình Báo Đường đường chủ, cảnh giới Cảm Linh Thuật cùng linh thức của hắn đều rất cao, đập vào mắt hắn là lít nha lít nhít huyết đạo phù văn hợp thành kết cấu rễ cây ở dưới mặt đất.
Huyền Xa Đảo bờ biển.
Dương Đại Hải tự nhận bản thân trên dưới bí mật lớn nhất cũng chỉ là Thiên Nhân bảo khố, vì thế hắn đã chắc đến tám thành rằng Huyền Thương Môn cũng vì nó mà đến.
Về việc tại sao Huyền Thương Môn lại phát hiện ra, hắn cũng không có quan tâm, chuyện này hiện tại cũng không còn quan trọng nữa.
“Để xổng một người nhưng cũng không sao, có thể tự mình xử lý một vị tông sư cao thủ cũng đã rất tốt, dù gì trận pháp cũng đã thành hình, nàng cũng khó mà trốn thoát, hắc hắc”. Dương Đại Hải nhìn Trần Dư cười một cách đắc ý.
“Các ngươi không đi đâu cả”.
Trần Dư biểu lộ tức giận, Dương Đại Hải hiện tại tâm trí đã không còn như lúc trước, nhân tính đang ngày càng hao mòn, dị mộc cũng đã bao phủ ba phần tư thân thể hắn, hai cái hắc thương cũng đã bị triệt tiêu, Dương Đại Hải đã không còn giữ được nhân loại hình thái, ngược lại càng giống một cái cây lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Phong dực của ngươi đã gãy, nguồn linh lực của ngươi cũng đã đoạn, muốn mượn nhờ huyết pháp đánh bại chúng ta là không thể nào”. Dạ Lam cười từ tốn nói. “Làm sao còn chưa chịu đầu hàng”.
Chỉ có mình Trần Dư bị nhốt lại bên trong, hắn cũng biểu hiện rất bình tĩnh, những lúc như vậy, càng bình tĩnh mới có thể làm nên chuyện.
Trần Dư cùng Dạ Lam đều liên tiếp xuất hiện bên cạnh, xung quanh dị mộc đều đã b·ị c·hém rụng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vô số rễ cây đâm sâu vào lòng đất, từ thân thể Dương Đại Hải mọc ra hàng trăm cái cành nhỏ, trung tâm chỉ để lại bộ mặt của hắn, đôi chỗ còn lộ ra thân thể lúc trước nhưng cùng đã hoà nhập làm một với dị mộc.
Một đạo hắc ảnh từ trên không rơi xuống với tốc độ cực nhanh, ầm ầm tiếng động phát ra khi nó v·a c·hạm với mặt đất, xung quanh mặt đất nứt vỡ thành nhiều mảnh để lại trung tâm v·a c·hạm một cái hố lớn, nước biển cứ như vậy tuôn vào bên trong, chốc lát đã hoá thành một cái hồ nước nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khuôn viên mười trượng xung quanh mọc ra vô số dị mộc phóng thẳng lên bầu trời, tất cả đều nhắm vào Trần Dư ở phía trên.
Khí tức trên người hắn tăng vọt, đã đạt đến Thối Thể bát trọng cảnh giới, uy thế thì càng kinh khủng hơn bội phần, cả Trần Dư cùng Dạ Lam đều có cảm giác giống như bọn hắn đang đối đầu với một vị bán bộ Thiên Nhân vậy.
Đám đệ tử vận dụng pháo hiệu có lẽ là có phát hiện gì, đương nhiên cũng không ngoại trừ khả năng là bọn hắn đang cầu cứu.
Đang lúc Dạ Lam còn chưa biết nên làm gì thì Trần Dư đã lên tiếng, Dạ Lam biểu lộ có chút do dự.
Phốc.
Vô số dị mộc bị Liệp Ô Nha chém đứt, Dương Đại Hải cũng điều động bọn chúng chống lại Liệp Ô Nha nhưng khi dị mộc xuyên qua thân thể một đầu ô nha mới biết, bọn chúng căn bản không phải là thực thể, mà là hắc khí hoá thành.
Dương Đại Hải cười nói tiếp.
“Hắc hắc, cái gì chính đạo, cái gì tà đạo, chẳng qua chỉ là đám ngu ngốc các ngươi huyễn hoặc ra mà thôi, chính đạo đại phái ư, ta thấy cùng đám cường đạo không khác là bao”.
Dương Đại Hải hối hận không thôi, trong lòng quặn đau, tâm như xé thành nhiều mảnh, hắn mỗi đêm đều mơ thấy phụ mẫu huynh muội hiện về kêu khóc, từng lời mắng chửi nguyền rủa cứ vậy đổ lên đầu hắn.
Nhưng hắn không muốn như vậy, năm xưa chính là vì hắn s·ợ c·hết nên mới hại cả nhà, hiện tại lại vì cái gọi là báo thù trong tương lai mà sợ hãi đầu hàng, hắn căn bản không muốn như vậy.
Lúc này, tại mạn Đông Huyền Xa Đảo, một đạo quang cầu phiêu phù trên không trung, nó nổ tung hiện ra một cái trường thương ấn ký, chính là Huyền Thương Môn pháo hiệu.
Một đạo thuỷ trụ phóng lên khỏi mặt đất, nước biển tán đi để lộ một cái thạch thủ, trong lòng bàn tay nắm lấy một người đang giãy giụa.
“Hắc hắc, biết trước cũng đã muộn, các ngươi toàn bộ phải chôn cùng với ta”.
Dương Đại Hải mặt mũi be bét máu tươi, y phục rách rưới, thân thể càng xuất hiện mấy cái huyết động, sau lưng phong dực đã bị xé rách, linh quang ảm đạm.
Bóng của Dương Đại Hải nằm trên mặt đất bỗng nhiên trở nên đặc sệt, hai chân của Dương Đại Hải lún sâu xuống phía dưới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Dư cùng Dạ Lam đều nhíu mày, bọn hắn đều thấy được tinh thần của Dương Đại Hải đang không ổn định, tiếp tục như vậy sớm muộn cũng sẽ thành một kẻ điên điên dại dại.
Dương Đại Hải gào lên, vô số dị mộc tuôn ra hoá thành một cái lồng lớn bao phủ lấy thiên địa, đem Trần Dư cùng Dạ Lam bao lại ở bên trong, Dạ Lam tốc độ vô cùng nhanh chóng, chớp mắt đã hoá thành một đạo hắc ảnh biến mất.
Hắn cười to thành tiếng, xung quanh huyết khí dường như bởi vì cảm xúc của hắn ảnh hưởng mà ngày càng trở nên nồng đậm, làn da của hắn từng bước từng bước bị dị mộc xâm chiếm.
Đám võ tông võ sư dưới trướng hắn cũng tu luyện công pháp này nhưng khi mất kiểm soát còn chưa thể đạt đến cấp độ như Dương Đại Hải.
“Dạ sư tỷ, đi qua xem thử đi, ta cảm thấy không tốt về dấu hiệu này”.
“Không, các ngươi so đám cường đạo còn kém hơn rất nhiều, bọn hắn còn hãnh diện tuyên bố đánh c·ướp, các ngươi thì sao, cái gì tru tà diệt ác, căn bản chỉ là một đám ham mê bảo vật, dám làm mà không dám nhận, ha ha ha”.
“Hừ, không cần nói nhảm, bản thân ta tu luyện tà công, đối với đám tự xưng chính đạo các ngươi căn bản là một kẻ bắt buộc phải c·hết”. Dương Đại Hải miệng nở nụ cười, biểu lộ điên cuồng nói.
Bình thường mà nói, đám đệ tử tại bên trong đảo sẽ không rảnh rỗi gì mà vận dụng pháo hiệu, cho dù có nguy hiểm đến tính mạng thì dùng cũng sẽ không có ích gì bởi vì mỗi người đều đang ra sức chiến đấu, ai lại rảnh rỗi đi quan tâm người khác.
Dương Đại Hải tìm thấy Thiên Nhân bảo khố lúc, trong lòng hắn vui mừng không thôi, hắn cảm thấy mối thù của hắn có thể được báo, tu luyện mười mấy năm mới thành công đột phá đến tông sư cấp độ, con đường báo thù lại ngắn đi một đoạn.
Dị mộc còn chưa chạm đến Trần Dư, thân thể hắn đã chìm sâu vào một đoàn hắc vụ, mười mấy đầu Liệp Ô Nha lượn trên không trung, tốc độ mỗi một đầu đều có thể sáng ngang với võ tông đỉnh phong cao thủ, hai cánh của chúng như là hai kiện loan đao.
Huyết khí trùng thiên khiến cho Trần Dư cùng Dạ Lam đều bất giác lùi lại, tà công như vậy bọn hắn là mới thấy lần đầu tiên.
Dương Đại Hải hai mắt trừng trừng nhìn về phía Dạ Lam, trong lòng nộ khí xung thiên, khoé miệng không ngừng rỉ máu.
Trần Dư từ trên trời ngự thương hạ xuống, quanh tay phải hắn xuất hiện từng đợt linh lực triều cuồng, mặt đất phía dưới rung động kịch liệt tựa như muốn lao lên không trung.
Huyết Sát Các mặc dù cũng có bí pháp đánh đổi tâm trí cùng sinh mệnh lực để bản thân trở nên cường đại hơn trong một khoảng thời gian nhưng cũng không đến nỗi như Dương Đại Hải.
Thế nhưng đám Huyền Thương Môn lúc này lại đến gây rối, hắn tất nhiên là đánh không lại nhưng hắn cũng không muốn đầu hàng, mặc dù hắn biết hắn tự mình giao ra đồ vật trong bảo khố có lẽ còn có cơ may sống sót, hắn còn sống thì mối thù mới có thể báo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đầu hàng ? Hắn làm sao có thể đầu hàng.
“Ha ha, còn không chịu thừa nhận sao, thế giới này mạnh được yếu thua, ta g·iết bọn hắn có gì là sai, một đám chuột nhắt mà thôi, c·hết thì c·hết, cũng không phải thứ ta quan tâm, ta chỉ biết bọn hắn có thể giúp ta mạnh lên, ha ha ha”. Dương Đại Hải càng cười càng lộ ra vẻ phấn khích.
Trần Dư trong lòng nỗi lo càng ngày càng lớn, cho đến khi hắn để ý thấy có khí tức kỳ lạ phát ra sâu dưới bên trong lòng đất.
Dương Đại Hải nhìn thấy biểu hiện của hai người, trong thâm tâm càng thêm đắc ý, hắn đã sớm để ý hai người, bọn hắn căn bản không giống như chỉ là vây quét tà tu mà đến, có lẽ còn có mục đích khác.
Mặt hắn lộ ra vẻ điên cuồng, hai mắt tràn đầy tơ máu, huyết dịch chảy xuôi trên hai tay bỗng chốc hóa thành hai cái huyết nhận, Dương Đại Hải khẽ dùng lực liền có thể dễ dàng chém nát thạch thủ.
Hắn cứ như vậy chịu đựng mấy năm mới thoát được khỏi ám ảnh quá khứ, hắn biết hắn đáng c·hết nhưng trước khi c·hết hắn muốn trả thù cho thân nhân của hắn.
“Ha ha, ta biết các ngươi đến vì cái gì, nhưng ta nói cho các ngươi một điều, cho dù có c·hết ta cũng sẽ không đưa cho các ngươi dù chỉ là một cắc, bớt mơ mộng hão huyền, ha ha ha”.
Nàng vận dụng là Ám độn, chỉ cần có bóng ở đâu, nàng có thể xuyên toa đến đó, loại độn pháp này có chút cao cấp hơn những loại độn pháp khác, đương nhiên nhược điểm là sẽ tiêu tốn nhiều linh lực hơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.