Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 237: Trận nhãn
“Tiếp tục theo hướng này, trận nhãn hẳn là ở trung tâm hòn đảo”. Dạ Lam nghĩ thầm, chỉ khi đến được trận nhãn thì mới có cơ hội phá huỷ nó, nơi nào khí huyết nồng đậm nhất thì nơi đó chính là trận nhãn.
Lão tứ quanh thân linh lực b·ạo đ·ộng, đem huyết cầu mở ra một cái lỗ hổng lớn để lộ ra thân thể hắn bên trong, quần áo chiến giáp toàn bộ đều bị ăn mòn trở nên vô cùng rách rưới thê thảm, từng đạo huyết khí như những mũi kim xuyên qua thân thể hắn, không ngừng bào mòn tinh tuý trong cơ thể, từng khối cơ bắp rắn chắc đã biến mất chỉ còn lại một chút thịt bám lại trên xương.
Dương Đại Hải thực sự là đủ điên cuồng, ngay khi Tứ Phương Thiên Vân Trận bị phá, hắn đã ngay lập tức đổi phương thức chiến đấu, không còn cố gắng hạ sát nàng hay Trần Dư mà đều là giữ trận đấu ở thế giằng co.
“Khó nói, có lẽ là có người điều động, vấn đề là mấy ký tự kia, nếu chúng thật là trận văn, điều này cũng có nghĩa là còn một toà đại trận còn sót lại bên dưới lòng đất”. Lâm Vũ Thần trầm giọng nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chuyện ta cũng đã rõ ràng mấy phần, sớm thông tri ta đúng là chuyện nên làm”. Dạ Lam mắt không thèm nhìn bọn hắn mà vẫn chăm chăm đến lòng đất bên dưới.
Kỳ thực một số loại trận pháp cũng có thể tự mình vận chuyển, đương nhiên mấy loại trận pháp này có chút trân quý, Lâm Vũ Thần cũng không chắc bản thân hắn có thực sự nhìn thấy một bộ ở nơi này hay không.
Lão giả đứng một bên, miệng lộ ý cười, tỏ vẻ hài lòng với tác phẩm vĩ đại của mình.
Hắn cùng Lâm Vũ Thần, Mạc Quân xâm nhập lòng đất dò xét, bọn hắn vậy mà phát hiện Huyền Xa Đảo bên dưới có một mê cung hang động với quy mô vô cùng rộng lớn, tại lòng đất vận dụng Cảm Linh Thuật có chút khó khăn vì thế ba người cùng chỉ đành tự dò xét bằng linh nhãn.
Vấn đề là đại trận to lớn như vậy muốn tự mình điều động cần phải có tinh thần lực vô cùng cao, theo Lâm Vũ Thần thấy, tinh thần lực cao cấp như vậy ít nhất cũng phải là tông sư cao thủ mới được, lẽ nào trên đảo còn có tông sư cao thủ ẩn mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bọn hắn mới chỉ c·hết mấy canh giờ mà thôi, thời gian ngắn ngủi đó căn bản không đủ để t·hi t·hể thối rữa chứ đừng nói là trở thành một bộ xác ướp.
Hắn đang câu giờ chờ cho đại trận đạt đến trình độ nhất định, nếu không phải mấy tên đệ tử phát hiện kịp thời, Huyền Thương Môn chuyến này chỉ sợ là tổn thất vô cùng nặng nề. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ninh Lạc vốn dĩ là Dương Đại Hải quản gia, ngày thường biểu lộ vô cùng điệu thấp, luôn miệng vâng dạ, đối với huynh đệ bọn hắn cũng là sợ đến mất mật, nếu không phải hắn có trận đạo tạo nghệ, lão tứ tự nhận còn không để Ninh Lạc vào mắt.
“Dạ trưởng lão”.
“Đó là trưởng lão linh thú, ý tứ của nàng các ngươi đã rõ, chúng ta nhanh chóng rời đi”.
Không nghĩ tới, một kẻ như vậy vậy mà lại là một tên võ tông đỉnh phong cao thủ, ngay cả lão nhị, lão tam đều đ·ã c·hết trong tay hắn, trở thành huyết thực cung cấp cho đại trận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bụi mù tứ tung, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, đường kính đủ để hai người cùng lúc lọt xuống, bên dưới là một màn đêm u tối, thái dương quang mang bị mây mù che phủ, ánh sáng mờ nhạt không đủ để soi rọi xuống đến đáy hố.
Qua một thời gian, từ trên trời hạ xuống một đạo hắc ảnh, Dạ Lam nhảy xuống khỏi lưng Liệp Ô Nha, ánh mắt quét qua bốn phía, ngay lập tức nàng bị miệng hố hấp dẫn.
Chiến trường bên trên lưu lại không ít t·hi t·hể, di vật của bọn hắn còn không có ai động đến, các loại tài nguyên tu luyện, đan dược, phù lục, pháp khí đều là trân bảo, bọn hắn cũng muốn nhân cơ hội kiếm lấy một bút.
Chương 237: Trận nhãn
Dạ Lam linh thức toàn diện triển khai, len lỏi theo từng ngóc ngách trong hang động rộng lớn với lít nha lít nhít lối rẽ, huyết khí nồng độ càng đến trung tâm càng nồng đậm giống như nhau, việc tìm kiếm đường đúng quả thực khó khăn.
May mắn bọn hắn còn chưa đi xa lối vào nên mới có thể nhanh chóng thoát đi.
“Vị sư huynh này, chuyện này là sao ?”. Một vị đệ tử lên tiếng hỏi người bên cạnh, trên bầu trời là Liệp Ô Nha, mấy người gia nhập Linh Thú Đường hẳn là hiểu được dấu hiệu này.
Đại trận này một khi được kích hoạt, Huyền Xa Đảo chỉ sợ cũng không chịu nổi chứ đừng nói là vô số đệ tử đang đứng bên trên.
Dạ Lam có thể nhận ra đại trận kích thước đã quá to lớn đến nỗi kết cấu của nó đang không còn giữ được ổn định, có lẽ là lượng huyết khí còn không đủ để cung cấp, nhưng như vậy cũng không ngăn cản được việc nó sẽ sớm kích hoạt.
“Ha ha ha, rất tốt, xem ra đã đến lúc để tuyệt tác của ta được toả sáng rồi”. Ninh Lạc cười như điên dại, ánh mắt mong chờ nhìn về phía huyết cầu.
Phía trước mấy dặm đường.
“Hắc hắc, đám các ngươi trước khi c·hết có thể góp phần tạo nên công trình của ta cũng xem như công lao không nhỏ, nếu thật có kiếp sau, lão đạo sẽ lại cùng mấy vị kết bái huynh đệ, tiêu dao thiên địa”.
Ánh mắt hắn như dã thú, hai hàm răng nghiến chặt, đang cố hết sức để thoát khỏi huyết cầu trói buộc.
Lúc này, Dạ Lam quay người nói, ngữ khí có phần nghiêm trọng.
Đang lúc bọn hắn bàn luận về mấy thứ này, từ nhiều lối đi xuất hiện đại lượng huyết khí, bọn chúng dường như mở ra linh trí hoặc là được ai đó điều khiển, uốn lượn tựa như mãng xà muốn đem ba người lưu lại lòng đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người kia cũng gật đầu, hắn hướng về những người khác nói lớn.
Đám tán tu cũng phân ra thành hai nhóm, những kẻ sợ hãi thì rời đi, những người tự nhận gan dạ thì ở lại.
Bọn hắn cũng lập tức tránh xa miệng hố để tránh huyết khí lần nữa công kích đến, cả đám cùng đứng trên một đ·ống đ·ổ n·át chờ đợi.
Huyền Xa Đảo trung tâm, vô số đệ tử ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắc tự khổng lồ so với pháo hiệu càng thêm rõ ràng.
Lão tứ nghe thấy lời này liền tức hộc máu, hắn trong lòng rất muốn mắng chửi một trận nhưng đã không thể mở miệng, hai mắt của hắn nhanh chóng chìm vào hắc ám, thân thể vỡ nát thành nhiều mảnh, trộn lẫn với huyết cầu khiến kích thước của nó giãn nở.
Ba người đồng loạt xoay người né tránh đồng thời trả lại công kích, kiếm ảnh cùng đao khí tán loạn xung quanh, huyết khí ngay lập tức chia năm xẻ bảy, bọn chúng liền trở về lại lòng đất bên dưới.
“Hắc hắc, lão tứ a lão tứ, ngươi chớ có vùng vẫy vô ích, một khi ta còn ở nơi này thì căn bản không có kẻ nào có thể trốn thoát”. Ninh Lạc cười nói, tay không ngừng ve vẩy chùm râu dưới cằm, hắn tung ra một chưởng đem lão tứ đánh hộc máu tươi, lỗ hổng rất nhanh liền khép lại, lão tứ lần nữa bị huyết cầu nuốt chửng.
Thời gian ngắn liền có một số người chạy đến, bọn hắn biểu lộ đều hoang mang như nhau, Lâm Vũ Thần ba người cũng không có gặp khó khăn gì, làm sao lại bắn pháo hiệu.
“Khốn kh·iếp, bên dưới rốt cuộc là thứ gì, huyết khí sinh ra linh trí sao ?”. Tần Vân Phong chửi một tiếng.
Lời nói vừa dứt, nàng liền hoá thành một đạo hắc ảnh chui xuống bên dưới lòng đất, Liệp Ô Nha thì phóng thẳng lên trời cao, nó lập tức thi triển ám chi thuật pháp, vô số hắc vụ hiển hiện giữa không trung.
Sâu bên dưới lòng đất.
“Không nghĩ tới trên đời còn có kẻ điên như vậy”. Dạ Lam bình thản bước đến, đưa mắt nhìn đến huyết cầu, nó dao động mãnh liệt, tựa như một sinh vật sống nhận thấy chủ nhân b·ị c·hém g·iết, có lẽ nó đã thực sự sản sinh ra linh trí.
Bọn hắn mặc dù tu luyện tà công nhưng cũng không muốn bản thân mình có hạ tràng như vậy, bị đám chính đạo hạ sát xem ra còn tốt hơn là bị đồng bạn hạ sát.
Trước mặt hắn là một khối huyết cầu, từng đạo huyết khí đặc sệt lượn lờ xung quanh, bên trong vậy mà lẫn lộn tay chân người.
Bọn chúng nhanh chóng ngưng kết thành vài cái ký tự to lớn, biểu thị cho việc toàn bộ đệ tử đều bắt buộc phải rời khỏi Huyền Xa Đảo.
Dạ Lam một đường tiến lên, huyết khí xung quanh căn bản không thể chạm vào người nàng, nàng đã xác định được đây là một toà đại trận, công dụng của nó so ra còn đáng sợ hơn tà công mà đám tà tu kia tu luyện gấp trăm lần.
Huyền Hải Phủ bên dưới lòng đất.
Dương Đại Hải thuộc hạ cũng lâm vào hoang mang nhưng chưa có lệnh của thượng cấp bọn hắn không dám náo động, chiến trường bên trên còn có một vị võ tông trấn tràng, hắn còn chưa động bọn hắn làm sao dám đi, chỉ sợ sẽ bị xem là phản đồ mà g·iết c·hết.
“Ninh lão quái, lão già khốn kh·iếp, ta có c·hết cũng phải kéo ngươi theo cùng”.
Lâm Vũ Thần mấy người âm thầm cảm khái, nhưng bọn hắn cũng không có ở lâu, đám người lập tức chia thành nhiều nhóm mà đi, trên đường không ngừng hô hào những vị đệ tử khác.
Xung quanh bao phủ bởi đ·ống đ·ổ n·át của vô số công trình, trên đường đi đủ loại đồ vật nằm ngổn ngang, thậm chí ngay cả t·hi t·hể cũng không hiếm thấy, mấy bộ t·hi t·hể này đều trở nên khô héo, toàn bộ khí huyết trong thân thể đã không cánh mà bay.
Nàng có thể cảm nhận được bên dưới ngập tràn huyết khí, chuyện này quả thực đáng sợ.
Ba người cũng kiên nhẫn giải đáp cho những người ở lại, bọn hắn nghe qua ai nấy trên mặt cũng biểu lộ ngạc nhiên, bọn hắn xác thực không để ý đến huyết khí du động trên mặt đất, bởi vì tốc độ của bọn chúng quá chậm chạp.
“Đã như vậy liền để hai vị trưởng lão quyết định đi”. Mạc Quân nói, hắn lấy ra một cái pháo hiệu, điều động linh lực phóng thích nó lên bầu trời, bầu trời mây mù cuồn cuộn, một cái dấu hiệu như vậy rất dễ gây chú ý, hắn không tin hai vị trưởng lão không thấy dấu hiệu này.
Trong khi đó.
“Trưởng lão quá khen”. Mạc Quân vội vàng nói.
“Các ngươi nhanh chóng rời khỏi Huyền Xa Đảo, thông tri với cả những người khác, toàn bộ đệ tử lập tức rời khỏi Huyền Xa Đảo”.
Huyết cầu bên trong lộ ra một khuôn mặt người, chính là người cùng Dương Đại Hải xưng huynh gọi đệ, thực lực xếp hàng thứ tư, Dương Đại Hải tứ đệ.
Lời vừa dứt nam tử liền vội vàng rời khỏi mà không có điểm do dự nào, mấy vị đệ tử khác ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, rất nhanh liền có người bám theo nam tử kia nhưng cũng có không ít người còn nán lại một chút.
Huyền Xa Đảo mạn Đông.
Đại trận này lấy khí huyết của người sống mà hình thành, chỉ cần trận văn không cần liên kết bọn chúng, huyết khí sẽ tự động tạo thành liên kết, hơn nữa đại trận này còn không ngừng lớn mạnh lên.
Đám người nhao nhap cúi người chào, nàng một thân khí tức đều được thu liễm nhưng Liệp Ô Nha thì không, khí tức cường đại của nó đã đủ để đám ngoại môn đệ tử trong lòng sinh ra sợ hãi.
Hắn căn bản không thể nghĩ ra bản thân mình lại có kết cục này, vốn nghĩ kẻ duy nhất hắn cần để tâm là lão nhị, nào ngờ khi đến nơi, bảo khố thì trống trơn, bên trong ngược lại bày bố một bộ trận pháp, hắn cùng lão thập đều bị rơi vào trong tay lão hồ ly này.
Từng đạo khí huyết mờ nhạt trôi nổi trong không trung, Lâm Vũ Thần lại là người đầu tiên phát hiện vài cái ký tự nhỏ bé, tựa như là trận văn, tuy vậy bọn chúng dường như không có liên kết với nhau.
Bỗng nhiên, từ phía sau, nhanh như thiểm điện, một đạo hắc thương gặm trên ngực hắn, nụ cười của hắn lập tức ngưng kết, thân thể ngã gục trên mặt đất.
Miệng hố đột nhiên rung chuyển kịch liệt, từ bên trong liên tiếp bay ra mấy đạo thân ảnh, theo đuôi bọn hắn là từng đạo huyết khí cô đặc tựa như mấy đạo rễ cây vươn mình lên trên mặt đất.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.