Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 239: Thiệt hại
Nàng là người ở lại trên Huyền Xa Đảo, v·ụ n·ổ như thế, cho dù là bán bộ tông sư cũng không nắm chắc có thể đào thoát, nhưng Trần Dư trong lòng vẫn còn hy vọng, hy vọng nàng đã sớm trốn đi.
Trần Dư vội vàng đưa mắt nhìn, hắn tâm lý chờ mong ngay lập tức b·ị đ·ánh gãy, hai vị nội môn đệ tử đang lênh đênh trên mặt biển, một người dường như đã b·ất t·ỉnh nhân sự, máu me đầy người, tình trạng xem ra có chút nguy kích, một người khác đang ôm lấy người còn lại, một tay ra sức vùng vẫy.
Hắn mặc dù đúng là mạnh hơn những người còn lại nhưng đặt tại Tây Hải cũng chỉ là một kẻ vô danh mà thôi, có thêm thượng phẩm pháp khí, thực lực tại đám võ sư bên trong tạm tính trung đẳng, lấy cái gì để xưng bá chứ.
“Nhìn kìa, có người còn sống”. Một vị nữ đệ tử hô lớn.
Huyền Xa Đảo hoá thành tro bụi, khí tức khủng bố đổ ập lên linh chu trận pháp, chỉ mới tác động đầu tiên đã đem trận pháp đánh vỡ một tầng, đại trận trên linh chu tổng cộng có ba tầng, một khi cả ba đều vỡ đó chính là tử kỳ của mọi người.
Ba chiếc linh chu hiện tại chỉ còn một, Trần Dư cũng không tỏ vẻ tiếc của, hắn nhìn về phía vùng nước nơi mà vừa lúc nãy còn là Huyền Xa Đảo, ánh mắt âm trầm, Dạ Lam vậy mà không có xuất hiện.
Đúng lúc này, mặt đất kích liệt chấn động, xung quanh xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ, đám người nhất thời luống cuống, cố gắng giữ vững thân mình, một người lộ vẻ hoảng sợ chỉ về hướng trung tâm, khóc không ra nước mắt, nói.
Đống đổ nát bên trong có thể tìm thấy một chút hạ phẩm pháp khí đã rất tốt, người vận khí tốt hơn một chút thì có thể thu được trung phẩm pháp khí, nào nghĩ tới có kẻ lại thật sự lấy được thượng phẩm pháp khí.
Đám người trong lòng cũng hối hận vô cùng, làm sao lại vì một đám pháp khí cùng với lời nói của lão đại làm cho mờ mắt, bọn hắn lần này đã không còn cơ hội sửa sai.
Trần Dư căn bản không thể tìm thấy Dạ Lam nhưng xét thấy v·ụ n·ổ kia tiêu diệt hoàn toàn mọi thứ, đem mọi thứ hóa thành tro bụi, Dạ Lam nếu bị dính phải chỉ sợ cũng không có t·hi t·hể để lại, hắn đành đau lòng tuyên bố Dạ Lam t·ử t·rận.
Từng vòng xoáy nước xuất hiện cuốn linh chu vào sâu trong lòng biển, bên trong đại hải hiện ra vô số t·hi t·hể hung ngư, bọn chúng căn bản không thể chịu được áp lực mà v·ụ n·ổ phát ra.
Cự ly một dặm bên ngoài Huyền Xa Đảo, hai chiếc linh chu toàn diện triển khai trận pháp phòng ngự, Trần Dư đang hồi phục cũng cảm nhận được uy áp khủng kh·iếp mà lao ra ngoài, hắn còn chưa phục hồi được bao nhiêu linh lực.
Trần Dư dùng toàn bộ linh lực còn sót lại của mình đẩy linh chu phóng lên trên mặt nước, lúc này hai bên lại xuất hiện hai đoàn phong bạo áp sát, tốc độ gió nhanh đến kinh người, tựa như có hàng vạn lưỡi phong nhận đang công kích lên trận pháp.
“Ta nói rồi…ta đã nói rồi, chúng ta nên rời đi từ sớm mới phải”. Người vừa nãy lên tiếng hiện tại đã hai dòng nước mắt chảy ròng, liên tục kêu ca.
Chỉ một phần truyền thừa đã gây tổn thất nghiêm trọng cho Huyền Thương Môn, Thiên Nhân không hổ là Thiên Nhân, cho dù đ·ã c·hết cũng có thể làm ra đại sự.
“Khóc lóc cái gì, nhanh chạy”. Lão đại tức giận hét lớn, bản thân thì hướng bờ biển phi thân mà đi, theo sau hắn cũng có mấy người, đám còn lại thì thất thần đứng một chỗ, bọn hắn cảm thấy đã không còn đủ thời gian để quay đầu.
Người kia nghe vậy nhất thời cứng họng, hắn thực lực tại nhóm người bên trong chỉ là thê đội thứ chót, căn bản không có tiếng nói nào, lại nghe thêm mấy người khác nói xen vào, hắn đành lủi thủi trở về nấp sau mấy người khác.
“Phải đấy, ngươi một tên võ giả, thực lực yếu kém, nếu không phải có lão đại che chở, ngươi đã sớm ném đi mạng nhỏ, hiện tại liền muốn bỏ huynh đệ mà trốn sao ?”. Nam từ vừa nãy tìm được pháp khí đứng ra nói.
“Hừ, đồ c·hết nhát, ngươi sợ cái gì, nơi này cách bờ biển không xa, cho dù có đại sự xảy ra chúng ta cũng có thể nhanh chóng rời đi, Huyền Thương Môn đoán chừng đã thu hoạch được thứ chúng muốn nên mới rời đi mà thôi, Huyền Xa Đảo hiện tại cũng có không ít người ở lại, ngươi không thấy đây là cơ hội để chúng ta phất lên sao ?”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Toàn bộ đệ tử cùng chấp sự đều vận chuyển linh lực đến củng cố đại trận trên linh chu, đây là con bài duy nhất có thể kéo lại mạng sống của bọn hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Hầu xoa xoa tay, miệng không ngừng nói lời lấy lòng.
“Lão đại, Huyền Thương Môn đệ tử cũng đã rời đi gần hết rồi, chúng ta có phải cũng nên sớm rời đi không ?”. Lúc này, một người thận trọng tiến lên phía trước, mặt tỏ rõ sự lo lắng, nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám đệ tử cảm giác như bọn hắn đã có một trận chính diện với tông sư cao thủ vậy, loại cảm giác này thật sự khó mà diễn tả, chỉ sợ trong đời bọn hắn có cho tiền cũng dám nếm trải lần hai.
Một người dáng vẻ cao lớn, mặt mũi bặm trợn tiến đến, hắn lấy đại đao trong tay người kia xem xét, quan sát một hồi cũng không thấy có thương tổn gì quá lớn, vẻ mặt nghiêm túc liền biến thành tươi cười.
Huyền Thương Môn lần này vận dụng ba chiếc linh chu, chỉ có hai chiếc sớm rời đi, chiếc thứ ba còn ở lại chờ đợi một số đệ tử khác chưa kịp lên thuyền.
Chương 239: Thiệt hại
Trong nháy mắt tầng trận pháp thứ hai cũng bị phá huỷ, quanh linh chu chỉ còn lại một đạo hoàng kim màn chắn đang khổ sở chống đỡ công kích từ bên ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Gần bờ biển Huyền Xa Đảo.
Sự thật chứng minh, bọn hắn suy nghĩ là chính xác, vừa đi được mười mấy trượng, một vòng huyết sắc quang mang đã bao phủ lấy toàn bộ Huyền Xa Đảo.
“Lão đại, ta tìm được một thanh thượng phẩm pháp khí đại đao !!”. Một người mừng rỡ hô lớn, tiếng hô thu hút không ít ánh nhìn, ai nấy đều tỏ ra ghen tỵ, âm thầm cảm thấy xui xẻo.
Tòa lầu cao này trước đó là một toà binh khí cửa hàng, bên trong trưng bày không ít pháp khí, phần lớn đều tại trong chiến sự bị huỷ đi hoặc là bị người khác thu lấy.
Vô số quang mang bắn ra, chính là từ mấy trăm đạo phù lục mà đám đệ tử vận dụng, linh chu xuyên qua phong bạo rơi xuống mặt biển phía dưới.
Mấy tên thuộc hạ khác cũng nhao nhao chúc mừng, ai nấy trên mặt đều treo nụ cười nhưng bọn hắn mỗi người lại có một ý nghĩ khác nhau, đại đa số đều cảm thấy nam tử tự tin quá mức.
“Không !!”. Lão đại hét lớn, hắn không cam lòng, nhưng tiếng hét của hắn cũng không người nào nghe thấy, hai mắt của hắn bị quang mang đốt thành tro bụi, để lại hốc mắt tràn ngập hắc ám, ngay sau đó cả thân thể cũng hoá thành bụi mà tiêu biến, một chút cặn cũng không để lại.
“Hắc hắc, lão đại có thần binh trong tay như hổ thêm cánh, tương lai tất nhiên sẽ nổi danh Tây Hải, trở thành một phương bá chủ”.
Bên cạnh một đ·ống đ·ổ n·át, một nhóm người đang bới móc các mảnh vỡ của thứ mà hơn nửa ngày trước là một tòa lầu cao.
“Hừ, miệng lưỡi lươn lẹo, bất quá ta thích, ha ha ha”. Nam tử cao lớn cười to, thập phần sảng khoái.
Trần Dư trong lòng đang tự trách, một trận chiến này Huyền Thương Môn bỏ ra quá nhiều mà lại thu về không được bao nhiêu, vốn nghĩ sẽ rất dễ dàng là có thể thu được Thiên Nhân truyền thừa, mặc dù đã qua mấy năm nhưng hẳn một số thứ quý giá vẫn còn được giữ lại, ai biết mọi chuyện lại diễn ra như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ phía chính diện một đoàn phong bạo khổng lồ đánh tới, nó còn lớn gấp đôi so với mấy đoàn phong bạo gần đó, hai bên ngay lập tức v·a c·hạm, chỉ qua mấy hơi thở, trận pháp chính thức b·ị đ·ánh nát.
Đám người mắt nhìn thấy s·óng t·hần lao đi về phương xa, xung quanh phong bạo cũng đã tản ra bốn phía, ai nấy đều lộ vẻ hạnh phúc, đoàn phong bạo cuối cùng cũng mang đến uy áp kinh người.
“Nhanh….nhanh nhìn, đó là thứ gì”.
Đại hải gầm thét, phong bạo cuồn cuộn, trên trời hạ xuống cơn mưa tầm tã như tiếp sức cho nước biển, v·ụ n·ổ khiến cho không gian xung quanh như bị biến dạng, đủ loại hiện tượng thời tiết kỳ quái xuất hiện, sóng biển tựa như những lưỡi đao khổng lồ chém lên thân tàu.
“Hắc hắc, tiểu Hầu tử, ngươi làm rất tốt, có thượng phẩm pháp khí trong tay, ta thực lực sẽ tăng thêm không ít”.
Nghĩ là vậy nhưng cũng không ai ngốc đến mức mà nói ra, vạn nhất chọc hắn mất hứng, một đao bổ c·hết người.
Nam tử cao lớn nghe vậy liền cảm thấy có chút mất hứng, hừ lạnh nói.
“Cố gắng gia trì trận pháp, thời gian rất ngắn nữa thôi thì đại kiếp này sẽ trôi qua”. Trần Dư hô lớn, khích lệ tinh thần đám đệ tử, bọn hắn bắt đầu điên cuồng, vận dụng đủ loại thủ đoạn, vô số phù chú được tung ra dán lên bề mặt trận pháp.
Bọn hắn sử dụng thuật pháp di dời từng mảnh vỡ to lớn, đất cát bay mù mịt, xung quanh nơi này cũng có không ít t·hi t·hể, không chỉ nhân loại tu luyện giả mà cũng có một hai bộ t·hi t·hể của Hải tộc.
Trần Dư đưa mắt tìm kiếm xung quanh, chỉ thấy một chiếc linh chu bị vỡ thành hai mảnh trôi nổi trên mặt nước, xung quanh cũng có vài bộ t·hi t·hể, bọn hắn đa số đều bị sóng biển cùng phong bạo xé toạc.
Lại xét thấy chúng đệ tử cũng đã mỏi mệt vì thế mà ra lệnh trở về đại lục, linh chu phiêu phù lên không trung nhắm thẳng hướng Tây mà đi.
Đám người đồng loạt đưa mắt về hướng hắn chỉ, một đạo huyết sắc quang trụ sừng sững giữa thiên địa, khí tức bạo phát đủ để ép cho đám người cũng phải khó khăn hít thở.
Hắn trong lòng không ngừng cảm thấy lo sợ, đám người đều chăm chăm kiếm lợi, chỉ có mình hắn là muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Dương Đại Hải suốt trận chiến cũng chỉ sử dụng một kiện cực phẩm pháp bảo cùng một bộ huyết đạo công pháp đã gây khó dễ cho hai vị trưởng lão, còn có hai tòa đại trận khác.
Dương Đại Hải thà liều mình cùng c·hết cũng không chịu giao ra truyền thừa, hiện tại Dạ sư tỷ sống c·hết còn chưa biết, Trần Dư quy tất cả mọi lỗi lầm đều đặt lên chính hắn, là hắn quá xem thường Dương Đại Hải người này, là hắn xem thường Thiên Nhân truyền thừa.
Ba ngày trôi qua, Huyền Thương Môn linh chu đã rà soát qua vùng biển này, Trần Dư sau khi hồi phục được một nửa cũng tham gia vào tìm kiếm, thứ bọn hắn thu được cũng chỉ là t·hi t·hể của đồng môn cùng một số vị tán tu còn chưa kịp chạy trốn ra xa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.