Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 254: Ứng cứu
“Ngươi nói chính cùng tà có gì khác biệt ?”. Phùng Tử Minh đột nhiên hỏi.
Lâm Vũ Thần trước đó cũng phải trải qua một đoạn thời gian suy nghĩ có nên tiếp tục tu luyện nó hay là không, nhưng cuối cùng hắn vẫn là bị lợi ích trước mắt thu phục.
Phùng Tử Minh vung tay phóng thích một đạo quang mang, huyết quang chói lọi hiện ra là một kiện trận bàn, Phùng Tử Minh vừa đánh vào trận bàn mấy đạo pháp lực vừa nói.
Lâm Vũ Thần nghe vậy liền nhíu mày, Phùng Tử Minh chiến ý giống như đã dừng lại, hơn nữa lời hắn nói là có ý gì, hẳn không phải chỉ đơn giản là nhắc nhở hắn đi.
Thái Linh Sơn hướng về phía Nam chừng hai mươi dặm đường.
Kim Ngọc Phượng tình trạng hiện tại có chút xấu, biểu hiện bên ngoài chỉ là để cho Kim Ngọc Long nhìn mà thôi.
Lâm Vũ Thần không nghĩ tới bản thân lại ở nơi này gặp lại Phùng Tử Minh, không chỉ tu luyện tà tu pháp môn, hiện tại càng là đột phá đến võ tông cấp độ.
“Đa tạ sư huynh ứng cứu”. Lâm Vũ Thần vội vàng chắp tay nói lời tạ ơn, nam tử bên hông treo Huyền Thương Lệnh, đương nhiên là sư huynh trong môn, hai người còn lại giống như là đến từ Vô Linh Các cùng Chiếu Nguyệt Môn.
Nếu cả hai không sớm trốn thoát, chỉ sợ dược lực còn chưa có tác dụng thì cả hai đã vẫn lạc ở nơi này.
“Muốn đạt được càng nhiều, bản thân bỏ ra cũng càng nhiều, ngươi có thể có ngày hôm nay hẳn cũng chịu không ít rủi ro, có lẽ ngươi hiện tại còn chưa thấy nó nhưng chung quy lại là sẽ phải đối mặt”.
“Nàng vậy mà đuổi kịp rồi, Toả Phong Phù cùng Khốn Nguyên Trận còn không giữ nổi thời gian một chén trà”. Kim Ngọc Long thấy vậy liền sợ hãi nói.
Chương 254: Ứng cứu
Nữ tử hiển hoá ra mấy chục đạo huyết tiễn bắn về phía hai người, Kim Ngọc Phượng liều mình che chắn cho tiểu đệ, nàng múa kiếm hoá thành một đạo kim quang chém rụng toàn bộ huyết tiễn.
May mắn cho hai người là huyết ảnh thực lực còn chưa đến võ tông, chỉ là Thối Thể tam trọng đỉnh phong, nhưng dù vậy cũng không phải là đối thủ mà hai người có thể đối đầu với tình trạng này.
“Không sao, ta đã vận dụng đan dược chữa thương mà gia tộc cung cấp, đảm bảo tính mạng là không có vấn đề”. Kim Ngọc Phượng lắc đầu nói, biểu lộ bình tĩnh.
Nữ tử bản chất vốn dĩ là thi thể vì thế mấy đòn công kích vừa rồi căn bản không có tác dụng gì, rất nhanh liền có huyết tiên cuốn lấy tay phải, lỗ hổng trên ngực cũng phục hồi một cách nhanh chóng.
Lý Kiệt bản thân bởi vì trước đó đã cưỡng ép đột phá đồng thời thụ thương không nhẹ nên đã tạm thời bất tỉnh, nếu không phải Phùng Tử Minh cảm nhận được có người đến nên nhanh chóng rút đi thì Lý Kiệt có thể đã bị hắn hạ sát.
“Lâm sư đệ, ta chọn con đường này cũng là vì muốn nhanh chóng mạnh lên, nhanh chóng có được thực lực để báo thù, ngươi nói ta đúng hay là sai ?”.
“Là chức trách của ta”.
“Chuyện ở nơi này giao lại cho ngươi”. Vị nam tử kia làm xong mọi chuyện liền đứng dậy nhìn về hướng Lâm Vũ Thần.
“Huyền Thương Môn chung quy là mạnh mẽ nhưng chưa hẳn có thể để một tên đệ tử như ta thông thường như ta có thể báo thù, tư chất của ta mặc dù không kém nhưng muốn chứng đạo Thiên Nhân căn bản là mơ tưởng, ta chỉ có thể chọn con đường khác, mặc dù có chút cực đoan nhưng ít nhất còn có hy vọng”.
“Lâm sư đệ, ta không biết ngươi làm cách nào có thể nhanh chóng mạnh lên nhưng bất kỳ thứ gì có thể làm được như vậy tuyệt đối sẽ khiến người khác thèm muốn, ngươi tốt nhất là nên giấu cho kỹ”.
Quang thương lần nữa xoay chuyển trong không trung, hướng về phía Kim Ngọc Phượng mà đến, trên đường bay cũng xuyên thủng lồng ngực của nữ tử.
“Truyền tống trận, hắn đã rời đi, phương vị dường như là hướng Nam hoặc là Tây Nam, đại khái khoảng cách chừng trăm dặm”. Nam tử lên tiếng nói.
Lâm Vũ Thần trong lòng rét lạnh, không biết Phùng Tử Minh đã thôn phệ bao nhiêu phàm nhân cùng võ giả mới có tu vi ngày hôm nay.
Lâm Vũ Thần thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới bản thân vẫn có thể sống sót, vận khí của hắn xác thực không tệ, hắn lấy ra một ít đan dược, vận công chữa thương.
Ba năm trước Phùng Tử Minh biến mất tại Tử Hà Trấn, Lâm Vũ Thần mấy người đã đem chuyện này báo cáo với tông môn, Huyền Thương Môn qua mô tả của bọn hắn cũng khép Phùng Tử Minh vào tội phản đồ, đồng thời phát ra nhiệm vụ truy tìm tung tích của hắn, chỉ là đến nay còn chưa có ai tìm được một chút tin tức gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kim Ngọc Long cùng Kim Ngọc Phượng băng qua rừng cây, bộ dáng hớt hải, Kim Ngọc Long không ngừng hướng ánh mắt lo lắng về phía tỷ tỷ, nhịn không được mà mở miệng hỏi.
“Phản ứng thật nhanh”.
Không lâu sau đó, từ rừng cây bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm xào xạc.
“Chính đạo coi trọng hình thức, danh vọng mà tà đạo lại không để ý đến những thứ này, đứng trước việc bản thân có thể mạnh lên, những thứ phù phiếm như thế căn bản không đáng một đồng”.
……………………
“Thân là tu luyện giả, có kẻ nào lại chưa từng ra tay g·i·ế·t người, chính cùng tà cũng không phải là ai g·i·ế·t nhiều hơn ai, đơn giản chỉ là góc nhìn khác biệt, mục đích căn bản cũng là vì lợi ích của bản thân”.
Hai người đều hiểu được ý định của đối phương, cả hai đồng thời phi thân hướng về hướng Nam mà đi, tốc độ so với lúc nãy còn nhỉnh hơn đôi chút.
Dù vậy Lâm Vũ Thần vẫn có thể ngay lập tức nhận ra hắn.
Hành động của Lâm Vũ Thần tất nhiên không thể qua được tầm mắt của Phùng Tử Minh, đây là cảnh giới khác biệt, hắn bình thản nói tiếp.
Một người bước đến vị trí mà Phùng Tử Minh vừa mới biến mất dò xét.
“Không sai, đúng hay sai căn bản không phải là người ngoài quyết định mà là bản thân ta”.
Lâm Vũ Thần lập tức lâm vào để phòng nhìn về hướng mà tiếng động truyền đến.
Phùng Tử Minh đối với việc bản thân bị lộ danh tính cũng không có quá quan tâm, từ bên dưới cổ áo xuất hiện một cái nhánh cây, nhánh cây vươn lên bao phủ lấy gương mặt hắn, hình thành nên một cái mặt nạ.
Ngay khi huyết cầu vừa mới biến mất, ba cỗ khí tức kia cũng đáp xuống mặt đất bên dưới.
Nàng vận sức ném quang thương về phía nữ tử, tốc độ chớp nhoáng đủ để quang thương xuyên qua bả vai phải, khiến cho tay phải của nữ tử tách rời.
“Có truy đuổi hay không ?”. Một người khác hỏi.
Lời này nói ra để cho Lâm Vũ Thần có chút chột dạ, Huyễn Hồn Ma Công mặc dù hiện tại không có nguy hại cho hắn, ngược lại còn mang đến cho hắn rất nhiều thứ nhưng môn công pháp này nước quá sâu, tương lai sẽ là biến động lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta không biết”. Lâm Vũ Thần suy nghĩ chốc lát lại nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn lúc này đột nhiên lại nhìn về một cái phương hướng, trong lòng mang theo chút cảm thán.
Phía sau lưng hai người bỗng chốc hiện ra một đạo khí tức mạnh mẽ, một vị nữ tử bên hông treo Huyền Thương Lệnh đang không ngừng đuổi theo hai người, quanh thân thể nàng còn có một tầng huyết quang nhàn nhạt.
Nàng vốn đã có thương thế tại thân, vừa rồi lại bị hắc bào nhân huyết ảnh phóng thích một đạo huyết tiễn bắn trúng, huyết tiễn mang theo một tia Thối Thể tam trọng đỉnh phong chi lực, khiến cho kinh mạch của nàng bị rối loạn, nhất thời khó có thể thể hiện ra toàn bộ thực lực của bản thân.
Huyết ảnh bản thân lại tiến nhập vào nhục thân của nữ tử, điều động nhục thân của nàng, ra tay với đồng môn.
Nữ tử vốn là Huyền Thương Môn đệ tử, nàng là vị Tầm Mạch Sư trước đó dẫn động thuỷ mạch, trước đó cùng Kim gia tỷ đệ cùng một chỗ bỏ trốn, đáng tiếc còn chưa đến trận pháp mà Lâm Vũ Thần bố trí sẵn thì đã bị huyết ảnh hạ sát.
“Ta đi trước một bước”. Phùng Tử Minh lên tiếng, trận bàn phát ra huyết quang bao phủ lấy thân thể hắn, trong nháy mắt liền thu nhỏ, cuối cùng hoá thành một đốm sáng biến mất không thấy.
Phùng Tử Minh nghe vậy liền cười tự giễu.
Nghe được câu hỏi của Phùng Tử Minh, Lâm Vũ Thần lúc này mới nhớ đến năm đó Lục Vân Thành bị huỷ diệt, Phùng gia cũng theo đó diệt tộc chỉ còn lại Phùng Tử Minh một người.
Một vị nam tử còn lại cũng không có đuổi theo mà đi đến bên cạnh Lý Kiệt, lấy ra một chút đan dược đút vào trong miệng của hắn.
Huyết đạo tà công thường sẽ thôn phệ khí huyết của người khác để tăng tiến tu vi của bản thân, đối tượng có khí huyết càng lớn thì tu vi phản hồi cũng càng lớn nhưng Phùng Tử Minh trước đó cũng chỉ là một tên võ sư mà thôi, đối tượng của hắn tám chín phần mười là phàm nhân hoặc cùng lắm thì là võ giả.
Lâm Vũ Thần đang định nói cái gì, đột nhiên hắn cảm nhận được có ba cỗ khí tức cường đại đang từ ba hướng khác nhau bay đến, mỗi một cỗ khí tức đều có thể áp chế được cả Phùng Tử Minh cùng Lý Kiệt hai người.
Gương mặt mà hắc bào nhân để lộ chính là gương mặt của Phùng Tử Minh, mặc dù đã có không ít điểm khác, khuôn mặt gầy gò, làn da nhợt nhạt như thiếu sức sống, một bên con ngươi đã biến mất.
“Ngươi có ý gì ?”. Lâm Vũ Thần thận trọng hỏi, trong tay đã bố trí sẵn phù văn, chỉ cần Phùng Tử Minh nổi lên sát ý, Lâm Vũ Thần sẽ cùng hắn liều một phen.
“Đại tỷ, ngươi thật sự không sao chứ ?”.
Trường kiếm trong tay nàng là một kiện thượng phẩm pháp khí, uy lực cũng không tệ, Kim Ngọc Phượng vận chuyển linh lực khiến cho trường kiếm hoá thành một đạo quang thương. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chỉ cần bản thân đủ mạnh, đủ sức để đạt được mục tiêu của mình, mọi thứ bỏ ra đều là xứng đáng, hy sinh lợi ích của kẻ khác để đạt được lợi ích của mình, đây chính là quy luật của thế giới này”.
Lời nói vừa dứt liền thấy hắn ngự khí phi hành, đuổi theo phương hướng hai người còn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kim gia có một loại đan dược gọi Hộ Mạch Đan, có thể bảo hộ cùng chữa trị kinh mạch, Kim Ngọc Phượng vừa rồi đã phục dụng qua một khoả nhưng dược lực không có mạnh như nàng nghĩ, cần có một khoảng thời gian dược lực mới thể hiện đi ra.
“Nhưng báo thù cũng không phải ngày một ngày hai là có thể thành, làm sao lại phải chọn con đường này ?”. Lâm Vũ Thần hỏi lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.