Thiên Khư Thần Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Linh Quang Trấn
Vốn là trước đó, cũng có một đội võ giả đến làm nhiệm vụ, bất quá bọn hắn thất bại tan tác mà về, trong đội chỉ còn sống một người.
Mãi đến thời gian gần đây, số vụ m·ất t·ích lại càng nhiều, mọi người dần trở nên lo sợ.
Theo Nghiêm Sâm dẫn đầu, năm người rời khỏi Vân Thành
“Tiền bối, ngài có thể kể cụ thể nhiệm vụ cho chúng ta không ?”.
Bọn hắn hẹn nhau tập kết chính tại cổng thành.
Hàn Linh nhìn nàng ca ca vẻ dỗi hờn.
Năm người một đường di chuyển, đi về hướng Nam, Linh Quang Trấn mặc dù nói là liền kề Vân Thành những cũng mất hơn nửa ngày đi đường.
Hoá ra, Linh Quang Trấn hơn hai tháng trước cũng đã xảy ra m·ất t·ích chuyện này, bất quá, bởi vì chỉ có hai ba người nên trong trấn cũng không quá để ý, m·ất t·ích chuyện này cũng không phải hiếm.
“Chúng ta rất nhiều người tản ra xung quanh, hôm đó là tại nửa đêm, ánh trăng bị mây che khuất, một bóng đen vụt qua, đem mấy tên võ giả cổ họng cắt đứt, sau đó lôi t·hi t·hể bọn hắn vào rừng sâu”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão đầu thấy vậy cũng không nói gì, tay với lấy ấm trà, rót ra mấy chén đẩy phía đám người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vũ Thần đã thức dậy sớm, hắn thu xếp một chút sau đó rời khỏi Thanh Linh Quán, một đường hướng Vân Thành cổng thành di chuyển.
“Mấy vị hẳn là người từ Vân Thành đến đây ?”.
Lão đầu lại lắc đầu.
Nghiêm Sâm một hơi uống cạn chén, mở miệng liền hỏi.
Nghiêm Sâm đến trước cửa nhà, gõ gõ lên cánh cửa.
“Đúng vậy”.
Mặc dù nhiệm vụ bên trên ghi chỉ là m·ất t·ích, nhưng những gia đình này hẳn đã đem người thân m·ất t·ích thành n·gười c·hết, như vậy cũng đúng, m·ất t·ích lâu như vậy chỉ sợ đã gặp chuyện không hay.
“Ngồi xuống đi, thứ lỗi vì không đủ ghế”.
Lâm Vũ Thần từ trong suy nghĩ tỉnh lại, gật đầu đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám võ giả trong trấn cũng thành lập một đội bắt đầu đi tìm hiểu vấn đề, nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì.
“Mọi người cùng vào đi”.
Một đạo âm trầm tiếng nói vang lên, Lâm Vũ Thần quay người tìm kiếm, phát hiện tại một góc nhỏ, Nghiêm Sâm cùng Lưu Hồng hai người đang đứng, hắn vội vàng chạy đến chào hỏi.
Hơn nửa giờ sau, Lâm Vũ Thần đã đi đến cổng thành, tại cổng thành cũng có vài người đứng tụm năm tụm bảy, xem ra là cái khác đội ngũ.
Bất quá, Hàn Thiên nghe vậy liền mắng.
“Xem ra Hàn Linh sau này nếu muốn lấy chồng, tên kia phải sống qua Hàn Thiên cửa này mới có thể như ý muốn a”. Lâm Vũ Thần nghĩ thầm trong lòng.
Lúc này, Hàn Linh lại mở miệng hỏi.
“Có xác định được là thứ gì gây nên không ?”.
Lão đầu chỉ lắc đầu, đáp.
“Ta nghe nói Cửu Vân Thành phụ cận chính là Thanh Huyền đại sâm lâm, nổi tiếng cực kỳ nguy hiểm, điều này là thật sao”. Hàn Linh nhìn Lâm Vũ Thần ánh mắt chờ mong.
Lâm Vũ Thần cùng Nghiêm Sâm hai người cú như thế cùng một chỗ hàn huyên, riêng phần Lưu Hồng vẫn một mực nhìn về hướng khác, nàng không quá thích trò chuyện.
Năm người dựa theo chỉ dẫn trên nhiệm vụ đến trước một căn nhà trông có vẻ khá giả.
Trái ngược, với nàng đại ca, Hàn Linh thập phần hoạt bát, giọng nói nhẹ nhàng, nhan sắc cũng tính xinh đẹp, nói chuyện lúc nào cũng tươi cười, Lâm Vũ Thần khá thích tính cách của nàng.
“Các ngươi có thể đến nhà Võ Hùng, nhà hắn ngay tại cuối đường, ngày hôm trước, hắn cùng nhi tử chính bị bóng đen kia t·ấn c·ông, hắn nhi tử không may m·ất m·ạng, hắn lại may mắn sống sót, các ngươi nếu muốn thông tin chi tiết, hắn hẳn là người rõ nhất”.
Nghiêm Sâm chắp tay cúi chào, còn lại bốn người cũng đồng loạt nằm theo, mặc dù lão đầu nhìn qua chỉ có tu vi Nhập Khí cảnh nhưng đối với trưởng bối vẫn là nên đi một cái lễ.
Một lát sau, cánh cửa dần hé mở, bên trong một lão đầu thò đầu ra ngoài, lão đầu mái tóc bạc trắng, phủ xuống đến hai vai, gương mặt đầy nếp nhăn, hai mắt nhắm nghiền, thều thào nói.
Đám người bắt đầu nghị luận, đa số đều cho rằng là hung thú làm chuyện này.
Bên trong nhà cũng không có nhiều đồ vật, giữa nhà đặt một bộ bàn ghế gỗ, cũng không phải quý hiếm đắt tiền chủng loại.
“Có phải hay không là hung thú”.
“Lâm đệ, bên này”.
Chương 35: Linh Quang Trấn
“Rất có khả năng là hung thú, nếu là võ giả, ta còn chưa nghe qua có võ giả hành động như vậy”.
Vân Thành Võ Các bởi vì vậy cũng đã tăng thêm tiền thưởng cho nhiệm vụ này.
Số vụ m·ất t·ích càng nhiều, buộc lão đầu phải lấy ra Linh Quang Trấn ngân quỹ, tại Vân Thành mở một nhiệm vụ.
“Ha ha, chúng ta nghỉ lại khách điếm gần nơi này, đến sớm cũng là hiển nhiên”.
Linh Quang Trấn quang cảnh có chút tiêu điều, trên đường rất ít người qua lại, mỗi nhà đều đóng chặt cửa, Lâm Vũ Thần đám người còn ngẫu nhiên trông thấy cờ tang treo trước sân mấy nhà.
Nghiêm Sâm cười nói.
Lâm Vũ Thần cũng để ý, Hàn Thiên giống như rất khó chịu khi nhìn Hàn Linh cười với hắn cùng Nghiêm Sâm.
Bọn hắn đồng loạt đứng dậy, hành lễ rời đi, tìm đường đến nhà người gọi Võ Hùng.
“Nghiêm huynh, Lưu tỷ, các ngươi đến thật sớm a, ta còn tưởng chính mình đến sớm nhất”.
“ n, thập phần nguy hiểm, ta đã từng suýt m·ất m·ạng tại đó, mặc dù ta chỉ tiến vào khu vực ngoại vi”.
“Như vậy chúng ta hiện tại có thể xuất phát”.
Trên đường bọn hắn ngẫu nhiên tìm một chỗ nghỉ ngơi phục hồi sức lực, bọn hắn lúc này cũng sẽ tán gẫu, g·iết thời gian, nói như vậy nhưng cũng chỉ có Lâm Vũ Thần, Nghiêm Sâm cùng Hàn Linh nói chuyện, Hàn Thiên tên này tính cách khá giống với Lưu Hồng.
“Không sai, ngài hẳn là Linh Quang Trấn trưởng trấn đi”.
Lại trôi qua nửa canh giờ, Hàn Thiên cùng Hàn Linh hai người rốt cuộc đã đến, bọn họ là một đôi huynh muội, cùng nhau tiến đến cũng là hiển nhiên, Lâm Vũ Thần để ý, đội ngũ bên trong, chính mình chỉ có một thân một mình, Nghiêm Sâm cùng Lưu Hồng cũng không giống đồng bạn, càng giống hơn là một đôi đạo lữ.
“Bóng đen ?”.
Lão đầu mở lớn cửa, quay người vào trong, Lâm Vũ Thần đám người cũng dần bước vào.
“Linh nhi, ta đã nói rồi, chúng ta sẽ không đi những nơi như thế”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Vũ Thần đám người nghe vậy liền gật đầu tán thành, nghe chuyện từ một người từng đối đầu trực diện với bóng đen kia vẫn tốt hơn một chút.
Nghiêm Sâm lên tiếng hỏi.
Đám người đều giật mình, bất quá rất nhanh liền loại bỏ ý nghĩ này, đầu này hung thú nếu là ngang với Thối Thể cảnh võ sư, Linh Quang Trấn người dân chỉ sợ đã sớm c·hết hết.
Nhìn qua không thấy một ai lên tiếng trả lời, hắn lại nói.
“Có phải hay không hung thú trên cấp 0”. Hàn Thiên hiếm thấy mở miệng nói.
“Xem ra đã đông đủ, mọi người có chuyện gì cần làm nữa không ?”. Nghiêm Sâm lên tiếng.
Lâm Vũ Thần bỗng nhiên hỏi.
“Ta từ bé liền sống tại nơi này, liền hung thú cũng chỉ gặp qua mấy lần, nhưng đều là phổ thông hung thú, trong trấn võ giả thừa sức xử lý chúng”.
Năm người nghỉ ngơi một hồi lại tiếp tục lên đường, rốt cuộc đến xế chiều ngày hôm đó, bọn hắn đã đến Linh Quang Trấn.
“Tiền bối, khu vực này có hay không thường xuất hiện đặc thù chủng tộc ?”.
Lâm Vũ Thần có chút buồn cười, Hàn Linh mỗi khi nghe nói đến nguy hiểm đều hưng phấn bộ dáng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão đầu từ từ uống chén trà, uống hết một ngụm mới bắt đầu nói.
Được lão đầu ra hiệu, ba người Nghiêm Sâm ngồi xuống ghế gỗ, riêng Lâm Vũ Thần cùng Hàn Linh đứng tại chỗ, bọn hắn tuổi nhỏ một chút vì vậy cũng không muốn thất lễ.
“Lâm đại ca, ngươi lúc nãy nói ngươi là đến từ Cửu Vân Thành sao ?”.
Lâm Vũ Thần nhìn nàng bộ dáng vậy mà thật dễ thương, trong lòng hắn cười thầm, bất quá cũng để hắn hiểu rõ, Hàn Linh quái lạ sở thích một phần là do sự bảo hộ của Hàn Thiên đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.