Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 103: Chương 103
Mà bên này, Tần Sương vẫn đang bền lòng vững dạ luyện công buổi sáng ở dưới chân núi.
Nếu anh đã đánh em, thế thì hôm nay em sẽ không nói câu nào giúp anh. Tự anh nhận lấy lửa giận của chú Tần đi.
Nhìn em trai nằm ở bên cạnh có tướng ngủ hết sức khó coi, anh thật muốn ném người ra bên ngoài.
Bây giờ nghĩ tới tối hôm qua, cậu ấy lập tức cảm thấy toàn thân đều là yêu thương.
Kết quả xa xa chỉ thấy Hoắc Đình Xuyên chạy tới trước.
Nhìn ánh mắt mong đợi của anh, sao Tần Sương có thể không biết được.
Kéo cổ áo của đối phương qua, cô liền cúi đầu hôn một cái.
Vào ngày hôm sau khi sắc trời vừa sáng, Hoắc Đình Châu liền mở hai mắt ra.
Nhưng mà vừa nghĩ tới gương mặt của chú Tần thì cậu ấy lại có chút muốn cười trên nỗi đau của người khác.
“Hoắc Đình Xuyên, có phải là em ngứa da không!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoắc Đình Châu thấy cô phải đi về thì cũng có chút tiếc nuối nói: “Em cứ đi như thế sao?”
Tần Sương nhìn Hoắc Đình Xuyên nhảy lên nhảy xuống thì cũng có chút đau đầu.
Mà Hoắc Đình Châu nghe thấy Tần Sương gọi mình là A Châu thì sửng sốt một chút.
Muốn nói tay không ngứa, là chuyện không thể nào.
Mãi đến khi hai người hít thở khó khăn thì mới thả ra.
Cậu ấy vừa mới nói xong thì đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh cả mình thực sự không phải là người, hơn nửa đêm tập kích thì thôi đi, còn chưa nói gì mà đã ra tay đánh người.
Anh đã thu được lợi lộc cho nên cũng không đòi hỏi nữa.
/( ㄒ o ㄒ )/~~
Nghe cậu ấy chửi bậy, Tần Sương cũng nghĩ đến chuyện gì đó. Có chút buồn cười nói: “Anh cả cậu không nói chuyện tối hôm qua với cậu sao?”
Anh muốn hỏi em trai rõ ràng một chút, bên này xảy ra nhiều chuyện như vậy, tại sao anh lại không biết bất cứ chuyện gì.
“Không có, tối hôm qua anh ấy vừa về thì đã đánh em một trận, đến bây giờ mà em vẫn còn ngơ ngác, chị nói xem, có phải anh ấy d·ụ·c cầu bất mãn không?”
Chỉ để lại Hoắc Đình Xuyên đứng ở trong phòng, ngơ ngác trong gió... Mình là ai? Mình đang ở đâu? Mình là em trai ruột sao? Hơn nửa đêm tới đây chỉ vì đánh cho mình một trận?
Nếu đã là người đàn ông mình thích thì cũng phải chủ động một chút.
Mà Hoắc Đình Châu thấy cô chủ động như vậy thì cũng dùng tay phải chế trụ cổ của đối phương, trao cho cô một nụ hôn kiểu Pháp nồng nàn.
Mà Hoắc Đình Châu căn bản không quan tâm em trai đang cầu xin tha thứ, mà cứ thế kéo lấy cậu ấy giáo d·ụ·c một trận.
Cô nhìn một chút, có lẽ là bạn trai mình cũng sắp tới.
Mới sáng sớm, cả sau núi đều là tiếng quỷ khóc sói gào của Hoắc Đình Xuyên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh cả? Anh gọi em làm gì?”
Tần Sương đỏ mặt, thở hổn hển, nhỏ giọng nói: “Sao có thể như vậy được? Trong nhà còn có người, qua một chút là được rồi, cẩn thận ba em mang theo nạng đi ra.”
Sau đó Hoắc Đình Xuyên còn đang nằm trong giấc mộng liền bị đánh một cái cho tỉnh.
┭┮﹏┭┮
Nhưng mà bây giờ đầu óc vận chuyển, tám phần là đã ăn hành ở chỗ chị Sương cho nên mới đến chỗ cậu ấy trút giận.
Đương nhiên là sức lao động miễn phí trong phòng cũng phải đi cùng.
Anh cũng không quên lời ba vợ nói hôm qua, anh phải đi đốn củi.
Khi nhìn thấy anh cả đang đứng trước giường nhìn mình thì cậu ấy lập tức tỉnh táo lại.
Thẳng đến khi Hoắc Đình Châu xả hết giận thì mới buông cổ áo Hoắc Đình Xuyên ra nói: “Thân thủ này của em còn quá kém, còn phải tiếp tục cố gắng, lần sau anh lại đến, nếu em còn không tiến bộ thì sẽ giảm một nửa tiền tiêu vặt!”
Chờ đến khi anh bớt giận thì trực tiếp lên giường, lấy chăn mền lần trước ra đi ngủ.
Nếu không phải là không nhận được tình báo thì đêm nay anh cũng sẽ không lúng túng như thế.
Nghe được yêu cầu này, Hoắc Đình Châu cũng có chút lo lắng nói: “Nếu anh không thu lực rồi làm em bị thương thì phải làm sao? Anh thấy chỉ cần luyện một chút là được.”
Sau khi Tần Sương đưa người ra khỏi sân thì quay người trở về phòng ngủ tiếp.
“Không được, không đánh một trận thống khoái thì cả người em sẽ không thoải mái, mà em không thoải mái thì sẽ rất tức giận, nếu em mà tức giận thì các anh sẽ gặp xui xẻo, cho nên không cho phép cò kè mặc cả.”
Nghe thấy ma âm của anh cả, Hoắc Đình Xuyên cảm thấy thế giới trở nên hắc ám trong nháy mắt.
Nếu không phải là Hoắc Đình Xuyên phát hiện người đến là anh cả nhà mình thì cái miệng to của cậu ấy đã đánh thức tất cả mọi người trong thôn.
Bắp cải ơi, mặt đất màu vàng ơi...
Chẳng lẽ không bày tỏ một chút?
Đã lâu rồi cô không tìm được đối thủ, phải luyện một lần thật giỏi mới được.
Mắt nhìn đồng hồ, vừa 4 giờ rưỡi sáng sớm, anh mặc quần áo tử tế rồi xuống giường rửa mặt.
Mà bên này, sau khi Tần Sương làm nóng người thì nói với Hoắc Đình Châu: “A Châu, luyện tập một chút với em nhé?”
Cũng may, vì là em trai ruột cho nên Hoắc Đình Châu cũng không ra tay nặng, nhiều nhất là chỉ đau da thịt hai ngày là khỏi.
Chương 103: Chương 103
Nhìn dáng vẻ dễ thương của người yêu, Tần Sương cũng cưng chiều nói: “Được thôi, sau này em sẽ gọi anh là A Châu.”
“Được, nghe lời em, em đưa anh ra ngoài đi, như vậy thì anh cũng không cần phải leo tường.”
Tại sao lúc nào người bị thương cũng là cậu ấy!
“Được rồi, qua luyện tập với em, không cho phép nhường, nếu không thì em sẽ tức giận không để ý đến anh.”
“Ai? Ai đánh lão tử?” Hoắc Đình Xuyên giật mình một cái rồi lập tức đứng dậy.
Cậu ấy vốn không ngủ ngon, lúc này lại bị người khác đánh thức cho nên có chút mê mang.
Tiếp đó hai người đều nói đến chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, sau đó Tần Sương liền trở về ngủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh cả cậu không cần mặt mũi sao?
Nếu như người nào không biết thì còn tưởng là đang g.i.ế.c heo.
“Sương Sương, A Châu là tên thân mật của anh sao? Anh rất thích thì phải làm sao bây giờ? Sau này em cứ gọi anh như thế được không?”
Cậu ấy mặc quần áo tử tế, thậm chí còn chưa rửa mặt mà đã chạy ra ngoài.
Cái từ d·ụ·c cầu bất mãn này là từ mà cậu có thể nói sao?
“Hắc hắc, Sương Sương thật tốt.”
Nhìn nước miếng chảy khắp nơi, cũng không biết là đang mơ thấy món ngon gì.
“Chị Sương, cứu mạng, chị mau quản anh cả, có phải là anh ấy bị bệnh không, còn chưa nói gì mà đã đánh em, em còn hoài nghi không biết mình có phải em trai ruột của anh ấy không.”
Mà Hoắc Đình Châu bên kia, sau khi thấy Tần Sương rời đi thì liền lấy t.h.u.ố.c lá ra hút một cây ở bên cạnh xe rồi một đi đến nhà em trai ngủ lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ sợ bị anh cả kéo về giáo d·ụ·c.
Lỡ như để ba vợ trông thấy thì đúng là anh sẽ phải giải thích một hồi.
Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của em trai, Hoắc Đình Châu nói: “Có phải em nên rời giường luyện tập rồi không? Đúng lúc có thể cho anh xem gần đây em luyện tập như thế nào.”
Đây là lần đầu tiên anh nghe người khác gọi mình như thế. Vừa mới mẻ, còn có chút êm tai.
“A! Cứu mạng, chị Sương mau cứu em!”
Nghe thấy anh cả nói muốn kiểm tra mình, Hoắc Đình Xuyên lập tức xuống giường: “Anh cả, em không đánh lại anh, anh tha cho em đi, chị Sương còn đang chờ em, cho nên em sẽ so tài với anh.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.