Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 124: Chương 124
Đối với người không biết nấu ăn mà nói, nếu có người nấu cơm cho mình ăn thì cô cũng đã thấy đủ.
Khó trách mọi người nhìn mình, có lẽ là do mẹ chồng đã nói gì đó.
“Hơn nữa tôi cũng không phải anh cả cậu, sẽ không đánh cho cậu mặt mũi bầm dập!”
Lập tức đi qua nói: “Đừng luyện, đánh nhau với tôi, đánh xong trở về ăn cơm.”
Con gái thơm ngát, ngay cả gian phòng cũng thơm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không phải chỉ là ăn sáng thôi sao, cần gì thượng cương thượng tuyến như thế. Hơn nữa chị Sương người ta tự mình biết múc đồ ăn, không cần đến cậu ấy.
Đương nhiên, Tần Sương nói là luận bàn thì cũng chỉ là luận bàn, ngay cả lực đạo cũng được thu lại không ít.
Hoắc Đình Xuyên thấy chị Sương có chút tức giận thì cũng run một cái.
Mặc dù là phòng gạch gỗ, nhưng mà nếu đốt thêm giường đất, gian phòng rộng lớn thì vẫn tương đối không tệ.
Nghe nói như thế, Tần Sương cũng không già mồm mà quay người đi ra phía sau núi.
Lần nữa cảm ơn ông trời cho cô ngón tay vàng.
“Dì à, hôm nay là cháu dậy trễ, bình thường ngày nào cháu cũng dậy sớm tập thể d·ụ·c, hôm nay cháu không có mặt, không biết Hoắc Đình Xuyên có đi luyện công buổi sáng không.”
Đường Mẫn thấy con trai gấp gáp như thế thì cũng có chút tức giận: “Con không múc cho chị dâu mình một bát sao? Chỉ biết ăn trước, con là quỷ c.h.ế.t đói à, đúng là làm mẹ mất mặt!”
Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt ăn thịt người của mẹ, Hoắc Đình Xuyên vẫn là chân c·h·ó đi múc cho mẹ và chị Sương thêm một chén nữa.
Đường Mẫn nghe thấy tiếng mở cửa thì nhìn lại, chỉ thấy con dâu dậy rồi.
Nói đùa cái gì! Với thân thủ của chị Sương, chắc chắn là cậu ấy phải ăn đòn.
Huống chi, người con dâu này thật sự không tệ...
Tiếp đó, sáu chai bia vào trong bụng, Tần Sương mới có chút say nhìn gian phòng trơ trụi.
“Cái kia, chị Sương, em cảm thấy sắc trời hôm nay không tốt lắm, em thấy vẫn để em luyện xong rồi về ăn cơm đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mẹ à, mẹ đừng nói chuyện nữa, bọn con sắp muộn làm rồi.”
Bà ấy nhớ là vào lúc này hàng năm là lúc nên lên núi tìm củi, chuẩn bị cho mùa đông.
Mẹ ruột của anh tới mà anh lại không biết nói với cô một tiếng.
Tiếp đó lại mua một túi lạc, một túi hạt điều, một thùng bia trong cửa hàng bách hóa rồi uống ở trong phòng.
Dù thế nào thì cô cũng không ngờ mình sẽ gặp mẹ chồng trong hoàn cảnh như vậy.
Chương 124: Chương 124
Hoắc Đình Xuyên vừa lau mồ hôi, vừa thở hồng hộc trả lời: “Được, đi thôi.”
“Mọi người ở nhà làm việc trước, cháu đi ra sau núi xem.”
Nghe thấy tiếng Viên Viên nói chuyện với dì, Tần Sương mới mở cặp mắt buồn ngủ m.ô.n.g lung ra.
Chờ đến khi hai người về nhà, Tần Sương liền đi thay bộ quần áo khác.
Hoắc Đình Xuyên thấy mẹ đi ra từ phòng bếp thì liền biết bữa sáng hôm nay là do mẹ mình làm.
Sau khi ăn tối xong, Tần Sương trở về phòng lấy chăn đệm của mình đi qua phòng mới bên kia.
“Xem cháu nói kìa, dì sẽ đợi mấy đứa về ăn cơm, mau đi đi.”
Nhưng mà một đêm này, giấc ngủ lại vô cùng tốt, thậm chí còn không nằm mơ.
Hai người đánh đánh một lúc thì Hoắc Đình Xuyên mới phát hiện, chị Sương không bắt nạt mình cho nên mới nghiêm túc luận bàn.
Vẫn là Đường Mẫn thấy cô tới thì mỉm cười nói: “Sương Sương tới rồi, đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cháu, mau tới nếm thử xem đồ ăn dì nấu có ngon không?”
Đánh nhau?
Nghĩ thầm, bị đánh thì bị đánh, chỉ cần không đánh c·h·ế·t, cậu ấy vẫn có thể làm một hảo hán.
“Nếu như thích ăn thì đợi sau này cháu kết hôn với Đình Châu, dì sẽ thường xuyên nấu cho cháu ăn.”
Mà Đường Mẫn thấy Tần Sương nói như vậy thì cũng vui vẻ nói: “Bây giờ còn chưa ăn mà đã nói ngon, miệng thật ngọt.”
Quả nhiên sau khi luyện tập khoảng thời gian này, cậu ấy đã tiến bộ rất lớn.
Nhưng mà vừa nghĩ tới, sau khi ăn sáng xong thì bọn họ phải bắt đầu làm việc thì bà ấy cũng không nói nhiều nữa.
Thẳng đến sáng sớm hôm sau.
Tần Sương nói xong thì đi ra ngoài.
Mà Tần Sương cứ nhìn cậu ấy như vậy, cũng không nói chuyện, hết sức có kiên nhẫn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ là khi nhìn thấy thời tiết như vậy, ngoài ruộng còn việc để làm sao?
Hoảng hốt trong nháy mắt, lúc này mới nhớ ra mình đang ở trong căn phòng mới.
Sau khi những người khác đều đến đông đủ thì Đường Mẫn mới bưng đồ ăn sáng đi ra nói: “Có thể ăn cơm rồi, mau ngồi vào bàn đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lập tức nói: “Sao cháu không ngủ thêm chút nữa, để dì làm bữa sáng cho mấy đứa là được.”
Nghĩ đến mấy chuyện là lạ sáng nay, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?
Sớm biết vậy thì tối hôm qua đã không uống nhiều bia như vậy.
Hoắc Đình Xuyên sợ mình còn không ngắt lời mẹ thì mẹ còn không dừng lại.
Tần Sương nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cậu ấy thì lập tức nổi giận đến mức bật cười.
Đường Mẫn thấy con dâu nhường phòng cho mình thì không cần phải nói cũng biết trong lòng vui vẻ bao nhiêu.
Nhưng mà nhìn khuôn mặt tươi cười chào đón của người ta, cô cũng cười trả lời: “Dì à, cháu không kén ăn, dì làm món gì cũng ngon.”
Nghe thấy tiếng của mẹ gầm thét, Hoắc Đình Xuyên cảm thấy mình thật oan uổng.
“Tôi và cậu luận bàn, cũng không phải đánh nhau, cậu sợ gì?”
Lập tức ngồi vào trước bàn cơm, múc cho mình một bát cháo khác.
Khi cô đi tới phía sau núi thì chỉ thấy Hoắc Đình Xuyên đánh quyền ở nơi đó, nhìn quyền pháp cứng cáp hữu lực, cô hết sức vui mừng.
Nhìn mẹ chồng tương lai nhiệt tình như vậy, lúc này Tần Sương cũng có chút lúng túng.
Thực ra lúc này công việc trong thôn đã gần hết, mấy ngày này thực sự không còn chuyện để làm.
Cậu ấy nghe thấy cái gì?
May mà mẹ chồng cũng không tệ lắm, nếu không thì thực sự không biết nên làm như thế nào.
Nghĩ thầm, gần đây bản thân mình hay bị đánh cho nên bây giờ đang phản xạ có điều kiện.
Sau khi thu rác rưởi vào trong không gian, cô liền nằm xuống nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Cậu ấy đã không được ăn cơm mẹ nấu lâu rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dì à, nấu cơm gần xong thì bọn cháu sẽ trở về, nếu như về muộn thì dì cứ ăn trước, đừng đợi chúng cháu.”
Đắp chăn sạch sẽ thơm mát con dâu chuẩn bị cho, Đường Mẫn nằm ở trên giường nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Sau đó cô nhanh chóng đứng dậy, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.
Tần Sương thấy bọn họ như vậy thì trong lúc nhất thời cũng không hiểu gì.
Cuối cùng dưới ánh mắt chăm chú của đối phương, Hoắc Đình Xuyên vẫn thỏa hiệp.
Đường Mẫn nghe thấy con trai nói vậy thì liếc mắt nhìn một cái, chỉ có con nói nhiều.
Hoắc Đình Xuyên nghe thấy phải đánh với chị Sương thì mê mang nhìn về phía cô.
Mà lúc này Tần Sương lại có chút mất ngủ.
Dù sao thì chỉ cần con trai thích là bà ấy sẽ thích, cũng coi như yêu ai yêu cả đường đi lối về!
“Mọi người nhìn tôi làm gì, trên mặt tôi dính nhọ sao?”
Vẫn là Đường Mẫn hỏi: “Mấy đứa ra sau núi luyện công sao? Lúc nào trở về?”
Thẳng đến khi hai người đánh chảy đầy mồ hôi thì Tần Sương mới dừng lại tay nói: “Cũng được, không đánh, trở về ăn cơm.”
Chờ Tần Sương vừa vào nhà chính thì đám người liền cùng nhìn về phía cô.
Cô đã không uống bia lâu rồi, quả nhiên vẫn là mùi vị này.
Vừa nghĩ tới Hoắc Đình Châu làm ra chuyện tốt, cô liền có chút tức giận.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.