Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 198: Chương 198
Cho nên cho dù sau khi Chu Võ Hùng sa lưới có người oán hận nhưng cũng không nói thêm những lời quá khó nghe.
Thấy anh tư đã dẫn công an tới đây, Tần Sương cũng không vô nghĩa thêm nữa mà lập tức thuật lại tình hình bên này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mãi đến cuối cùng, toàn bộ đã bị sa lưới, Tần Sương mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
“Để bọn tao đi, nếu không đừng trách tao không khách sáo!”
Chương 198: Chương 198
Sau đó lại tra được tiền trợ cấp gã nhờ người ta gửi qua bưu điện về nhà đều bị đại đội trưởng trong thôn giữ lại làm của riêng.
Gã ôm lấy xương sườn bị gãy, gương mặt không cam lòng, sau đó đôi mắt khép lại hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Tần Sương đứng trước mặt đối phương, mỗi bước không cho lùi. Cô không biết đối phương đã trải qua những gì nhưng mỗi người đều có số mệnh của chính mình.
Chuyện này gây ra xôn xao rất lớn, bên trên rất chú trọng, sau đó còn phái người xuống tra xét người nhà của quân nhân sống thế nào.
Đợi sau khi bên trên tra xét xong xuôi mới phát hiện kẻ đầu têu Chu Võ Hùng này trước đây là một quân nhân của quốc gia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi mọi người trong thôn biết được việc này đều nghĩ mà sợ run, nhất là người của hai nhà bị bọn trộm lục lọi kia sau khi tìm được tiền của mình về suýt chút đã òa khóc lên rồi.
Chuyện này trôi qua không bao lâu, Tần Sương lại lần thứ hai nhận được huy chương của công an địa phương và giấy chứng nhận vinh dự của tập thể trong thôn.
Một khoảnh khắc là thiện, một khoảnh khắc tiếp theo lại là ác.
Tần Sương thấy cuối cùng người cũng bị bắt rồi mới sửa sang lại quần áo hơi lộn xộn của mình nói: “Trói cho kỹ!”
Cùng một tiếng “rầm” vang lên, Chu Võ Hùng phun ra một ngụm m.á.u tươi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ mới hai năm chưa về mà nhà đã không còn. Ngay cả hàng xóm trong thôn, gã cũng hạ một loại độc mạnh mãn tính. Nếu lúc ấy, dù có một người nào quan tâm đến nhà họ thì sau khi gã trở về cũng sẽ không chỉ nhìn thấy một nắm cát vàng như vậy.
Thầm nghĩ đúng là làm anh hùng cũng không dễ, suýt chút đã treo máy mất tiêu!
Vu Viên Viên và Lục Thần nhìn đủ thứ loại đồ ăn đành nhận mệnh phân loại từng thứ một rồi mang đi cất.
Thầm nghĩ thanh niên trí thức Tần này lợi hại vậy sao? Thế mà trước đây không biết, thảo nào lúc trước dám một thân một mình lên núi bắt bọn buôn người.
Kết quả, thật đúng là phát hiện không ít chuyện tương tự như Chu Võ Hùng. Thầm giấu tiền trợ cấp, hành hạ người nhà của quân nhân vân vân, nhiều tới nỗi khiến người ta cứng lưỡi không biết nói sao.
Bọn s·ú·c sinh m.á.u lạnh không xứng sống trên đời này.
Thằng bé da dày, không cần phải lăn lộn tới bệnh viện.
Quả nhiên, thiếu nợ phải trả, may mà kiếp trước tuy cô không phải người tốt gì nhưng không có g.i.ế.c người vô tội.
Người ngoài nghề không hiểu nội dung trong này lắm nhưng công an đều là binh lính xuất ngũ chuyển nghề. Giờ phút này, nhìn thấy hai người sống mái với nhau, ánh mắt lập tức sáng lên.
Ngay cả thần tiên cũng không thể bảo đảm phẩm chất mỗi người đều không có vấn đề.
Gã muốn trộm sạch hết tiền của của mọi người, khiến họ tự thể nghiệm sự tuyệt vọng của ba mẹ và vợ con gã khi đó.
Nhưng tiếc là cho dù tấn công thế nào, đối phương đều có thể tiếp được chiêu, thậm chí sức lực của đối phương tựa như không thể nào dùng hết, ngày càng dồi dào hơn.
Nếu không như vậy thì người nhà của gã cũng sẽ không vì không có tiền mua lương thực, không có tiền xem bệnh mà c.h.ế.t thê thảm đến vậy.
Mãi đến khi Tần Sương thăm dò được toàn bộ nội tình của gã rồi, sau một động tác giả cô tung một chân đá bay gã ra ngoài.
Hoắc Đình Xuyên lại xem tới độ không chớp mắt dù một cái.
Biết được binh lính mình từng đắc ý nhất lại vì sự sơ suất của mình đã gây ra kết cục như vậy cũng rất buồn phiền hối hận.
Nhìn số tiền trong phong bì, Tần Sương thầm nghĩ trước đây kiếm tiền bằng đao kiếm cũng không được như ý, bây giờ tới nơi này làm việc tốt cũng có thể kiếm được tiền.
“Chị ơi, em nhớ chị quá, lâu lắm rồi chị không tới thăm em.”
Có ai có thể hiểu được nỗi đau trong lòng gã chứ!
“Đợi bên kia kết thúc, các anh để ý cổng thôn, đợi mọi người đều về nhà cả rồi chúng ta lập tức ra tay!”
Nhưng nghĩ tới ba đồng tiền mà mình đã bỏ ra, trước khi công an đi còn không quên nhắc họ trả lại vé vào cửa cho người dân trong thôn, dù gì ba đồng tiền của cô có thể mua được một con gà mái cho vào nồi rồi.
Xem ra, nếu muốn sau này có thể sống tốt hơn thì còn phải làm rất nhiều chuyện tốt thế này nữa.
Gã nhận được nhiều vinh quang như vậy thì có tác dụng gì, kết quả khi mang vinh quang về nhà thì đã cửa nát nhà tan rồi!
Mà phía bên kia, sau khi công an báo cáo những người đó lên trên thì chẳng mất bao lâu bên trên đã sai người xuống dẫn toàn bộ đi.
“Đồ ngu xuẩn, nếu cứ cố chấp như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Dương Minh Trạch thấy thế, cả người vô cùng căng thẳng.
“Chị cần phải suy nghĩ thêm về chuyện này, được chứ?”
Vốn chỉ cần tới nông trường Tây Bắc chịu phạt vài năm là xong nhưng sau khi từng người một trong thôn gã c.h.ế.t đi mới biết Chu Võ Hùng tàn nhẫn tới cỡ nào, đây là gã muốn cho cả thôn chôn theo cùng. Đợi bác sĩ đuổi tới, người trong thôn đã trúng độc lâu rồi, không có cách nào cứu chữa được nữa.
Những người này bỗng dưng đến đây biểu diễn, vừa thấy đã biết chúng đã hỏi thăm được chuyện đại đội của họ khá giàu có từ sớm rồi.
Thầm nghĩ nếu đổi lại là bản thân trong hoàn cảnh đó có lẽ cũng sẽ rất hận.
Bắt đầu từ lúc đó, gã đã dẫn theo một đám đàn em đi trộm cướp khắp nơi.
Nếu không sống lại một đời này sẽ không đơn giản chỉ ăn ba viên đ·ạ·n đồng như vậy.
Cho dù có c·h·ế·t, gã cũng muốn kéo người trong thôn theo cùng.
Lần này thôn họ bắt được những người này, nếu còn có cá lọt lướt thì khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện chúng trả thù.
Nhưng dù nói thế nào, người ta cũng đã giúp đỡ bắt được một kẻ tội phạm trốn trại nham hiểm như thế rồi đừng nói là trả vé, cho dù là khen thưởng cũng không thể thiếu được.
Sau đó, các nơi trên cả nước bắt đầu thay m.á.u cán bộ viên chức. Đương nhiên, chuyện của Chu Võ Hùng cũng mang đến hồi chuông cảnh báo cho rất nhiều người, sợ người bị trả thù tiếp theo sẽ là bọn họ.
Trước khi rời đi, công an lại nghe thấy một câu như thế, khóe miệng co rút lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thầm nghĩ sẽ không bao giờ tham gia loại náo nhiệt này nữa, nếu có thêm một lần nào nữa chắc sẽ bị dọa c.h.ế.t mất.
Trước đây, cô không tin vào quỷ thần, không tin Phật Tổ nhưng bây giờ đã tin vài phần.
Lúc trước cũng có người tới báo án gần đây có trộm cướp, còn là cướp của từng thôn từng thôn nhưng tất cả mọi người lại không nghĩ tới bên trong còn có chuyện này. Mà mỗi lần nhóm trộm cướp gây án đều đổi một nơi rất xa nhau, đây cũng là lý do lâu như vậy mà chúng còn không có bị sa lưới.
Mà Chu Võ Hùng thấy Tần Sương đi tới, thấy là một cô bé cũng không thèm để vào mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà gã còn từng lập không ít công lao, sau khi về đến nhà thấy cảnh cửa nát nhà tan, trong lòng mới sinh ra thù hận.
Đợi bên này xử lý miệng vết thương xong xuôi, tiết mục ở đầu thôn cũng kết thúc.
Tần Sương xoa đầu Hổ Tử, ngượng ngùng nói: “Gần đây chị khá bận kiếm tiền, bằng không nhóm bạn của em sẽ không có gì ăn.”
Tiếp đó, những người từng sống trong vũng bùn cũng thấy được ánh mặt trời tươi đẹp.
Đại đội trưởng lại lãnh đạo toàn bộ dân chúng trong thôn tới cảm ơn Tần Sương, nếu không có sự cảnh giác của cô thì họ đã gặp phải tai họa lớn rồi.
Vừa nhìn thấy công phu của người này, cô cũng biết gã được luyện ra từ trong đống người c·h·ế·t. Nếu Hoắc Đình Xuyên và cô không học công phu trong thời gian dài thì vừa rồi đã thua từ sớm rồi.
Tần Sương tung một sát chiêu ra, đương nhiên cô cũng không khách sáo.
Bắt đầu từ giây phút đó, gã không bao giờ tin tưởng bất kỳ kẻ nào có thể thay gã chăm sóc hậu phương nữa. Gã hận!
Hổ Từ vừa về tới thôn đã bổ nhào vào trong lòng Tần Sương.
Tần Sương dứt lời đã nhấc chân vọt tới.
Sau khi mọi người lấy lại phản ứng đều lập tức chạy tới trói người, cho dù đã ngất xỉu cũng phải trói lại.
“Hừ, tha cho chị đấy. Nhưng sáu tháng cuối năm, em ở lại trong thôn học tiểu học được không? Em không muốn rời xa chị.”
Mọi người trói xong năm người rồi đứng bên cạnh xem hai người đánh qua đánh lại.
Bằng không tại sao không tới đại đội bên cạnh mà lại tới đây cướp bóc thôn của họ chứ.
Đợi công an tìm tới bên này chỉ thấy hai người cầm dao, ngươi tới ta đi ra từng chiêu tàn nhẫn.
Chất lượng dạy học trong thôn chắc chắn không bằng trấn trên, mà trấn trên chắc chắn không bằng ở thị trấn. Tuy không phải em ruột nhưng cô mong mình có thể nuôi dưỡng cậu bé đến lớn.
Thời gian tới cuối tháng sáu, Hổ Tử lại được Ngô Địch cho về thôn.
Nếu hôm nay bị tóm được thì chỉ có thể đi đoàn tụ với người nhà thôi.
Chu Võ Hùng đã từng có bao nhiêu huy hoàng thì bây giờ hối hận bấy nhiêu. Nếu biết sớm thì năm đó nói gì gã cũng sẽ không rời nhà đi.
Trừ một số người khác mắng gã hơi khó nghe chút thì người hổ thẹn nhất chính là lãnh đạo của gã.
Tần Sương sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn bèn để họ lại giữ nhà, còn mình tự ra ngoài xem tình hình.
Gã còn chưa nhìn thấy người cả thôn chôn cùng cho nên không thể bị bắt vào trong được.
Đợi sau khi đã dẫn sáu người đi rồi, đội trưởng đội công an lập tức bố trí nhiệm vụ.
Mà sau khi biết cuối cùng những người đó đã gặp phải báo ứng, Chu Võ Hùng ở trong ngục tù cười như đứa ngốc.
Chu Võ Hùng vừa đánh vừa suy nghĩ cách thoát thân. Trời đất bao la, chỉ cần trốn thoát thì gã có thể sống tiếp dựa vào việc này.
Mà lúc này Tần Sương dẫn Hoắc Đình Xuyên về nhà băng bó vết thương. Cô nhìn lướt qua, miệng vết thương không sâu, về nhà khử trùng rồi băng bó lại một chút là ổn thôi.
Gã hận, gã hận phía trên bất công, hận bản thân mắt mù. Gã hận, hận sự m.á.u lạnh của người trong thôn.
Sau đó, những món quà của mọi người đều chất đầy sân.
Gã vốn không muốn làm chuyện này nhưng đợi xuất ngũ về nhà phát hiện người lớn trong nhà đều đã đói c·h·ế·t, gã mới phát hiện bản thân ngu ngốc cỡ nào, vì cái gọi là đại nghĩa quốc gia lại không thể được nhìn thấy ba mẹ một lần cuối cùng, ngay cả vợ và con nhỏ cũng đã c·h·ế·t.
Không đốt cả thôn xóm đã là gã nhân từ lắm rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.