Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 199: Chương 199

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 199: Chương 199


“Con mẹ nó!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đợi khi nhớ ra rồi, lúc này cô mới lập tức đi tới quát lớn: “Tránh ra, mọi người không phải đối thủ của gã!”

Mà bên kia, đại đội trưởng nghe Hoắc Đình Xuyên nói cũng giật mình đổ mồ hôi lạnh cả người.

Chương 199: Chương 199

Mấy người Dương Minh Trạch cũng không phải đồ ngốc, thấy Hoắc Đình Xuyên sốt ruột rời đi cũng biết có chuyện xảy ra.

Còn về Chu Võ Hùng chưa từng nghĩ tới trong thôn lại có người giỏi võ đến vậy.

Nếu không có chuẩn bị từ sớm, đợi gánh hát kết thúc rời đi, cả thôn phải cháy là chắc chắn.

Tần Sương thấy thế lập tức trả lời: “Nếu chắc chắn chỉ có sáu tên thì đợi người vừa đi ra thì chúng ta sẽ ra tay ngay. Bây giờ, chú với mấy anh bao vây lấy chúng, đừng để chúng chạy rồi đợi bên công an tới. Lần này thôn chúng ta nhất định sẽ được trao tặng huy hiệu.”

Khi vở kịch bắt đầu, người dân hoàn toàn chìm đắm vào bầu không khí vui vẻ, không hề hay biết sau nhà đã sắp cháy tới nơi rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoắc Đình Xuyên thuật lại cho Tần Sương là bên đó đã chuẩn bị rồi, nếu thật sự là tập thể gây án thì phải một lưới bắt hết.

Bọn trộm dẫn đầu lấy con d.a.o găm trên eo ra đánh với đối phương.

Bọn trộm không thể nào ngờ rằng chúng lại bị người phát hiện.

Thầm nghĩ đại đội trưởng đoán quá đúng, thật sự có người nhân cơ hội này lén vào sau nhà.

Sau đó cũng gia nhập vào đám người đang đánh nhau.

Hoắc Đình Xuyên xoa tay, xem dáng vẻ giống như muốn thể hiện một phen vậy.

Mà lúc này một nhóm sáu người, trong tay cầm bao bố cũng lặng lẽ nhảy vào nhà của một gia đình không có ai ở nhà.

Đợi tới lúc gánh hát diễn tới cao trào, Tần Sương cũng không còn tâm trạng để xem tiếp nữa.

Dám tới trong thôn họ gây án đúng thật là đ.â.m đầu vào chỗ c.h.ế.t mà.

Chỉ cần tưởng tượng tới cứu cậu em trai chồng này mà bản thân đã phải ăn hai quả đ·ạ·n đồng cho nên mỗi lần muốn cứu cô cũng khá kiêng kị, làm cô cảm thấy thằng em này thật sự khắc mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ có mười mấy người đàn ông được đại đội trưởng sắp xếp ở nhà, đang đứng xung quanh để ý người xa lạ trong thôn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Sương nhìn cách đánh của đối phương, chân mày lập tức nhíu lại.

Cô để hai người không có võ là Vu Viên Viên và Lục Thần ở lại rồi dẫn Hoắc Đình Xuyên và Mục Nghiệp Kiêu lặng lẽ đi trở về trong thôn.

Sau đó vội vàng ra ngoài, bắt đầu tìm người.

“Chứ sao nữa, hai nhà cộng lại mới hơn một trăm đồng, trừ lương thực còn tính nhiều thì không còn gì đáng giá cả, đúng là xúi quẩy!”

Nhưng chúng đều đã từng thấy m.á.u đương nhiên cũng sẽ không sợ mấy người dân quê mùa này.

Mỗi nhà chỉ có một ít thứ đồ có giá trị, sau khi tìm được đương nhiên sẽ không ở lại quá lâu. Mà thôn cũng chỉ lớn từng đấy, chắc chắn tốc độ mấy người này sẽ rất nhanh.

“Sao đám dân quê này lại nghèo đến vậy chứ, hại ông đây lục lọi tới muốn nổi nóng luôn.”

Vẫn là Tần Sương nhắc nhở nói: “Lát nữa cậu phải cẩn thận, không ai biết trên người chúng có mang theo những gì đâu. Nếu bị người đánh, tôi cũng sẽ không cứu cậu!”

Lập tức hỏi: “Em gái, có việc gì hả?”

Con mẹ nó, tên này từng tham gia quân ngũ, tại sao lại làm ra chuyện này, suýt chút là hỏng hết kế hoạch rồi.

Họ đều biết sức mạnh của Tần Sương, có thể tay không đánh c.h.ế.t một con lợn rừng thì mấy tên trộm vặt này cũng không đủ nhét kẽ răng cô.

Dương Minh Trạch nghe em gái nói vậy lại nhìn về phía cổng thôn, dường như lập tức hiểu ra gì đó.

Năm gần đây, mọi người vất vả lắm mới được sống thoải mái một chút, nếu như lúc này bị trộm không còn thứ gì, không cần nghĩ cũng biết là tai họa rồi.

Hoắc Đình Xuyên sợ đối phương chịu bất lợi, lập tức quát lớn: “Coi chừng, chúng có dao!”

Còn về Mục Nghiệp Kiêu thì đi theo phía sau Tần Sương, đợi lát nữa sẽ hành động dựa theo hoàn cảnh.

Trong thôn không có người ở nhà, chẳng phải là thời cơ tốt nhất để trộm cắp sao? Trước đây, cô đã đọc nhiều tiểu thuyết truyện tranh, vừa thấy cảnh này đã biết là có bẫy.

“Mấy anh em xông lên, tóm lấy bọn trộm!”

“Còn bên phía cổng thôn, trước đừng rút dây động rừng. Bởi vì bên đó có cả người già với bọn nhỏ, nếu những người đó biết được sẽ khó tránh khỏi khiến những người vô tội bị thương.”

Cuối cùng, khi người dân cả thôn đều đi về hướng cổng thôn, Tần Sương đã phát hiện ra vấn đề.

Tuy năm nay cũng là gánh hát nhưng nhóm người lần này quả thật không phải nhóm người năm trước tới. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được, nghe cháu, bây giờ bọn chú đi qua đó đây, tính thời gian chúng cũng sắp đi ra rồi.”

Khi người dân tới cổng thôn ngày càng đông, Tần Sương đứng ở phía xa vừa nhìn phía trước vừa để ý tình hình xung quanh.

“Em còn chưa chắc lắm nhưng đoán được tám chín mươi phần trăm rồi. Vừa lúc, anh tư mau lên trấn trên tìm công an thường giao thiệp với em, nói là trong thôn có nhóm trộm cướp tới.”

Lúc ra tay chỉ cần không có nguy hiểm đến tính mạng, cô kiên quyết không xuất hiện, eo có đau thì để tự bản thân cậu ấy đau đi.

Cô phát hiện ra người đàn ông dẫn đầu có chút võ công trong người, vả lại càng nhìn lại càng thấy quen mắt.

Tần Sương là người đầu tiên dẫn nhóm bạn chạy tới đây.

Cô không biết có phải do bản thân suy nghĩ nhiều hay không nhưng mí mắt phải cứ giật liên hồi, hẳn là gần như mười mươi rồi.

Một người đàn ông lớn tuổi thấy là thanh niên trí thức Tần lập tức đi tới nhỏ giọng nói: “Sáu người đều ở trong sân nhà họ Chu và nhà họ Lý, khi nào chúng ta ra bắt người?”

Nhưng lúc ba người mới vừa trèo tường ra ngoài đã bị mấy người đàn ông đợi sẵn lập tức dùng gậy gộc đánh xỉu hai gười.

Tuy vẫn có một số người già ở nhà trông cửa nhưng nhà trống lại chiếm đa số.

Đương nhiên, mấy người bọn chúng cho rằng không có ai hết nhưng đều bị mấy người đàn ông ở lại giữ nhà xem trong mắt.

Theo một tiếng rống to của Tần Sương, mọi người đều lập tức lui ra ngoài.

Lần này nếu để đối phương thực hiện được, đại đội trưởng như ông ta cũng không dám làm tiếp nữa.

“Shit, các anh em g.i.ế.c c.h.ế.t chúng đi!”

Nghe thấy Tần Sương nói vậy, lúc này Hoắc Đình Xuyên mới tránh sang một bên, nhìn trên cánh tay xuất hiện vết máu. Cậu ấy suýt chút bị người này thọt c.h.ế.t rồi.

“Tiểu Xuyên Tử tránh ra, để tôi đối phó gã!”

Chỉ có Hoắc Đình Xuyên vẫn đang vật lộn với đối phương, may mà trừ bỏ kẻ dẫn đầu biết đánh nhau còn những người khác đều bị người dân đánh ngã xuống đất không dậy nổi cả rồi.

Sau đó, anh ấy cũng không để ý xem diễn nữa mà lập tức về nhà cưỡi xe đạp đi từ con đường nhỏ lên trấn trên.

Sau đó, cô ghé tai nói gì đó với Hoắc Đình Xuyên, người sau lập tức đổi sắc mặt lập tức chạy về phía nhà đại đội trưởng.

“Được rồi, mau đi thôi, lương thực không tiện đem theo, chúng ta lại cướp thêm mấy nhà nữa là gom được không ít rồi. Mau lên, đợi lát nữa bên cổng thôn kết thúc diễn, chúng ta sẽ không có thời gian.”

Mãi tới mấy phút sau, họ mới nghe thấy tiếng hùng hổ từ bên trong.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 199: Chương 199