Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 201: Chương 201
Chương 201: Chương 201
Nhóm bạn nghe được tin tức vừa chạy tới đã thấy Tần Sương nổi giận, cũng không để tâm tới cái khác.
“Một đứa trẻ lớn bằng đó, người khác không đến bên đây mà lại tự mình chạy tới, muốn nói không có vấn đề có quỷ cũng không tin!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chắc chắn đứa trẻ bị húc c.h.ế.t là tự mình tìm đường c·h·ế·t.
Tần Sương vỗ về Hổ Tử xong mới hỏi Ngô Địch, “Gần đây bên đó thế nào, có thêm người mới không?”
Tần Sương dứt lời lại xoay người đi xem đứa nhỏ đã c·h·ế·t.
Đừng thấy cậu ấy nhỏ tuổi nhưng dưới sự rèn luyện không ngừng nghỉ của Tần Sương, ở trấn trên đã có một ít đàn em của chính mình rồi.
“Đúng, những người đó phải chôn theo cùng với con trai tôi!” Ba đứa trẻ cũng nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô không biết tình hình hiện giờ ở bên đó thế nào, cũng không dám dẫn em trai theo.
Mặc dù có Ngô Địch và anh em của cậu ấy trông coi nhưng không lộ mặt trong thời gian dài chắc chắn sẽ có một hai người có suy nghĩ riêng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà sau khi Tần Sương nói xong, rất nhiều người dân đều chột dạ. Còn có một người phụ nữ không quen nhìn như vậy, lập tức lên tiếng: “Thanh niên trí thức Tần, đó đều là người xấu, một đứa nhỏ lành lặn lại bị bò húc c.h.ế.t ở đây, họ c.h.ế.t cũng là xứng đáng!”
Cô cũng không phải là phát xít, không thể bóc lột người tàn tật được.
Ba mẹ của đứa trẻ đã c.h.ế.t lúc này đang nổi điên, lỡ như không may bị thương cũng không thể nói rõ ràng được.
“Thanh niên trí thức Tần, cô đến rồi à, tình hình bên đây thế nào?”
Sau khi Tần Sương nói xong, trừ mấy người có quan hệ thân thiết với cô ra cũng không có ai đi tới trước. Họ đều thấy xúi quẩy, vốn là xú lão cửu (*), c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi.
Ngay lúc mấy người đang nói chuyện phiếm, Sinh Khương vội vàng chạy như bay tới.
Lập tức nói: “Mai hoặc mốt chị sẽ bớt thời gian qua đó một chuyến, vừa lúc nhìn xem có hạt giống phù hợp tham gia quân ngũ hay không. Đợi chị quan sát xong cũng sắp xếp được nơi chúng tới rồi.”
Tần Sương không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện thế này, con bò già trong thôn đều đã có tuổi cho nên sẽ không vô cớ phát điên như vậy được.
Nhất là thầy dạy võ có tâm sự, có lẽ là chuyện trong nhà, không tiện mở miệng xin phép.
“Chị Tần, cứu mạng, có chuyện rồi, chị mau tới chuồng bò đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Sương nghe thấy những lời này của Sinh Khương lập tức hoảng hốt.
Ngô Địch đã nhiều ngày không gặp chị gái, lúc này thấy Tần Sương, trong lòng đã vô cùng thỏa mãn.
Mà lúc đại đội trưởng tới, chỉ thấy bên này ai đưa người đi thì đưa, ai đứng hóng chuyện thì hóng.
“Hu hu... Có người c.h.ế.t rồi, không biết con bò già làm sao nữa. Rõ ràng nó đang ăn cỏ thì có một anh trai trong thôn tới không biết làm gì với nó, sau đó con bò phát điên húc c.h.ế.t người rồi.”
Tần Sương vừa nghe thấy vậy cũng không thể quan tâm thêm gì khác vội vàng đi vào trong sân, chỉ thấy ba người già người ngợm hỗn độn nằm dưới đất, trên người và trên mặt còn có vết máu.
“Dạ chị, gần đây bên đó lại có thêm mấy đứa trẻ mồ côi, bây giờ trẻ mồ côi ở lại có ba mươi bảy người, trong lúc đó cũng có người được người nhà tìm về rồi.”
“Với lại, bên này hẻo lánh như vậy, bình thường cũng không có ai đến, đứa trẻ không ở trong nhà chơi với bạn bè mà lại một mình chạy tới đây chọc giận con bò già, cháu mong chú phải điều tra kỹ hơn!”
Kết quả còn chưa đi qua đã nghe thấy tiếng mẹ đứa trẻ hô lên: “Cô đừng tới đây, con tôi c.h.ế.t thảm như vậy mà cô lại giúp xú lão cửu, cô cũng không phải người tốt.”
Hạt giống tốt như trẻ mồ hôi rất thích hợp tham gia quân ngũ, bởi vì không vướng bận hậu phương, lên chiến trường chỉ một lòng dốc sức làm ra nghiệp lớn.
Đợi Tần Sương tới chuồng bò đã có không ít người dân trong thôn đang vây quanh lại.
“Thêm hai đứa trẻ không có hộ khẩu. Nhưng gần đây hình như thầy dạy võ của bọn em có tâm sự gì đó, vẫn luôn không yên lòng.”
Tuy cô thu nhận rất nhiều trẻ mồ côi nhưng chỉ có Hổ Tử và Ngô Địch là xem như người thân thôi.
“Đúng vậy, con trai nhà lão Triệu đã mười hai tuổi, mắt thấy đã có thể gánh vác cả nhà rồi bây giờ lại đột nhiên không còn, chẳng lẽ không phải trách nhiệm của họ sao!”
Trái tim Tần Sương lập tức nguội lạnh, lạnh như băng nói: “Những người không giúp đỡ sau này đừng tới nhà tôi đổi thú rừng, đồ của tôi không để cho s·ú·c sinh ăn!”
Tần Sương nghe thấy lời đối phương nói lập tức nhíu mày lại: “Tại sao đứa trẻ c.h.ế.t không phải do các người nói cái gì thì sẽ là cái đó. Tôi đã cho người đi báo công an rồi, đợi tí họ tới xét nghiệm tử thi. Nếu con trai các người tự mình gây họa thì mấy người vừa nãy mới ra tay với ba cụ già cũng phải bồi thường, nếu không cả nhà các người đều phải vào ăn cơm tù hết.”
Vả lại, sau khi thăm dò hoàn cảnh, nhìn thấy một ít người tìm báu vật ở trạm phế phẩm cho nên lúc ở chợ đêm có người dùng đồ cũ đổi này nọ, chỉ cần nhìn thấy là cậu ấy đều sẽ đổi hết về.
Mà cậu ấy làm chuyện này rất bí mật, đến nay cũng không có ai biết cả.
“Sao lại thế, bên đó xảy ra chuyện gì?”
Đứa trẻ này c.h.ế.t rất kỳ quặc, cô cần thiết biết được nguyên nhân cái c.h.ế.t để cho người dân một kết quả. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ba mẹ người c.h.ế.t sau khi biết được chạy tới chuồng bò không thèm hỏi han gì đã ra tay đánh ông bà. Chị ơi mau tới cứu họ đi!”
“Em gái, bọn anh tới rồi, chỗ nào cần giúp để bọn anh làm.”
Bình thường những lúc thời tiết đẹp, chúng sẽ lên núi gần đó tìm chút đồ ăn để lại cho bản thân ăn, hoặc là mang tới chợ đêm bán.
Bên trong còn có thể nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết.
Sinh Khương vọt vào trong sân, lập tức khóc rống lên: “Ông bà ơi, ông bà làm sao thế? Mau tỉnh lại đi! Đừng dọa Sinh Khương mà.”
“Mau đưa mấy cụ già tới bệnh viện, em chịu tiền phí cho. Em đi xem con bò với đứa trẻ đã c.h.ế.t rồi sẽ tới ngay.”
“Có một đứa nhỏ bị bệnh nặng, tháng trước không sống nổi nên bọn em đã chôn trên núi rồi.”
(*) Xú lão cửu: cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá.
Tuy bây giờ mấy thứ đó không có giá trị nhưng cậu ấy cảm thấy sớm muộn gì cũng cần dùng tới thôi.
“Im miệng hết cho tôi. Sau này, Tần Sương tôi mà giúp loại s·ú·c sinh m.á.u lạnh như các người thì tên tôi sẽ bị đảo ngược lại.”
Thấy mọi người đều đang đứng xem mà không có ai giúp đỡ, cô cũng lập tức nổi giận.
“Các người đều là người c.h.ế.t cả sao? Không biết giúp một tay à? Mau tới đưa họ đi bệnh viện đi, tôi chịu tiền thuốc men!”
“Xằng bậy!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô thật sự nổi giận, đó rõ ràng đều là mạng người, mà những phần tử trí thức như họ không nên c.h.ế.t đi như vậy.
Mà cậu ấy cũng lén thu mua không ít đồ cũ.
Tần Sương nghe Ngô Địch báo cáo thầm nghĩ có lẽ bản thân nên nhín chút thời gian qua đó nhìn thử xem.
Lập tức nói: “Hổ Tử, các em ở nhà đợi chị, chị đi rồi về ngay.”
“Chú đội trưởng, chú đổi người tổ chức giải săn thú mùa đông năm nay đi, cháu với nhóm bạn của cháu sẽ không tham gia.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.