Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 202: Chương 202
Điều cần thiết lúc này là các cụ bên đó không xảy ra chuyện gì cả. Ông ấy còn phải cảm ơn thanh niên trí thức Tần, thanh niên trí thức từ trong thành phố tới đúng là ánh mắt sắc bén hơn họ nhiều.
Không biết anh tư xử lý chuyện ở bệnh viện thế nào rồi.
Muốn nói không có người giở trò, đánh c.h.ế.t ông ta cũng không tin.
“Đừng mà, con tôi đã c.h.ế.t rồi, các người không thể đối xử với nó như vậy được!”
Mẹ đứa trẻ ôm chặt lấy nó không chịu buông tay.
Không thể để ông ấy thở một hơi sao.
Mãi đến khi người bên công an tới, Tần Sương mới trình bày lại tình huống cho đối phương.
“Nói câu nào cũng dễ nghe, sớm không đến muộn không đến, đến khi ông Thái bị hai vợ chồng đó đánh c·h·ế·t, các người mới hỏi sao lại thế. Đi mà hỏi họ ấy.”
Mọi người đang vây xem vừa nghe thấy vậy, “Ôi chao, chắc không phải tự tìm đường c.h.ế.t thật chứ?”
Tuy đứa trẻ đã c·h·ế·t, họ thể hiện thật sự đau khổ nhưng lại có vẻ hơi kỳ lạ.
Nhưng những người đó đúng là con gián không thể đập c.h.ế.t được, đều đã thế suy sức yếu rồi mà còn duỗi tay dài đến vậy.
Đội trưởng công an thấy thế cũng nổi giận nói: “Cản trở người thi hành công vụ, cả nhà bà muốn vào cục cảnh sát ngồi phải không? Hay là các người biết có gì bí ẩn về cái c.h.ế.t của đứa trẻ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xùy!”
“Im miệng!” Đại đội trưởng tức giận trừng đối phương.
Mà Tần Sương nghe thấy có người vào thôn, thầm nghĩ chắc không trùng hợp đến vậy chứ?
Đại đội trưởng vừa nghe cũng không hiểu gì, thầm nghĩ tại sao mọi chuyện đều xảy ra cùng một lúc vậy?
Tần Sương dặn dò trong nhà xong cũng từ con đường nhỏ đi lên trấn trên.
Lý Kiện khó khăn lắm mới sửa lại án sai của những ông bà cụ này để cho họ được về thành phố, kết quả mới tới thôn đã gặp chuyện như vậy.
Ông bạn mình được về thành phố vốn là chuyện tốt, kết quả sớm không đến muộn không đến lại đến đúng lúc này, cả đám đều là phế vật vô dụng.
“Đồng chí công an, mong các anh sẽ điều tra cẩn thận chuyện này, bây giờ chúng tôi đến bệnh viện trước. Chúng tôi không thể để người xảy ra chuyện được, nếu không quốc gia không chỉ đơn giản là mất đi một vị học giả như vậy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông ấy chưa từng nghĩ tới những người này thật sự có thể quay trở về thành phố. Trên đường đi đều đang suy nghĩ, tuy mình không có giúp đỡ những người này nhưng tốt xấu cũng không dẫn người tới ức h.i.ế.p họ.
“Còn các cụ còn lại, tôi thấy đều bị thương, bảo bác sĩ trong thôn tới khám cho họ đi, đừng để vết thương bị nhiễm trùng đến tối lại phát sốt.”
“Đại đội trưởng, có người lái xe vào thôn, anh mau đi xem thử đi!”
Nếu khi ấy bản thân không suy nghĩ, có lẽ lúc này ông ấy đã mất chức rồi, quả thật là dọa ông ấy sợ c.h.ế.t khiếp.
“Tránh ra, tránh ra, đại đội trưởng tới!”
“Không, chúng tôi không biết gì cả, lúc sáng con tôi còn lành lặn, đều do xú lão cửu làm hại, bọn họ đáng c·h·ế·t!”
Muốn nói không tức giận là không thể.
Sau đó đứng dậy, không hề khách sáo nói: “Tốt nhất anh chị hãy khai thật con trai các người c.h.ế.t như thế nào, đừng ngồi đây khóc lóc ăn vạ nữa. Tôi không tin một đứa trẻ lại tìm thấy loại thuốc bột này!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Làm bây giờ cô rất chán ghét loại ba mẹ không nói lý như họ.
“Ông Thái đã đi bệnh viện rồi, lúc này còn sống hay c.h.ế.t chúng tôi cũng không rõ!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Sương thấy không thể nói chuyện với nhau được chỉ đành đợi công an tới. Giải thích cho người không có văn hóa rất là tốn sức.
“Đại đội trưởng, tốt nhất các anh phải cho chúng tôi một lời giải thích. Tuy những người này là tới đây cải tạo nhưng không phải là người các anh có thể ức h**p.”
Đại đội trưởng kiên trì nói chuyện với những người này, sợ bản thân làm không tốt sẽ bị liên lụy theo.
“Bên này chúng tôi sẽ mau chóng đưa ra kết quả, các vị lãnh đạo cứ đến bệnh viện trước đi, những người đó được các thanh niên trí thức trong thôn tôi đưa đi cũng không biết có chăm sóc mấy cụ tốt không nữa.”
Bình thường chúng đều chơi với nhau, chắc chắn sẽ biết được chút gì đó, bây giờ chỉ có thể chờ đợi thôi.
Nhưng không ngờ ông Thái sẽ cản đường của người khác.
Công an đưa hai vợ chồng và đứa trẻ đi, Lý Kiện cũng dẫn người tới bệnh viện.
Nhưng cho dù là thế nào, ông ấy vẫn chạy về đại đội trước.
Ngay tại lúc hai bên đang xô đẩy, có hai chiếc ô tô đi vào trong thôn.
Vừa dứt lời, người dân đã thấy đại đội trưởng dẫn theo mấy người đàn ông ăn mặc không tồi, vô cùng uy nghiêm đi tới.
“Đến đây nhiều năm cũng chưa xảy ra chuyện gì, bên các anh vừa muốn đón người về thì người lại xảy ra chuyện. Các anh nói xem sao lại đúng lúc như vậy chứ!”
“Ai mà biết được, nếu là thật sự tự tìm đường c.h.ế.t thì vừa rồi mới ức h.i.ế.p người đến vậy chứ. Nhà họ Triệu này cũng là vô lý, số tiền thuốc men này có thể đánh sập nhà họ đấy.”
Tần Sương đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ và sắc mặt của hai vợ chồng này, càng nhìn càng thấy có vấn đề.
Đứa con mà bà ta vất vả nuôi lớn lại c.h.ế.t như vậy, cho dù là do con mình làm sai thì cũng do những người đó không trông coi kỹ con bò chứ.
Các cụ già ở chuồng bò đều không phải đồ ngốc, Tần Sương có thể nghĩ đến thì đương nhiên họ cũng sẽ nghĩ đến.
“Xin chào, công an kiểm tra theo lệ thường, mau tránh ra dùm!”
Nếu không có thanh niên trí thức Tần chỉ huy một cách nhanh chóng thì có lẽ bây giờ ông ấy thật sự bị cắt chức mất rồi!
Tuy họ đồng cảm với cảnh ngộ của đứa trẻ nhưng không phải chuyện gì cũng phải gánh vác trên người.
Chương 202: Chương 202
Cuối cùng đến khi công an kéo ba mẹ đứa trẻ ra, mang đứa trẻ đi kiểm tra xong, công an dẫn đầu mới tìm ra nơi có vấn đề.
Càng không ngờ đối phương lại có thể bày ra một cái bẫy rập lớn đến vậy. Một đứa trẻ còn nhỏ vẫn chưa hưởng thụ cuộc sống cứ thế mà c.h.ế.t đi.
“Tôi biết các người mất con rất đau lòng nhưng không phải là cớ để các người muốn g.i.ế.c ai thì g·i·ế·t!”
Đại đội trưởng thấy bên này không có tiến triển bèn cho người đi tìm bọn nhỏ trong thôn tới hỏi thăm tình hình.
“Đại đội trưởng, thầy Thái Minh Hoa ở đây sao? Chúng tôi được bên trên phái tới đón thầy Thái về làm rạng danh nước nhà. Vừa rồi anh cũng đã xem tài liệu rồi, mau mời người ra đi.”
“Đại đội trưởng, họ là ai vậy? Sao lại đến bên này, bên này thối lắm đấy!”
Tạ Từ Hữu ôm cánh tay bị thương tức giận nói.
Người đàn ông đi đón người vừa nghe vào bệnh viện cũng lập tức nhíu mày nói: “Sao lại thế? Ông Thái chính là nhân viên nghiên cứu khoa học quan trọng của quốc gia, các anh bảo vệ ông ấy như thế nào vậy!”
Không biết quan sát gì cả, im miệng là c.h.ế.t hay sao?
Họ vốn đang làm việc thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ bên này, đợi phát hiện ra thì đã trễ rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy ở chuồng bò còn mấy cụ già không bị ngất xỉu nhưng vừa rồi mới vừa đánh nhau dữ dội như vậy khó tránh khỏi trên người cũng bị thương.
“Cô... Cô, tại sao cô lại có thể làm thế với tôi, cô có còn lương tâm không!”
Lại nhìn đứa trẻ đầu rơi m.á.u chảy thầm nghĩ không tìm đường c.h.ế.t sẽ không c·h·ế·t, chắc chắn người nhà này cũng biết.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.