Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 205: Chương 205
Trong đêm khuya, màn đêm yên tĩnh, một cái bóng màu đen rong ruổi trên đường.
Còn về chuyện cần làm, với người khác có lẽ sẽ khá khó khăn một chút nhưng với cô thì quả thực chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
“Em gái, hôm nay ông Đường gọi điện thoại đến tìm em nói là có việc nhưng bị anh quên mất, phải làm sao đây?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không có tình thương của mẹ là nỗi đau cả hai đời của cô, hễ là người biết đến đều không dám nhắc tới chuyện này.
Nhưng bác gái ơi, có phải bác ngồi nhầm chỗ rồi không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Sương nghe một câu như thế, gương mặt lập tức sa sầm.
Một hành khách ở bên cạnh sợ Tần Sương chịu thiệt, cũng lo lắng nói: “Đồng chí, hình như con trai của bác gái đó có quen biết nhân viên trên tàu này, nếu lát nữa quay lại tìm người, cô phải có tính toán trước đấy.”
Hổ Tử thở dài, biết chị gái không thể dẫn mình theo đành phải nói: “Vậy em đi tìm anh Ngô Địch ạ.”
Còn tốn cơm tốn gạo nữa?
Đã lâu lắm rồi Tần Sương không gặp phải loại người không biết xấu hổ như vậy, đúng là ra cửa phải xem ngày tháng mà. Xem thử đi, vừa mới lên xe đã không được suôn sẻ rồi, khiến cô ngày càng bực bội hơn.
Anh ấy thật sự không có cố ý nhưng gần đây đầu óc không được tốt lắm.
Để mua chiếc xe rách nát này mà Tần Sương bị hệ thống gài bẫy quá trời.
Lúc này tôi nổi điên... (đọc tại Qidian-VP.com)
Đứa trẻ này khó khăn lắm được nghỉ trở về thăm cô, kết quả cô lại đột nhiên có việc muốn rời đi.
Chương 205: Chương 205
“Bà già kia, tôi thấy bà sắp xuống mồ rồi nên cũng không muốn so đo với bà nhưng đừng có mà được nước lấn tới nhé, bà nói đây là chỗ của bà phải không? Bà lấy vé ra đây để mọi người xem thử, rốt cuộc là chỗ của ai?”
Hồ ly tinh?
Do trong lòng có việc, Tần Sương ăn bữa tối cũng không được yên lòng.
Mà bà già đó nghe cô nói xong cũng rất sửng sốt, sau một lúc mới lấy lại tinh thần quát lớn: “Hay cho cái thứ đê tiện nhà cô, cô nói gì đó? Có mẹ sinh ra mà không biết dạy à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Sương: “...”
Nhân viên tàu lửa thường xuyên tiếp đón lãnh đạo đương nhiên cũng biết văn tự trên giấy chứng nhận. Sau khi thấy là người bên trên lập tức cười theo nói: “Xin lỗi đồng chí, bác gái này nhớ lầm số toa tàu, đã quấy rầy cô rồi.”
Nhưng sau khi nhìn thấy hành động của Tần Sương cũng thấy rất hả giận.
Nếu không phải lần nào đại đội trưởng cũng không lấy tiền thì cô cũng sẽ không ngại mà chạy lên trấn trên gọi điện thoại, bởi vì tiền phí điện thoại rất đắt, cô thật sự ngại dùng mà không trả tiền như vậy.
Mà Tần Sương nghe xong, chỉ sửng sốt một lúc rồi nói: “Không sao, đợi lát nữa em tới phòng đại đội mượn điện thoại.”
“Không sao, bảo miệng bà ta sạch sẽ chút, nếu không đừng trách tôi xé rách miệng bà ta ra.”
Tần Sương nhận giấy tờ này nọ và một tấm vé xe vào sáu giờ sáng thì lập tức đi đến ga tàu.
Thấy Hổ Tử ngồi một bên mở to mắt trông mong nhìn mình, cô bỗng thấy xấu hổ.
Những hành khách xung quanh nhìn thấy tình huống như vậy đều rất cảm thông cho Tần Sương, bác gái này là một kẻ thích gây chuyện.
“Cậy già lên mặt là thứ không biết xấu hổ nhất!”
Thật sự rất có lỗi với cậu bé, cô lập tức hỏi: “Hổ Tử, chị có việc phải ra ngoài một chuyến, em ở nhà làm bạn với chị Viên Viên hay là muốn đưa em về trấn trên tìm anh Ngô Địch?”
Đợi bà ta quay trở lại, Tần Sương cũng chẳng muốn nói nhảm, lấy vé tàu và giấy tờ chứng nhận ra cho đối phương xem cho kỹ.
Mãi đến khi gọi điện thoại lại cho Đường Thành trở về mới vui mừng muốn c·h·ế·t.
“Ngoan nào, chị có chuyện quan trọng cần làm. Đợi ăn Tết năm nay, chị dẫn em tới thủ đô mừng năm mới được không?”
Tổng cộng được nghỉ một tháng, trừ bỏ thời gian nửa tháng qua lại trên đường, còn lại nửa tháng đã đủ để cô đi tìm người rồi.
Cho nên trong đêm tối, cô chạy đi rất là nhanh.
Sau khi sắp xếp mọi việc trong nhà xong, đêm đó Tần Sương dẫn Hổ Tử lên trấn trên.
“Cái gì mà giường của cô, đây là chỗ tôi. Cái thứ tốn cơm tốn gạo này ở đâu đến vậy, bộ dạng như hồ ly tinh vậy. Tránh tôi xa ra chút, xui xẻo!”
Cô đã lớn đến chừng này nhưng trong mắt anh trai dường như mãi chưa lớn vậy.
“Xì! Cái thứ gì đâu.”
Sau đó, đến tối lúc mọi người ngồi cùng nhau ăn cơm, Dương Minh Trạch mới nhớ ra chuyện mình đã quên.
Giao Hổ Tử lại cho Ngô Địch, lại để lại một ít lương thực và tiền giấy, lúc này cô mới yên tâm rời đi.
Đợi đi tới nơi không có ai. Cô mới lấy xe mô tô trong không gian ra.
“Được.” Tần Sương xoa đầu cậu bé, nghĩ trở về sẽ mang một ít quà cho cậu bé là được.
“Vâng, vâng, vâng. Bây giờ tôi sẽ đưa bà ấy đi ngay, chúc cô thuận buồm xuôi gió.”
Quãng đường vốn phải mất mấy tiếng đồng hồ nhưng chỉ mất một tiếng rưỡi đã tới trong thành phố.
Đã lâu rồi Tần Sương không lái mô tô, lúc này vừa ngồi lên đã vô cùng phấn khích.
Có lẽ cô thật sự là con gái cưng của ông trời, muốn cái gì thì sẽ có cái đó. Chứ không phải sao? Lần này Đường Thành bảo cô đến thành phố Y bàn công việc, còn có sẵn giấy được phê duyệt nữa.
“Cảm ơn, tôi biết rồi.”
“Đừng thấy lớn tuổi rồi la lối khóc lóc là tôi sẽ nhường cho bà.”
Còn về bữa sáng, trong không gian có đồ dự trữ chỉ cần ăn một chút là xong.
“Chị, không thể dẫn em theo chơi được sao? Hổ Tử còn chưa từng được đi tới thành phố lớn.”
“Cái đồ không biết xấu hổ, đúng là đã nể mặt rồi bà còn dám lấn tới nữa, tôi xé rách miệng bà!”
Sau đó, cô cuộn khăn trải giường mà bà già lúc nãy đã ngồi lên, thay bằng một tấm khác do mình tự chuẩn bị rồi mới bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Bà già thấy nhân viên tàu khách sáo như vậy cũng biết bản thân đã gây họa.
Mỗi lần ra khỏi cửa, anh tư đều phải lo lắng, có lẽ là chuyện truyền m.á.u lần trước đã để lại bóng ma trong lòng anh ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng đợi sang bên kia cũng cần phải dung đến cho nên cuối cùng đành phải mua một chiếc.
Đời này cô ghét nhất là người khác nói những lời này.
May mà vé tàu lửa này là giường nằm, nếu không là phải chịu khổ rồi.
Mà bà già ở bên ngoài gặp phải uất ức lớn như vậy lập tức đứng lên đi tìm nhân viên tàu bên này.
Ngay ngày hôm sau, cô đã đi xin đại đội trưởng cho nghỉ, cầm giấy phê duyệt trở về nhà bắt đầu thu dọn hành lý.
Cất xe máy vào, sau khi ngủ một đêm ở nhà khách, lúc trời còn chưa sáng cô đã ra cửa đến chỗ Đường Thành lấy tài liệu và giấy tờ cần dùng trên đường đi.
Người lớn tuổi rồi cho nên họ không dám ra tay, sợ bị đối phương ăn vạ.
Là do gần đây tính tình cô tốt lắm đúng không? Người nào đều có thể giẫm một chân?
Có lẽ là trong lòng đang khó chịu cho nên khi bà già còn chưa nói xong, Tần Sương đã xách lấy cổ áo và hành lý của đối phương, sau đó ném ra ngoài cửa sổ tàu lửa.
Đường Thành sợ tiền trong tay cô không đủ bèn đưa thêm cho cô một ít.
Cô kiểm tra cả buổi trời, xác định đây chính là giường nằm của mình mới mở miệng nói: “Bác gái ơi, đây là chỗ của cháu, mong bác tránh ra một chút.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.