Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 204: Chương 204
Sau một lúc lâu bình tĩnh lại, cô mang giày xuống giường, chuẩn bị đi gọi điện cho ba hỏi xem tình hình của A Châu.
Đợi Ngô Địch đi ra dẫn Tần Sương đi dạo ngắm xung quanh trong sân, thấy bên cạnh sân sau đều gieo trồng rau dưa, trong sân cũng được quét dọn sạch sẽ cũng không có gì cần nói.
Đợi lên tới trấn trên vừa lúc bưu điện mở cửa, cô đi vào gọi điện thoại cho ba mình.
Đợi sau khi ăn bữa sáng xong, Tần Sương xin nghỉ một ngày đi tắt qua con đường nhỏ lên trấn trên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Được, em đi đi.”
“Anh Vương, con trai anh không có việc gì có thể mang tới đây chơi, mấy đứa nhỏ ở nơi này đều là trẻ mồ côi, chơi với nhau rồi sau này tới trường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Dù sao cứ ở nhà một mình mãi chỉ sợ mắc phải chứng trầm cảm mới là phiền phức đấy.”
Nhưng nghĩ tới cũng không phải bí mật gì nên cũng mở miệng nói: “Nói ra cũng không sợ bà chủ chê cười, vợ tôi ghét bỏ tôi vì tôi là người tàn tật. Thời gian trước bỏ lại một nhà già yếu bệnh tật chúng tôi chạy theo người khác.”
Vương Kiến Quân nghe bà chủ nói vậy, cảm động vô cùng.
“Ba, là con đây, con là Sương Sương, gần đây ba có khỏe không? Không ra ngoài làm nhiệm vụ chứ?”
Mà Tần Phong nghe xong suy nghĩ cả buổi mới trả lời: “Con gái, ba chỉ biết nó tới biên giới thuộc tỉnh Y thôi, còn lại cũng không biết. Mà chuyện này cũng là lúc nó sắp đi lặng lẽ nói cho ba biết, con hỏi làm gì?”
“Đều nghe lời. Lúc trước có mấy đứa cứng đầu đều bị thằng nhóc Ngô Địch đuổi đi cả rồi, mấy đứa nhỏ còn lại này đều rất biết ơn.”
Nghĩ tới đây, cô lại nhớ tới người đàn ông nhà mình, cũng không biết bên đó thế nào rồi.
Anh ta biết bà chủ có qua lại buôn bán với Phong tứ gia, nếu không đổi thành bất kỳ người nào cũng không thể nuôi nổi nhiều trẻ mồ côi đến vậy.
May mà thời điểm gọi tới rất đúng lúc, Tần Phong mới vừa đi tập thể d·ụ·c buổi sáng về, vừa ngồi xuống thì điện thoại đã vang lên.
Đợi tới khi xuống núi, trong tay đã xách vài con thú rừng.
Thầy dạy võ Vương Kiến Quân thấy bà chủ tới bèn để bọn nhỏ tự do luyện tập, còn mình đi qua chào hỏi: “Đồng chí Tần, đã lâu không thấy cô tới đây, gần đây bận lắm sao?”
Tần Sương ngồi xuống ghế trong sân, tùy ý hỏi thăm.
Nhưng biên giới thuộc tỉnh Y cách bên này quá xa, nếu có máy bay còn có thể lập tức bay sang đó tìm người. Còn ngồi tàu hỏa, chỉ ngồi thôi đã mất sáu bảy ngày trời, còn là dưới tình huống trên đường đều thuận lợi nữa.
Đợi sau khi cô rời khỏi nhà bên này còn phải đi tìm Phong Tứ xuất hàng, tới buổi chiều khi mặt trời sắp lặn sau núi cô mới về nhà.
“Vâng, nhớ ba. Nhưng mà ba có biết gần đây A Châu ở đâu không? Nếu không thể nói thì thôi vậy.”
Đầu năm cô mới vừa xin nghỉ nửa tháng, bây giờ lại xin nghỉ chắc đại đội trưởng sẽ bị khó xử.
“Anh Vương, gần đây vất vả cho anh rồi, tụi nhỏ có nghe lời không?”
Chương 204: Chương 204
“Được rồi, vậy ba phải tự chăm sóc bản thân đấy. Con cúp máy đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngoan, trong mộng đều bị ngược. Con phải tin tưởng thằng nhóc đó chứ, đợi nó về ba sẽ bảo nó đi thăm con.”
“Với lại, mỗi tháng về sau tôi sẽ cho anh nghỉ bốn ngày, có thể nghỉ một ngày một tuần, cũng có thể nghỉ liên tục bốn ngày. Khi nào muốn nghỉ cứ nói cho Ngô địch, đừng có chuyện gì cũng không nói ra.”
“Được, cảm ơn cô. Vậy cô ngồi chơi, tôi đi làm việc.”
Sau khi rời khỏi bưu điện, Tần Sương thấy trời còn sớm bèn đi tới trạm phế phẩm một chuyến. Sau khi tìm một ít đồ vật lập tức đi tới nhà ở bên này.
Tần Sương cũng biết nhiệm vụ trong quân đội đều là cơ mật, nếu không tiện thì cô cũng không muốn ba mình phạm lỗi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô xách theo hai túi lương thực mới vừa bước vào sân đã thấy thầy giáo dạy võ đang dạy tụi nhỏ đánh quyền.
Đời này anh ta có thể gặp được một người chủ tốt như vậy đúng là nhờ ơn của tổ tiên đời trước để lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dương Minh Trạch đứng trước cửa sân đợi, khi nhìn thấy em gái về mới xem như cười ha hả nói: “Em gái, em đi đâu vậy, anh tư lo lắng cả ngày nay.”
Trong núi rừng ngày hè có thể thấy được nhiều loại động vật nhỏ. Tần Sương đi trên đường, chốc lát đánh con này, chốc lát bắt con kia.
“Vậy là tốt rồi. Nhưng lần trước tôi nghe Ngô Địch nói hình như anh có tâm sự, đã giải quyết chưa?”
“Được, con cũng chăm sóc bản thân mình nhé.”
Lập tức nói: “Tôi biết rồi, về sau có việc tôi sẽ nói với Ngô Địch.”
“Không có gì ạ, chỉ là tối hôm qua con mơ thấy ác mộng, trong mộng có rất nhiều người c.h.ế.t nên đ.â.m ra lo lắng mới sáng sớm xin nghỉ phép đi gọi điện thoại cho ba đây.”
Tần Sương cúp điện thoại nhưng trái tim vẫn còn đập thình thịch, cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Anh ta biết bà chủ không thiếu tiền, đương nhiên cũng sẽ không chối từ.
Cô cảm thấy không phải ba mình xảy ra chuyện mà là chồng mình gặp chuyện.
“Sau khi mẹ tôi biết đã bệnh nặng một trận, may mà cứu chữa kịp thời. Hàng xóm quanh nhà đều biết chuyện nhà tôi, ngay cả con trai tôi gần đây cũng không dám ra khỏi nhà, sợ bị người ta nói này nọ.”
Nhất là có mấy hạt giống rất phù hợp tham gia quân ngũ.
“Đây, anh mang đi đưa cho Viên Viên đi. Anh cũng không phải không biết võ công của em, về sau đừng lo lắng cho em.”
Nhất là thời điểm này ngoài đồng đang có nhiều việc, xin nghỉ hai ba ngày đã không tệ rồi, xem ra chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi.
Trừ mấy đứa nhỏ tính tình không đứng đắn không còn ở đây ra, mấy đứa còn ở lại đến bây giờ đều không tệ lắm.
Mấy đứa trẻ này chịu khổ cho nên có hoàn cảnh sống tốt hơn sẽ rất quý trọng.
Vừa nói tới chuyện này, Vương Kiến Quân còn thấy ngượng ngùng.
Vương Kiến Quân không có khách sáo, lúc vợ bỏ đi cũng mang toàn bộ tiền trong nhà theo, nếu khi trước anh ta không gom góp thì bây giờ cũng không có tiền để mẹ khám bệnh.
“Ba khỏe lắm, bây giờ ba không cần ra làm nhiệm vụ nữa rồi, làm sao vậy? Nhớ ba sao?”
“Hôm nay được nghỉ lên trấn trên gọi điện thoại rồi sẵn tiện đi ngang qua đến xem.”
Ông nghe thấy giọng con gái lại nghe con gái hỏi như vậy cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ.
“A lô, tôi là Tần Phong, cho hỏi ai vậy?”
Tần Sương không ngờ lại là chuyện như thế, hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, làm anh khó chịu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừ, còn có đây là tiền lương ba tháng đưa cho anh trước. Nếu không đủ, tôi có thể cho anh ứng trước, đừng ngại, nhà ai cũng có khó khăn cả.”
Ngô Địch thấy cô đến lập tức đi tới vươn tay nhận lấy lương thực nói: “Chị Sương, sao hôm nay chị lại tới đây? Trong thôn không bận nữa sao?”
Viết thư gì đó quá chậm, nếu thật sự xảy ra chuyện sẽ không kịp cứu người.
“Không sao đâu, chuyện đã qua rồi mà, dù gì vẫn còn con tôi bên người, vợ đi thì đi còn đỡ phải tôi bỏ tiền nuôi loại người không có lương tâm đó. Rất là tốt.”
Lau mồ hôi trên trán, lúc này mới rời phòng.
“Chị Sương, chị tìm chỗ ngồi trước đi, em mang lương thực vào phòng bếp.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.