Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 211: Chương 211
Cuối cùng trải qua chuyện vừa rồi, Tần Sương ở một ngày sau đã tới tỉnh lị thuộc tỉnh Y.
Người đàn bà không ngờ con tiện nhân này vừa thấy trưởng đoàn tàu đã nhắc tới chuyện vé tàu rồi, lúc này vô cùng hoảng loạn.
Mà lý do Đường Thành muốn đề cử cô cũng là không muốn một nhân tài tốt như vậy lại bị mai một ở nông thôn.
Chịu giày vò mấy ngày, tuy cả đường đi đều là nằm nhưng cảm giác lắc lư này vẫn khiến cô không thể nào nghỉ ngơi tốt được.
Tần Sương cười châm chọc, “Nhìn xem kìa, đứa trẻ như vậy lớn lên cũng chỉ có thể là tai họa. Mới bé tí đã dám cướp đồ của người khác, lớn lên không phải đi trộm cắp rồi bị người người quát đánh sao?”
Sau đó lập tức bình tĩnh lại nói: “Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi xin lỗi, đừng làm phiền tới trưởng đoàn tàu.”
Tần Sương thấy bà ta mới đó đã sợ hãi lập tức phát hiện có chuyện gì đó, cô thầm nghĩ người nhà này chắc không phải không có vé, lén chui lên đây đó chứ?
Cô tìm nhà khách mà cấp trên đã chuẩn bị, đầu tiên là tắm rửa một cái, sau đó ăn một bữa no đủ.
Mà Tần Sương nghe thấy họ không phải hành khách của giường này suýt chút đã vươn hai tay vui vẻ đưa tiễn người đi.
Ba của đứa trẻ không được dạy dỗ thấy bị mọi người chỉ trích như vậy cũng không dám nói câu nào, sợ sệt như con chim cút trốn ra phía sau vợ mình.
Còn về sau đó sẽ thế nào thì đã không liên quan tới Tần Sương nữa rồi.
Người đàn bà thấy trưởng đoàn tàu nói thế, bây giờ mà khóc lóc ầm ĩ chắc chắn là vô dụng.
Người đàn bà vừa nghe phải đi gọi người thật, lúc này lại nhìn Tần Sương hận không thể lột da cô, uống m.á.u cô.
Lập tức nói: “Tôi thấy bà đừng xin lỗi, không hề có chút thành ý nào cả. Dù thế nào cũng phải để trưởng đoàn toàn tới giải quyết việc hôm nay mới được, tôi không phải người mà các người muốn ức h.i.ế.p là ức h.i.ế.p đâu.”
Trưởng đoàn tàu nhìn ngày tháng và toa tàu lập tức nổi giận: “Mấy người thật sự có một vé nhưng giường nằm của các người không phải ở đây, là ở toa bên cạnh. Với lại, vé giường nằm chỉ được một người lớn nằm, dù có muốn dẫn thêm trẻ con thì con của cô cũng phải mua nửa vé, còn một vé người lớn khác bây giờ mua thêm hoặc là đợi tới trạm kế tiếp đi xuống, tự các người chọn đi!”
Cho nên bên trên sau khi chọn tới chọn lui thì vẫn trưng dụng người được Đường Thành đề cử.
“Nếu đứa trẻ này là con tôi đã bị tôi đánh gãy chân dạy dỗ rồi, tôi sẽ không để mặc nó thế được!”
Vậy mà ông ta lại không hề hay biết ở nơi mình làm việc lại có người dám đi chui lên đây.
Nhiệm vụ cô được phái đi lần này là làm phiên dịch cho lãnh đạo trong một buổi triển lãm khoa học kỹ thuật.
Tần Sương vừa nghĩ tới đó thì càng không thể để bọn cực phẩm này ở lại đây khiến cô bực tức thêm được.
Đành phải cắn răng lấy vé tàu đã gấp ra nếp ra đưa cho đối phương.
Còn trưởng đoàn tàu thấy Tần Sương nói thế, lại nhìn phản ứng của đối phương lập tức mở miệng nói: “Lấy vé tàu của các người ra cho tôi xem, nơi này là giường nằm, tiền vé rất cao, tôi rất có lý do nghi ngờ các người đi chui tới giường nằm!”
Tần Sương thấy người đã đến cũng chưa cho đối phương có cơ hội nói, cô đã nói thẳng: “Trưởng đoàn tàu, tôi thấy ngài nên kiểm tra vé tàu của nhà họ trước đã, tôi nghi người nhà này là đi chui đó.”
Sau đó tiếp tục hỏi: “Trưởng đoàn tàu, người nhà này từ lúc lên tàu đã ồn ào làm tôi đau hết cả đầu, với cả không phải có mỗi tôi là hành khách của toa tàu này, tôi thật sự là gặp tai bay vạ gió, làm phiền ngài mau mang những người này đi đi, tôi cũng sẽ không so đo với chuyện khi trước họ mắng tôi.”
Tần Sương vừa nói xong đã có một anh trai nói: “Đồng chí, tôi đi gọi trưởng đoàn tàu tới cho cô, cô ở đây trông họ đi. Vừa nhìn đã không phải người tốt lành gì rồi.”
“Nghe nói chỗ mọi người có người gây sự, ai tới nói xem là thế nào vậy?”
Hành khách xung quanh nghe nói thế cũng có người phụ họa theo: “Đúng vậy, đứa trẻ này không có tí giáo d·ụ·c nào cả, vừa nhìn đã biết do trong nhà nuông chiều dạy hư. Trước giờ vẫn nói chiều con là g.i.ế.c con, lớn lên chắc chắn là tai họa mà!”
Sau khi xuống tàu, cô cũng không vội đến bộ phận báo cáo, bởi vì tính thời gian thì còn hai ngày nữa mới bắt đầu công tác.
Nhất là khi thấy con trai còn ở nơi đó ăn trộm đồ ăn thì cả người phải tức tới run rẩy.
Mặc kệ tất cả chợt la lối khóc lóc hét lên: “Con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt. Đồ tốn cơm tốn gạo cho tôi ăn thịt nếu không tôi đánh c.h.ế.t chị!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Quan trọng nhất chính là bối cảnh cô sạch sẽ, ba cô còn là anh hùng của quốc gia nữa. Chỉ với những nguyên nhân ấy, cô chính là một người được chọn trong triển lãm lần này.
Xem ra đợi lát nữa ông ta phải đi gọi nhân viên tàu cấp dưới của mình kiểm tra lại vé trên tàu mới được.
Còn vì sao lại muốn tìm cô là bởi vì cô biết rất nhiều loại ngôn ngữ, cộng thêm là người của Đường Thành cho nên cũng không cần phải lo lắng cô sẽ để lộ cơ mật.
“Tôi... Tôi chỉ có một vé giường nằm thôi.”
Dù gì sau khi người nhà này đi rồi, ngay cả bầu không khí cũng trở nên tươi mới hơn nhiều.
Cùng với dây dưa không có gì thú vị thì đuổi người đi sớm một chút sẽ tốt hơn.
“Tôi chỉ nghi ngờ thôi cho nên mới phải kiểm tra vé trước rồi nói sau.”
Bởi vì mới tới thành phố xa lạ này, Tần Sương cũng không nóng lòng ra ngoài đi dạo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 211: Chương 211
“Cái gì? Không có vé tàu sao?” Trưởng đoàn tàu lớn tiếng hỏi.
“Đúng vậy, nếu con tôi như vậy thì ông đây đã đánh gãy chân nó rồi. Thà là để nó trong nhà nuôi còn hơn ra ngoài làm mình mất mặt.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mãi đến khi trưởng đoàn tàu đến đây, mọi người mới im lặng đứng một bên chờ xem trò hay.
“Được, làm phiền đồng chí.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù gì cũng chỉ là một đứa con nít mắng người, dù cấp trên xuất hiện cô cũng không trông mong vào đứa trẻ không được dạy dỗ đó sẽ xin lỗi mình.
Cuối cùng, người nhà này dưới cái nhìn chằm chằm của trưởng đoàn tàu đành phải xách hành lý rời khỏi chỗ Tần Sương.
Mà đang trong bầu không khí giương cung bạt kiếm thế này, đứa trẻ không được dạy dỗ của người đàn bà đó lại không biết xem hoàn cảnh.
Nếu như bị trưởng đoàn tàu biết chẳng phải là không thể ở lại nơi này sao.
Với lại, cô cũng không dám ngủ say, một khi lơ là lúc mở mắt có khi đã ở trong hầm của nhà nào mất rồi.
Từ khi người nhà này lên tàu đã khiến cô không được ngủ yên, rời đi sớm một chút thì cô cũng được nghỉ ngơi sớm một chút.
Người đàn bà vừa nghe muốn gọi trưởng đoàn tàu tới lập tức hoảng sợ. Bà ta không sợ gì khác, mà do ba người nhà họ chỉ có một vé giường nằm thôi, mà đó còn được mua từ bọn chợ đen nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vả lại, cô còn hiểu biết về máy móc, lần này quốc gia dự định đặt mua thêm một ít thiết bị điện của nước ngoài, nếu không biết sử dụng sẽ như mắt mù.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.