Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 69: Chương 69

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Chương 69


“Cút, thứ không biết xấu hổ, giường của tiểu gia là thứ mà cô có thể bò sao, nếu muốn vào cục cảnh sát, cũng đừng trách tôi không khách sáo!”

Hoắc Đình Xuyên xấu hổ gãi đầu, tỏ vẻ chính mình rất oan uổng.

Nghĩ thầm, sao cậu ấy lại không ngất xỉu?

Cũng may vào thời khắc quan trọng không kéo chân sau, còn biết gọi chị dâu.

Chu Đình Đình dứt lời muốn đi sờ mặt đối phương.

Nhưng việc đã đến nước này, cô ta cũng không biết xấu hổ trả lời: “A Xuyên, tôi là Đình Đình, tôi thích cậu đã lâu, cậu cưới tôi được không? Tôi có thể sinh thật nhiều con trai cho cậu.”

Chu Đình Đình bị chuyện đột nhiên xảy ra đánh trở tay không kịp.

“Đồng chí Tần, là thế này, lần trước cô phiên dịch sách tiếng Đức, bên trên rất là vừa lòng, hơn nữa quan trọng nhất chính là, gần đây thành phố có đoàn đội nước Đức lại đây khảo sát thị trường, chúng tôi thiếu một phiên dịch, cho nên muốn hỏi cháu một chút, có thể giúp hay không, tiền lương cũng sẽ không để cháu thua thiệt.”

“Muốn cậu thì có tác dụng gì?”

Hơn nữa, sau khi điều tra xong tin tức của cô, càng ngo ngoe rục rịch.

Cũng may cậu ấy phản ứng nhanh, nháy mắt đã uống giải dược dự bị Tần Sương cho xuống.

“Cô là ai? Nửa đêm dám huân thuốc mê tôi, tìm c·h·ế·t!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được rồi, hiện tại tôi sẽ viết thư giới thiệu cho cô.” Đại đội trưởng trực tiếp chặn ngang lời cô nói.

Mà lúc này một hộ nông gia.

Mà đại đội trưởng thấy cô đi rồi, cũng cười ha hả trở về nhà.

Dù sao mặc kệ anh ta nói như thế nào, mẹ anh ta đều sẽ mắng anh ta.

Hơn nữa Tần Sương càng có tiền đồ, với đại đội bọn họ mới có thể càng tốt hơn.

Tuy nhà anh ta hơi nghèo, nhưng anh ta lớn lên còn tính không tồi, cùng lắm thì anh ta đi ở rể cũng được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay ở trước đêm Tần Sương phải rời đi.

Đầu điện thoại kia nghe được giọng của Tần Sương, Đường Thành mới kích động nói: “Đồng chí Tần, tôi là Đường Thành, chú Đường, còn nhớ rõ tôi không!”

Tần Sương buông điện thoại, nói với đại đội trưởng bên cạnh: “Vừa rồi ngài đều nghe được, cho nên...”

Mà đêm nay Chu Đình Đình thật sự là quyết tâm muốn gạo nấu thành cơm.

Kết quả đứng dậy đã phát hiện, có người thổi gì đó vào trong phòng.

Thật sự là sợ hãi các cô nhào vào một cái, bảo cậu phụ trách.

“A? Chuyện khi nào, sao em không biết?”

Suy nghĩ nửa ngày, mới mở miệng nói: “Chú Đường, cháu có thể đồng ý, nhưng trừ thành phố, địa phương khác cháu sẽ không đi, ngài xem có thể chứ?”

“Được, em sẽ cẩn thận.”

“Được, cháu sẽ đến đúng giờ.”

Nửa đêm Chu Đình Đình mang theo thuốc me, mới vừa tiến trong sân, đã bị Hoắc Đình Xuyên biết được.

Cậu thật sự là không thích nói chuyện với những người đó.

“Được, mấy ngày gần đây em sẽ lưu ý.”

Không nói nhóm điên khùng lúc trước, chỉ nói cô gái hận gả trong thôn này, đều khiến người mỗi lần gặp đều chạy.

Tần Sương rất là bực bội nói: “Còn không phải những người trong thôn đó nói nhảm, thọc thu nhập của tôi ra ngoài, nếu không phải tôi để cho người khác biết tôi có đối tượng, đoán chừng ngày mai bà mối sẽ tới cửa.”

“Ừ, còn có chính cậu cũng chú ý chút, cẩn thận bị người khác lừa.”

Sao cô lại gặp phải em chồng như vậy, quả thật ngu muốn c·h·ế·t.

“Được, vậy vất vả cho đồng chí Tiểu Tần.”

Vừa mới bắt đầu, Hoắc Đình Xuyên cho rằng mèo hoang động vật gì đó vào trong sân.

Triệu Bảo Thắng bị mẹ nhà mình cảnh cáo, cũng không phản bác.

Lúc cô chạy tới đại đội, vừa lúc điện thoại lại vang lên lần nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tần Sương vừa nghe là Đường Thành, nói: “Chú Đường, ngài gọi điện thoại có việc sao?”

“Chào ngài, tôi là Tần Sương.”

Sau đó, ngay ở lúc tay Chu Đình Đình vừa muốn sờ đến cậu ấy, đã bị bàn tay to của cậu ấy bắt lấy.

Nếu không phải Hoắc Đình Xuyên có chuẩn bị, lúc này có thể đều mất sạch sẽ.

Ngay ở lú cậu ấy giả bộ bất tỉnh, đã nghe được đối phương nói: “A Xuyên, tôi rất thích cậu chúng ta lập tức chính là vợ chồng, có phải cậu rất vui mừng hay không?”

Lúc sau Tần Sương cầm chứng nhận đã viết, rời khỏi đại đội.

Hoắc Đình Xuyên không nghĩ tới, mình lại còn sẽ gặp được bệnh tâm thần lần nữa.

Anh ta bực bội đứng dậy ra cửa, vừa nhặt cửi vừa nghĩ nên làm quen thanh niên trí thức Tần như thế nào.

Nhà bọn họ rất nghèo, mỗi ngày có thể lấp đầy bụng cũng đã không tồi.

Tần Sương nghe xong nhíu mày.

Thật không biết chính mình là vận khí cứt c·h·ó gì.

Tần Sương thấy cậu không nói lời nào, cũng liên tục thở dài.

Sau khi uống xong, cậu ấy cũng không sốt ruột đứng dậy, cậu ấy muốn nhìn một chút nửa đêm ai làm trộm, lại đến nhà cậu ấy trộm.

Cô còn chưa xảy ra chuyện, nhà Hoắc Đình Xuyên lại bị người s* s**ng vào.

“Phi! Mày cái thứ ôn dịch này, ăn cái gì cũng không dư thừa, làm cái gì cũng không được, còn dám nhớ thương thanh niên trí thức Tần người ta, sợ không phải muốn ăn cứt!”

“Tao cảnh cáo mày, đừng không có việc gì tìm việc cho tao, nếu như bị người ta bắt, tao cũng sẽ không nhận đứa con trai là mày này.”

Chờ Tần Sương dẫn theo cậu ấy lên núi, mới nói tiếp: “Nếu gần đây có người hỏi tôi, vậy nói tôi là vị hôn thê của anh trai cậu biết không?”

Mẹ Triệu Bảo Thắng nhìn con trai của chính mình, hơi ghét bỏ nói: “Cẩu Thặng, mày đang phát xuân gì vậy? Còn không đi làm việc?”

Ngay ở lúc giữa trưa về nhà ăn cơm, Tần Sương bị đại đội gọi bảo cô có điện thoại.

Lúc này Kế Đông Pha bất hòa với anh ta cũng có ý nghĩ như vậy, cũng là nghĩ đối sách.

Cả đầu óc Triệu Bảo Thắng đều là bộ dáng của Tần Sương.

Hoắc Đình Xuyên nhíu mày, nghi hoặc nói: “Cô là con gái nhỏ nhà họ Chu?”

“Cậu nói cả ngày cậu làm việc với những người đó ở trong ruộng, như sao một chút tin tức cũng không nghe được?”

Lúc này nếu giả bộ ngủ nữa, chính mình sẽ phải xong đời.

Triệu Bảo Thắng bị mẹ chặn ngang mộng đẹp, có chút oán trách nói: “Nương, con trai khác của mẹ đều c.h.ế.t rồi sao?”

Không phải cô rất muốn đi làm nổi bật, nhưng chú Đường người này cũng không tệ lắm, cũng không muốn làm khó ông ấy.

“Được, vừa lúc bọn họ rời đi, phiên dịch Bắc Kinh cũng đến, một khi đã như vậy, buổi chiều ngày kia cháu lại đây đưa tin là được, toàn bộ hành trình đại khái cần thời gian ba ngày, tốt nhất cháu xin giấy chứng nhận ra ngoài năm ngày với đại đội trưởng.”

Mỗi khi nhớ tới, buổi tối đều sẽ mơ thấy một ít chuyện không thể miêu tả.

Mà sao Hoắc Đình Xuyên lại để cô ta thực hiện được, sau khi nghe xong câu nói vừa rồi kia, đã biết đối phương không phải trộm tiền, mà là muốn cướp sắc.

Chương 69: Chương 69 (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà lúc này Tần Sương còn không biết, sẽ có nhiều người nhớ thương cô như vậy.

Kết quả, vài phút trôi qua, trong phòng mới nghe được tiếng bước chân.

Hoắc Đình Xuyên từ nông thôn xuống, có thể nói là tam quan mất sạch.

Còn không bằng Mục Nghiệp Kiêu trở về, mang chút tin tức hữu dụng.

Chẳng lẽ thuốc mê là giả? (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc kệ Hoắc Đình Xuyên mắng như thế nào, đều làm lơ đối phương, chính mình bắt đầu c** q**n áo.

“Đúng vậy, tôi biết là cậu nhớ rõ tôi.”

Tần Sương mở to mắt, nghĩ thầm cậu có thể biết được cái gì, cả ngày chỉ số thông minh đều không online.

Ông ấy lại không phải kẻ điếc, chuyện tốt như vậy, ông ấy mới sẽ không phạm vào ngu xuẩn ngăn cản người ta.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Chương 69