Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Thán Khảo Tra Tra
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92: Chương 92
Cũng may, cuối cùng thì ông trời cũng đã kết thúc trừng phạt ông ấy, để ông ấy tìm được con gái ruột.
“Nếu không có ám hiệu thì con cũng không nhận ra ba.”
Sau đó Tần Phong không nói chuyện mà nhận lấy bánh mì rồi bắt đầu ăn.
Muốn cái gì thì không có cái đó, còn phải tự nghĩ biện pháp sống sót.
“Phi, cái áo bông rách này, vậy mà lại đ.â.m ba ba nhát.”
Nhìn dáng vẻ này của ba mình, hay là để ông ấy tắm một chút rồi mới đưa về, nếu không thì người ta sẽ tưởng ba cô có bệnh tâm thần.
“Này, còn sống không, nếu sống thì kêu ‘kít’ một tiếng, nếu c.h.ế.t rồi thì tôi sẽ mặc kệ.” Tần Sương hỏi.
“Hơn nữa cũng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu như gặp phải thú dữ thì ai cũng không đi được.”
Chương 92: Chương 92
Hai người đều có suy nghĩ riêng, ai cũng không nghĩ đến, ba con gái ruột lại gặp mặt trong tình huống như thế này.
Lập tức nói: “Nói một chút xem, đến đây lúc nào, tại sao lại khiến bản thân thảm như vậy.”
Hiển nhiên là nạn dân Châu Phi, cười không thở nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hơn nữa, chủ nhân cũ của cơ thể này còn là người làm lính, con nói xem, thân phận của người này hoàn toàn khác ba, ba phải trầm tư rất lâu thì mới có thể chấp nhận sự thật này.”
Cũng chỉ có cha già mới dám dùng cái tên này trêu chọc cô.
“Được rồi, vốn là con còn tưởng rằng ba đã đến địa phủ báo cáo, nếu như đã không c.h.ế.t thì cứ làm người đi!”
“Không có, ba của con bận đi kiếm tiền cả ngày, sao mà có thời gian nhìn cái đó được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đều là người xuyên qua, nhưng mà con gái là cục cưng của ông trời, mà ông ấy, có lẽ là do tiện thể đưa tới.
“Được, nghe lời con.”
Nhưng mà nếu đã gặp thì cô cũng không thể mặc kệ sống c.h.ế.t của người này.
Tất nhiên là Tần Phong cũng đồng ý với lời của con gái, tiếp đó cũng không để ý nước sông lạnh hay không mà rửa ráy sạch sẽ.
Tần Phong thấy con gái cười không ngừng thì cũng bất đắc dĩ nói: “Được rồi, đừng cười nữa, ba con sắp c.h.ế.t đói rồi, con có gì ăn không? Phải ăn no trước rồi tính tiếp.”
Tần Sương xử lý cho cha già sạch sẽ xong thì liền mua một đôi nạng chất lượng kém nhất trong cửa hàng bách hóa cho ông ấy.
Tần Phong vừa mới nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này mở mắt ra trông thấy cô bé đang cúi đầu xử lý vết thương cho mình.
“Sảng oa oa?”
“Ăn đi, có rất nhiều, nếu so với ba thì con thoải mái hơn nhiều, con có ngón tay vàng.”
“Cả người đều là vết thương, thiếu chút nữa là c.h.ế.t lần hai.”
Một dấu chấm hỏi khiến Tần Sương nghĩ mãi mà không rõ.
Mà lúc này Tần Sương lại nghĩ, sao lại có người ở trong núi sâu?
Tiếp đó đợi cô nói xong thì mới không thể tin ngẩng lên hỏi: “Lão Tần?”
Theo thời tiết càng ngày càng lạnh, ông ấy cũng sắp tuyệt vọng.
Ông ấy là một người đàn ông trưởng thành, bản thân cô có thể cõng về, nhưng mà nếu để người khác nhìn thấy thì quả thực là có chút tổn thương đến tôn nghiêm của cha già.
Tần Phong nhìn gói bánh quen thuộc, hương vị quen thuộc thì con mắt đều phải trợn lồi ra.
“Nhất cá toán dung, nhất cá vi lạt, lai bình ti tửu, nhượng ngã môn dũng cảm sấm thiên nhai…” Tần Sương nói tiếp.
Tiếp đó cô lấy ra một chiếc bánh mì và một chai nước cho ba.
“Ông đang bị thương, không thể nói nhiều hơn mấy chứ hả? Vậy còn tới núi sâu làm gì, là muốn nuôi sói sao?”
Tần Phong: Được rồi, đây là con gái ruột, không đánh được, không đánh được, còn phải trông cậy cô dưỡng lão cho mình, trọc thì trọc thôi...
Còn may, thuở nhỏ ông ấy học được một tay bản lĩnh, nếu không thì bây giờ đã thực sự gặp rắc rối.
“Khục, con gái à, đầu của ba có chút lạnh...”
Nhưng vẫn mở miệng an ủi: “Ba à, không sao đâu, sau này có con ở đây, ba cũng không phải c.h.ế.t đói, mà con cũng xuyên hồn, đúng lúc hai ta xui xẻo trở thành bạn, ai cũng không ghét bỏ ai.”
Mà khi Tần Phong nhìn thấy quần áo và nạng mới của mình thì cũng hâm mộ con gái có ngón tay vàng.
Chờ đến khi ăn uống no đủ xong, Tần Sương mới cõng ông ấy đi qua dòng suối nhỏ bên kia.
Chẳng lẽ là do thiếu ăn cho nên mới lên núi săn thú?
Tiếp đó có chút run rẩy nói: “Bắc Minh hữu ngư, kì danh vi côn, côn chi đại nhất oa đôn bất hạ, hóa nhi vi bằng, bằng chi đại nhu yếu lòng cá thiếu khảo giá…”
Dứt lời, nàng liền bắt đầu xử lý vết thương giúp Tần Phong. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Sương:... Vậy mà thực sự kít một tiếng!
Cô thật sự không nghĩ tới, vậy mà ba mình lại ra sân với phương thức này.
“Phải rồi, ba cứ ăn trước đi, ăn xong thì nói tiếp.”
“Hắc hắc, không cười nữa.”
Có nạng thì bản thân ông ấy đi lại cũng thuận tiện hơn chút.
Đúng là khiến cô buồn cười muốn c·h·ế·t, từ khi cô có ký ức đến nay, ba của cô chưa từng bẩn thỉu như thế.
“Ôi, nhưng con không xui xẻo như ba, quả thật là đời trước ba đã g.i.ế.c quá nhiều người cho nên ông trời cố ý trừng phạt ba mà.”
Tần Sương vốn còn muốn mắng người cha già của mình, kết quả sau khi nghe xong hành trình của ba mình thì chẳng biết tại sao mà cô vừa thông cảm vừa muốn cười.
“Ô ô... con gái à, ba của con quá xui xẻo, ba thà đầu thai lại lần nữa cũng không muốn xuyên đến chỗ cẩu huyết này, không có ai xui xẻo hơn ba của con.”
“Sau đó ba liền cầm theo văn kiện cơ mật của nguyên chủ, bắt đầu vượt biển về nước, nhưng mà ba không có tiền, dọc theo đường đều phải ăn xin hoặc xin cơm, chỉ có đi vào trong núi sâu thì mới được ăn thịt.”
Thần mẹ nó kỳ, còn có thể xuyên qua vừa đi vừa về!
Cũng may là cô thường xuyên trên núi cho nên có chuẩn bị sẵn túi cấp cứu.
Đương nhiên, nếu không phải là người tốt thì cô sẽ bỏ đi.
Không có thư giới thiệu cho nên ông ấy chỉ có thể ngủ ở nơi hoang dã.
Ông ấy thực sự đói rồi, cũng trách ông ấy quá nghèo, nếu không thì cũng không khiến cho bản thân thảm như vậy.
“Cái này... Con có thể đi tới đi lui được không?”
“Với cả, ông ở thôn nào, tôi sẽ đưa ông về.”
“Ha ha ha ha, ba buồn cười quá, sau này con sẽ nhớ mãi cảnh ra sân này của ba.”
Hơn nữa, cái chân này của ông ấy không thể khỏi nhanh được, vết thương có chút sâu, có lẽ là còn phải què chân một tuần.
Ngay cả mái tóc cũng bị Tần Sương cạo trọc.
Khóe miệng Tần Sương giật giật, quả nhiên là ba ruột.
Mà khi Tần Phong nghe thấy câu nói này thì cũng không biết nghĩ như thế nào mà mở miệng kêu một tiếng: “Kít...” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Khục, ba à, lúc không có ba, con đã tìm được người thân cho ba, là ba mẹ ruột của ba, ba có muốn quay về nhận tổ quy tông một chút không?”
“Chịu một chút, bẩn như vậy, nếu như có chấy thì phải xử lý như thế nào, dù sao thì hai tháng nữa cũng móc tóc.”
“Con không biết đâu, ba của con vừa mới mở mắt ra thì nhìn thấy xung quanh đều là người c·h·ế·t, hơn nữa chính ba còn bị trói.”
Đương nhiên, cũng là lấy từ trong gùi ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hôm nay càng xui xẻo hơn, ba gặp phải đàn sói, ba của con không có vũ khí cho nên chỉ có thể chạy trốn, con nói thử xem, còn có người thảm hại hơn ba sao?”
“Cũng may, ba của con là người thông minh, cho nên mới trốn được khỏi nơi quỷ quái kia.”
Lập tức kích động trong nháy mắt.
Tần Sương thấy thế thì bật cười một cái.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.