Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 139: Chương 139
“…”
Bùi Chi Hành nhíu mày:
“Cái giỏ đi chợ này, anh ấy thấy cái này hợp với hình tượng thiếu nữ xinh đẹp của em hả?”
“…”
Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày.
Lộ Tuệ Tuệ lấy qua xem, nghi ngờ nhìn anh:
“Không phải.”
Mà anh cũng thấy cái tên này rất hợp với Lộ Tuệ Tuệ.
Lộ Tuệ Tuệ dè dặt đẩy cửa, thấy Bùi Chi Hành đến đầu cũng không quay lại, trả lời:
Sự kết hợp giữa mát dịu và gợi cảm.
“Làn váy xanh.”
“Trợ lý mua.”
Cô thích màu xanh lá, rất rất thích. Cô cảm thấy màu xanh là đại biểu cho hy vọng. Cô cũng rất thích mùa xuân, thời điểm mà cành lá sinh sôi nảy nở, khắp nơi tràn ngập sắc xanh đầy sức sống.
“Ừ.”
Cô ngồi co quắp trên ghế, nhìn anh:
“Không phải vòng cổ.”
“Đây là hàng độc quyền đúng không?”
Bùi Chi Hành vốn rất đẹp trai, đôi mắt lại là chỗ đẹp nhất trên mặt, đúng tiêu chuẩn của mắt hoa đào, đuôi mắt dài hẹp, hơi cụp xuống, có cảm giác quyến rũ khó cưỡng.
Bùi Chi Hành mỉm cười:
“Anh mua gì cho Niên Niên thế? Cũng là nước hoa à?”
Cô cũng có định tính vào đâu.
Lộ Tuệ Tuệ thò tay vào túi, lấy ra một cái hộp bên trong.
Bùi Chi Hành vừa cười vừa đứng dậy ra mở cửa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mùi hương nhẹ nhàng mang theo cảm giác mát lạnh, ngửi kĩ một chút dường như có cả hương hoa và hương gỗ đặc trưng mà cô thích.
Lộ Tuệ Tuệ cạn lời:
“Sao lớn rồi mà cứ so đo với Niên Niên thế?”
“Anh đang bận gì à?”
Lộ Tuệ Tuệ nghĩ đến Bùi Chi Hành nói là để trợ lý tùy tiện đi mua, chần chờ nói:
Cô ấy xách cái túi lên nhìn:
“Niên Niên, có thấy Bùi Chi Hành đâu không?”
Không nhạt nhòa cũng không nồng đậm, vừa ngửi cũng không bị gay mũi, độ lưu hương cũng lâu.
Lộ Tuệ Tuệ thấy hơi khó xử, không thể chịu nổi ánh mắt ấy.
“Nhưng không được tính là bữa ăn em đã hứa đâu.”
“Có tiện không?”
Lộ Tuệ Tuệ không dám hé răng.
Lộ Tuệ Tuệ theo lời anh nhìn sang, thấy trên bàn đang để mấy cái túi.
Lộ Tuệ Tuệ đảo mắt, lại nhìn anh:
“Tuệ Tuệ, con lên phòng thằng bé xem thử rồi kêu nó xuống luôn, tầm mười phút nữa ăn cơm được rồi.”
Bùi Chi Hành gật đầu.
Bùi Chi Hành trả lời một cách lạnh lùng:
“Chai này tên là Làn váy xanh.”
“Không phải.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi Chi Hành trả lời:
Bùi Chi Hành “ừm” một tiếng, nắm cổ tay chỗ cô xịt nước hoa lên cúi đầu khẽ ngửi, giọng trầm thấp gợi cảm:
Lộ Tuệ Tuệ hết sức kinh ngạc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì sóng gió quà tặng này của Bùi Chi Hành mà Lộ Tuệ Tuệ tổn thất hai chiếc túi.
Lộ Tuệ Tuệ “à” lên, nhớ ra:
-
“Sếp Bùi, thế anh thì bao tuổi rồi?”
“Chắc vậy, sau này chị phải dạy bảo lại anh ấy đi, bảo anh ấy đừng có đưa em thêm một cái túi hồng nào nữa, nhé?”
Cứ thế đối diện với ánh mắt anh một lúc lâu, cô đành chuyển hướng nhìn:
Bùi Chi Hành cười trầm:
“Có lẽ đây là thẩm mỹ kiểu thẳng nam.”
Nhưng cô không biết sao Bùi Chi Hành có thể biết màu sắc yêu thích của cô.
Mắt Lộ Tuệ Tuệ lấp lánh đầy mong đợi.
“…”
“Bùi Chi Hành tặng cho em cái quỷ gì thế này?”
“…”
“Xuống ngay đây.”
Lộ Tuệ Tuệ: “Ồ.”
Nhất định một ngày nào đó, mùa xuân sẽ đến.
Nghiêm Tư Nhân rất thích hai chị em, nói ba người phụ nữ hợp lại thành một cái chợ cũng chẳng sai.
Lại thêm dì Dương và dì Trần cùng giúp nấu cơm nên nhà càng rôm rả.
“Mở ra xem đi.”
Lộ Tuệ Tuệ khẽ chớp mắt, chần chờ hỏi:
Lộ Niên Niên chớp mắt, ngẩn người:
Chỉ một lát sau Lộ Niên Niên đã đến.
“…”
“Không thích vòng cổ?”
“Lại là vòng cổ à?”
Bùi Chi Hành nói.
Bùi Chi Hành cụp mắt, thấp giọng nói:
Bùi Chi Hành và Bùi Chấn hoàn toàn không có chỗ để chen miệng vào. Hai bố con nhìn nhau một lúc rồi ai bận việc người nấy.
Lộ Tuệ Tuệ thật sự sốc.
Sự chuyển mình của Lộ Tuệ Tuệ trong nửa năm qua như một hành trình bước ra khỏi mùa đông dài đằng đẵng để đón ánh mặt trời chào mừng mùa xuân tới.
Biết làm sao được, dù sao đó cũng là em của Lộ Tuệ Tuệ mà.
Bùi Chi Hành ngước mắt nhìn cô:
“Gì vậy?”
“Đúng lúc tôi đang khát.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Xem có thích không.”
Cho nên đây xem như lần đầu tiên cô lên.
Bùi Chi Hành khẽ cười, hỏi lại:
“Nước hoa.”
Nghe giọng của Lộ Tuệ Tuệ, Bùi Chi Hành mới quay đầu lại.
Lúc trước là ngại không dám vào, sau này khi Bùi Chi Hành muốn cô cho anh cơ hội tìm hiểu thì cô lại bận rộn, mãi không có cơ hội đến phòng tìm anh.
“Tôi có tính toán thế đâu.”
Chất giọng trầm của Bùi Chi Hành vang lên trên đỉnh đầu cô.
Bùi Chi Hành “ừ”.
Bùi Chi Hành đi lên lầu.
“Hình như cậu chủ về phòng rồi.”
“Tôi thích lắm.”
Cô xuống lầu, nhìn một vòng quanh nhà cũng không thấy Bùi Chi Hành đâu.
Lộ Tuệ Tuệ nhìn anh bị mình trêu không biết trả lời thế nào, khẽ mỉm cười, thì thầm:
Lộ Tuệ Tuệ nhìn cái chai nhỏ màu trắng mang phong cách lạnh lùng, rồi lại ngạc nhiên nhìn Bùi Chi Hành hỏi.
Anh đáp lời:
Bùi Chi Hành nhìn cô.
Sao Lộ Tuệ Tuệ lại không thích chứ.
“Có tên không?”
“Thích không?”
Lộ Niên Niên hoang mang.
Lộ Tuệ Tuệ giải thích:
“Trưa nay ở đây ăn cơm?”
“Uầy.”
Phòng của Bùi Chi Hanh tương đối đơn giản.
“Không được rồi.”
“… Được rồi.”
Anh không nói tiếng nào, chỉ dùng đôi mắt đầy tủi thân và đau lòng nhìn Lộ Tuệ Tuệ.
Dì Trần vừa từ trong bếp đi ra, nói:
Lộ Tuệ Tuệ nghĩ rồi nhẹ giọng an ủi:
Ngoại trừ quà của Lộ Tuệ Tuệ, Bùi Chi Hành còn chuẩn bị quà cho cả Lộ Niên Niên.
“Một chiếc túi xách.”
Anh ngừng lại, nhìn người đang cẩn thận ló đầu vào ở cửa, hơi nhướng mày:
Lộ Niên Niên không thích giỏ đi chợ màu hồng, thân là người làm chị, để dỗ em mình vui, ngay trưa hôm đó Lộ Tuệ Tuệ đã báo với nhân viên cửa hàng túi đặt hai chiếc túi kiểu dáng khác.
Lộ Tuệ Tuệ nhịn cười, nhìn vẻ măt anh, hỏi trêu:
Ăn cơm một mình thì có sao.
“Nghĩ là em sẽ thích.”
“Em vào không?”
“Sao anh lại nghĩ đến cái tên này?”
Cô lấy chai nước hoa ra, xịt một ít lên cổ tay.
Thật không còn lời nào để nói.
Lộ Niên Niên: “Bùi Chi Hành đang chúc em một năm mới rực rỡ đúng không?”
Không có mấy thiết kế rườm rà, mọi thứ đều rất tối giản, tạo cảm giác thoải mái.
“Quà năm mới à?”
“Đúng rồi, đồ trên bàn cho em đó.”
“Vậy tôi vào một lát.”
Bùi Chi Hành nào có ý đó, anh chỉ đang lo cô khát nước mà thôi.
Cô nhướng mày, tò mò hỏi:
“Hoan nghênh.”
“Vì sao cái gì?”
Là nước hoa anh thuê người điều chế theo phong cách mà cô thích.
“Nhà điều chế đặt tên hả?”
Nghe thế, Nghiêm Tư Nhân nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mẹ tôi bảo em lên đây à?”
Thật ra cô cũng thích sưu tập nước hoa nhưng cô phát hiện có nhiều thương hiệu nước hoa như thế mà vẫn chưa có mùi nào cô thấy thích. Trước giờ cô vẫn luôn có suy nghĩ tìm người điều chế chuyên môn để điều chế mùi hương cho riêng cô nhưng vẫn chưa có thời gian để thực hiện.
Bùi Chi Hành khẽ thở phào:
“Ôi vãi.”
Nhìn cái túi hồi lâu, Lộ Niên Niên đưa ra một kết luận.
Bùi Chi Hành không còn cách nào khác, đành đồng ý:
Bùi Chi Hành nghe thế thì thoải mái hẳn.
“Nếu không thì tôi gọi Niên Niên qua đây ăn cơm cùng nhau nhé?”
Lộ Tuệ Tuệ lại càng tò mò, lúc lấy ra thấy có vẻ hơi nặng tay, mở chiếc nơ bướm trên vỏ hộp, cuối cùng cô cũng thấy đồ vật nằm bên trong.
Lộ Tuệ Tuệ đã tới nhà bên này rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ lên phòng Bùi Chi Hành.
Lộ Niên Niên quay đầu, đối diện với ánh mắt của cô.
Cô gật đầu, chắp tay sau lưng nói:
“Vâng.”
Lộ Tuệ Tuệ vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.
“Là gì thế?”
Cô không giấu được nụ cười trên môi, nhẹ giọng nói:
Lộ Tuệ Tuệ cực kì thích.
Ăn cơm xong, Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên cùng về nhà.
Thực ra cũng không phải vì biết cô thích màu xanh mới chọn tên này, mà do Bùi Chi Hành cảm thấy, nhìn đến cô là sẽ nhìn thấy hy vọng. Không chỉ có mình anh cho là vậy mà còn rất nhiều cư dân mạng có cùng cảm nhận.
Cô buồn cười:
“Vậy thì lại có vấn đề, sao anh ấy không đưa em cái túi đỏ ấy? Màu hồng này xấu c.h.ế.t đi được.”
“Không có cơ hội đeo.”
Lộ Tuệ Tuệ ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn anh:
“Trả lời mấy văn kiện thôi.”
“Có khi là thế.”
“Em ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
Bùi Chi Hành không thấy mình so đo với Lộ Niên Niên, rõ ràng là Lộ Niên Niên suốt ngày so đo với anh mà.
“Tôi đặt.”
Chương 139: Chương 139
Bùi Chi Hành nói tiếp:
“Bố tôi đi làm, nếu tôi cũng ăn ở đây thì Niên Niên phải ăn cơm một mình ở nhà mất.”
Lộ Tuệ Tuệ không dám nhìn linh tinh, thậm chí còn không dám nhìn đến chỗ đặt giường của anh.
Cô gõ cửa, trong phòng có tiếng Bùi Chi Hành.
Bùi Chi Hành nghiêng mắt nhìn cô:
“Được.”
“Được.”
“Không phải.”
“Chị, em biết vì sao rồi.”
Bùi Chi Hành khẽ đáp:
“Chị, anh ấy mua cái gì cho chị đấy?”
“Ừ.”
Lộ Tuệ Tuệ cảm thấy mấy câu này anh nói trơn tru thật.
Thực ra nếu có màu nào phù hợp với cái làn đi chợ này thì cô ấy cũng tạm chấp nhận được, nhưng cớ sao lại cứ phải là màu hồng. Một cái làn đi chợ màu hồng. Cô ấy giống người có thể gánh được màu này lắm sao?
Mà quan trọng nhất là, vòng cổ Bùi Chi Hành mua nhất định không hề rẻ, cô nhận cũng thấy áp lực.
Cô ấy nhìn cái làn đi chợ màu sắc xấu xí trước mặt, cảm thấy thật rối bời.
“Với em thì làm gì có tiện hay không.”
Lộ Tuệ Tuệ giải thích: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nước hoa?”
Mở túi quà ra, Lộ Niên Niên không tin được thốt lên:
Hơn nữa, hai chữ “làn váy” này, vừa nghe đã liên tưởng đến d.ục v.ọng kết hợp với sự gợi cảm, cũng phù hợp với đánh giá của cư dân mạng về cô, vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
Bùi Chi Hành đứng dậy, lấy lại chai nước hoa, thấp giọng nói:
Lộ Tuệ Tuệ ngồi xem đống quần áo và túi xách mà Nghiêm Tư Nhân mua, lúc đi ra trên tay đã cầm theo túi quà mà bà ấy mua cho cô.
“Thử mùi của nó đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.