Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 140: Chương 140

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 140: Chương 140


Giọng anh ta lạnh như băng nhưng lại làm người ta cảm thấy thật sạch sẽ trong trẻo, còn nhìn sâu vào mắt của anh ta, Lộ Tuệ Tuệ không biết phải miêu tả như thế nào, cảm giác như là một vị tiên không vướng bụi trần đột nhiên rơi xuống trần gian.

Bùi Chi Hành: “Mua chút đồ em muốn ăn.”

“Niên Niên, sao không đi nữa?”

“…” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Em muốn ăn gì?”

Lộ Tuệ Tuệ ngừng một chút, nhìn Hứa Lễ, gật đầu:

Lộ Cảnh Sơn nhìn cô ấy:

Đang đi dạo, bỗng Bùi Chi Hành gọi:

Gặp Lộ Cảnh Sơn, bao nhiêu kí ức của Hứa Lễ cũng ùa về.

“Hứa Lễ, cậu với bố tôi thân lắm à.”

Khi mọi người còn đang sửng sốt, đột nhiên nghe Hứa Lễ gọi Lộ Cảnh Sơn:

Làm Lộ Niên Niên cảm thấy chói mắt.

Lộ Cảnh Sơn vốn đã vô cùng quan tâm những đứa nhỏ phải lớn lên một mình, huống hồ đây còn là bạn cấp ba của con gái.

“Hứa Lễ.”

“Lấy hai cái xe đẩy đi.”

“Không phải là cái cậu bạn từ chối lời tỏ tình của con bé đấy chứ?”

Đột nhiên bị kéo vào, Lộ Tuệ Tuệ “hả” rồi trả lời:

Bùi Chi Hành gật đầu.

Cô ấy quay đầu, nhìn về phía Bùi Chi Hành:

Bùi Chi Hành: “Tôi hiểu rồi.”

Cô nghi ngờ nhìn Bùi Chi Hành, không biết anh có ý gì:

“Đúng vậy.”

“Sẽ bất tiện cho nhà bác."

Nhưng Lộ Tuệ Tuệ lại rất thích những hoạt động sinh hoạt thường ngày nên rủ mọi người cùng tham gia. Lộ Cảnh Sơn và Lộ Niên Niên tất nhiên đều không từ chối.

“Mọi người không thấy bất tiện gì đâu, phải không Tuệ Tuệ?”

“Muốn học trường nào?”

Lộ Tuệ Tuệ cực lực đề cử:

Bùi Chi Hành: “…”

Bùi Chi Hành: “Tùy tiện hỏi thôi.”

Lúc cô thấy Hứa Lễ thì Lộ Cảnh Sơn và Lộ Niên Niên cũng quẹo ra từ chỗ ngoặt. Mọi người đứng thành một hình tam giác.

Hai người đi mua được không ít đồ dùng dịp tết cùng với rất nhiều đồ ăn vặt trước kia Lộ Tuệ Tuệ thích ăn.

Cứ thế cả nhà “bốn người” đến siêu thị.

Hai ngày trước Tết, ba người nhà họ Lộ đã hoàn toàn rảnh rỗi, bèn rủ nhau đi siêu thị sắm đồ tết.

Đi gần nửa vòng siêu thị, Lộ Cảnh Sơn không nhịn nổi nữa, hô lên:

Lộ Niên Niên: “Gọi ai là bác đấy?”

“Sao lại có mình cháu đi siêu thị thế này, người nhà đâu?”

Bùi Chi Hành và Lộ Tuệ Tuệ nhìn nhau, đi về phía ông.

“Tôi muốn đi trường học nào thì đi trường đó à?”

Hứa Lễ đáp lời:

Bốn người cũng lên đường về nhà.

Lộ Tuệ Tuệ sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên nhìn.

Cô đỡ trán, bất đắc dĩ nói:

Lộ Tuệ Tuệ: “?”

“Sao?”

Lộ Tuệ Tuệ chớp mắt:

Nghe đến chuyện này, Bùi Chi Hành lại hỏi:

Chương 140: Chương 140

“Bố, con muốn đi cùng với chị cơ.”

“Em yên tâm, siêu thị này tính riêng tư cao lắm, thông thường người đến mua đều không chụp ảnh đâu.”

Bùi Chi Hành hiểu rõ.

Tính đi tính lại, dường như chỉ có Lộ Niên Niên là lãi nhất, còn Bùi Chi Hành lỗ toàn tập. May thay chẳng có ai để ý tính toán khoản này.

“Cái này còn nhờ anh giúp.”

“Nếu vào trường công chắc sẽ phải dồn sức nhiều đó, để tôi đi hỏi một chút.”

Bùi Chi Hành “ừ” một tiếng:


Bùi Chi Hành nhíu mi:

“Tuệ Tuệ.”

Hai người đi phía trước nhặt đồ, Bùi Chi Hành và Lộ Cảnh Sơn theo sau đẩy xe.

Mà Hứa Lễ cũng không khác gì.

Hứa Lễ cuối cùng cũng hoàn hồn:

Trong năm người đứng đây, chỉ có Lộ Cảnh Sơn là chưa hiểu gì.

“Tôi muốn ăn măng giòn ngâm ớt, anh đã ăn bao giờ chưa?”

“Không lễ phép gì cả.”

Lộ Niên Niên: “Dạ?”

“Nhỡ bị chụp thì sao?”

Anh nhìn về phía Lộ Tuệ Tuệ, trấn an cô:

Mọi người đã nói vậy, Lộ Niên Niên cũng chẳng thể từ chối.

Bộ dạng Hứa Lễ trông rất đáng thương.

“Vậy được.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lại cố ý gây khó dễ anh ta:

Mọi người đều biết hết cả ư? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bố với sếp Bùi mỗi người đẩy một xe đi nhé.”

Anh ta nhìn Lộ Tuệ Tuệ rồi lại dán mắt vào Lộ Niên Niên phía bên này, đương nhiên cũng tranh thủ nhìn người đàn ông phía sau Lộ Tuệ Tuệ.

Cô nhìn Bùi Chi Hành, cũng không oán trách gì, còn cười khanh khách nói:

“Chưa.”

Lộ Tuệ Tuệ: “?”

Lộ Tuệ Tuệ nói:

Ông đã đi họp phụ huynh cho Niên Niên mấy lần nên vẫn còn ấn tượng với cái tên này.

Từ ngữ trên mạng Lộ Tuệ Tuệ cũng không biết phải giải thích ra sao.

“Bác cũng thuận miệng, nếu cháu thấy không tiện thì thôi nhé.”

Lộ Niên Niên vẫn chưa tỉnh lại.

Đặt hàng xong, Lộ Tuệ Tuệ lại không nhịn được nhắc nhở Bùi Chi Hành, cô nhắc anh về sau đừng mua túi màu hồng cho Lộ Niên Niên nữa.

“Để ý chị của em đấy.”

Bùi Chi Hành cúi xuống nhìn cô, ánh mắt lấp lánh ý cười, quyết định ném vấn đề của Lộ Niên Niên ra sau đầu, hỏi cô:

Lộ Tuệ Tuệ gật đầu:

Hứa Lễ không đồng ý ngay, anh ta đứng chéo với họ, cô độc, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt toàn cảm xúc dồn nén chực chờ trào ra.

-

Ông suy nghĩ một lát, đánh liều hỏi:

“Sao anh hỏi vậy?”

“Bác.”

Anh ta trả lời xong, lại nhìn về phía Lộ Niên Niên, ánh mắt thâm trầm quyến rũ, nốt ruồi lệ quá bắt mắt, như yêu tinh dụ người:

Lộ Tuệ Tuệ đang muốn kể chuyện thì Lộ Cảnh Sơn vui vẻ nói chen vào:

Vào khoảnh khắc thấy Hứa Lễ, rõ ràng Lộ Niên Niên giật mình.

“Vậy thì tốt.”

“Đúng vậy, con không sao cả, xem Niên Niên thế nào ạ.”

Bùi Chi Hành lạnh lùng đáp lời.

Bùi Chi Hành: “…”

“Bùi Chi Hành.”

Lộ Tuệ Tuệ thấy anh biết cũng không bất ngờ, gật đầu đáp:

“Chị, mua đồ ăn vặt nhé, mua nhiều chút.”

“A Hành, mua đủ chưa?”

Bùi Chi Hành: “…”

Lộ Tuệ Tuệ bật cười, đoán được tám chín phần anh đang nghĩ gì.

“Bây giờ thì tôi muốn theo chuyên ngành biểu diễn. Nhưng mà biết đâu qua một hai năm nữa lại nghĩ lại, cho nên giờ không cần nghĩ đến.”

“Chừng nào Lộ Niên Niên mới định yêu đương?”

Lộ Tuệ Tuệ phát ngốc với câu hỏi không đầu không đuôi của anh.

Vừa xuống xe Lộ Niên Niên đã kéo Lộ Tuệ Tuệ đi, ríu rít bàn bạc xem mua gì cho năm mới.

“…”

“Hứa Lễ kìa.”

Dì Dương sửng sốt, nhìn vẻ mặt của Lộ Cảnh Sơn, lớn mật đoán:

“Cá lọt lưới là gì?”

Anh ta nuốt nước bọt vài lần mới trầm giọng nói:

Lộ Niên Niên chợt khựng lại, cô ấy không thật sự muốn quà biếu của anh ta.

Lộ Tuệ Tuệ: “?”

Lộ Tuệ Tuệ viết hết những thứ cần mua vào một tờ danh sách.

“Có điều…”

Nghe vậy, mắt Lộ Tuệ Tuệ cong cong, khóe môi cũng vểnh cao, vui vẻ nói:

“Bọn con mua đủ rồi.”

Lộ Niên Niên mím môi, đành lưu luyến tách ra với Lộ Tuệ Tuệ:

“Hồi trước lúc đi học tôi thích lắm.”

Ông nói thêm:

“Lại gặp nhau rồi.”

“Tôi có nghe chú Lộ nói là em muốn quay lại trường học?”

Chỉ là ba người không hề nghĩ đến thế mà Bùi Chi Hành lại chủ động nhận làm tài xế đưa đón.

Cô tiêu tiền cho Lộ Niên Niên thì Bùi Chi Hành sẽ tiêu tiền cho cô.

Hồi cô còn đi học, thường xuyên mua ăn.

Bố mẹ anh ta đã qua đời từ sớm, người bà nương tựa với anh ta cũng đã mất lúc học đại học.

Đồ lấy lúc nãy hầu hết đều là đồ Niên Niên thích ăn.

Chờ hai người đi rồi, Bùi Chi Hành đi lên bên cạnh Lộ Tuệ Tuệ, hỏi:

“Niên Niên, qua bên này với bố nào.”

“Em thích ăn cái này?”

Hứa Lễ nói đúng sự thật: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tách ra mua sẽ nhanh hơn.”

Ông nhìn Hứa Lễ, áo sơ mi trắng cùng quần jeans tẩy, trông như một cậu sinh viên, ông rất hài lòng.

Lộ Tuệ Tuệ: “Hả?”

“Không còn người thân nào khác sao?”

“Có điều, tới nhà chúng tôi ăn tết thì phải chuẩn bị quà biếu, sếp Bùi đã chuẩn bị rất nhiều. Có đúng không, sếp Bùi?”

“Cháu cám ơn bác.”

“Học ở trường tư cũng được, tôi chỉ muốn thi đại học, ít nhất cũng phải có được tấm bằng đại học.”

“Là bạn cấp ba của Niên Niên đó à?”

“Niên Niên làm sao thế, lúc ra ngoài vẫn còn rất vui vẻ mà?”

Lộ Niên Niên xua tay:

“Định học gì?”

Năm đó nếu không phải bởi vì cái vẻ ngoài này, chưa chắc cô ấy đã “đổ” anh ta đến thế.

Cô ấy trừng mắt với Hứa Lễ, tức giận nói:

Bùi Chi Hành nhíu mày:

Cô ấy tức đỏ cả mặt:

Về đến nhà, Lộ Niên Niên uể oải lê bước lên lầu.

Lộ Cảnh Sơn bèn vẫy tay với Lộ Tuệ Tuệ:

Lộ Cảnh Sơn cười ha ha, vỗ đầu Lộ Niên Niên:

Ánh mắt Hứa Lễ sâu thẳm, vẫn nhìn chằm chằm vào Lộ Niên Niên.

Lộ Tuệ Tuệ kéo góc áo Bùi Chi Hành, anh đành giơ tay về phía anh ta, tự giới thiệu:

Lộ Tuệ Tuệ đáp lời:

Trên đường đi Lộ Tuệ Tuệ vẫn lo lắng.

Cô nghĩ ngợi một hồi, nghiêm túc nói với Bùi Chi Hành:

Sau khi nhìn thấy đó là món gì, Bùi Chi Hành liền im lặng.

Cô nghi ngờ nhìn anh:

“Mà có chụp thì tôi sẽ mua lại, không phải lo.”

Cô ấy mà dám nói một câu không tiện thì sẽ trở thành tội đồ của nhà họ Lộ mất.

“Vâng.”

“Tiện, rất là tiện.”

Với địa vị và tiền tài của hai nhà Lộ, Bùi, cô muốn học ở đâu cũng được.

Hứa Lễ cụp mắt, dưới ánh đèn của siêu thị, nốt ruồi lệ dưới mắt vô cùng nổi bật.

Cô dở khóc dở cười:

Dì Dương nhìn bóng dáng cô ấy, tò mò hỏi:

Lộ Niên Niên quay đầu sai:

Lộ Cảnh Sơn cười cười:

“Đâu thể làm cá lọt lưới mãi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hứa Lễ ư?”

Sau khi gặp Hứa Lễ, Lộ Niên Niên không còn tâm trạng đi dạo tiếp.

Lộ Cảnh Sơn vừa nghe thấy cái tên này, rõ ràng vẫn ấn tượng, ông nhìn về phía Lộ Niên Niên, không nghĩ nhiều, hỏi lại:

“Gặp phải bạn cấp ba đấy.”

Nghe Lộ Tuệ Tuệ kể nguyên nhân hậu quả, hôm sau Bùi Chi Hành đã nhờ người đưa hai chiếc Birkin đến cho cô, một chiếc màu xanh bơ và một chiếc màu nâu hợp với mùa đông.

“Cháu chỉ có một mình ạ.”

“Là mấy người chưa học xong chín năm giáo d·ụ·c bắt buộc ấy.”

Anh ta ít khi nhớ việc và người khác, trừ một hai người nằm mãi trong trí nhớ của anh ta, những khuôn mặt khác không gặp anh ta cũng quên luôn.

Trước đây nhà họ Lộ không có hoạt động này, toàn bảo người làm đi mua mang về.

“Sẽ có.”

“Đúng thế.”

“Vậy anh nhất định phải ăn thử mới được.”

Nghe vậy, Lộ Cảnh Sơn lập tức cực kỳ đồng cảm.

“Vậy cháu có muốn đến nhà bác cùng ăn tết với mọi người không?”

“Hay là sếp Bùi đi bao cả siêu thị đi?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 140: Chương 140