Thiên Kim Thật Giả Gây Sốt Giới Giải Trí
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 281: Ngoại truyện: Công chúa nhỏ 1
Lộ Cảnh Sơn duy trì việc chạy bộ sáng bốn năm ngày một tuần, cuối tuần rảnh rỗi còn đi đánh golf, leo núi,...
Dụ Hạ biết chuyện Lộ Tuệ Tuệ mang thai, nhưng hôm qua bọn họ về nhà họ Lộ ăn cơm nên cô ấy cũng không qua khuấy động không khí cùng Quý Minh Tân nữa.
Lộ Cảnh Sơn gật đầu.
Lộ Tuệ Tuệ khẽ cười:
“Thi đấu?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bùi Chi Hành: “Không tệ, bố còn thi đấu với tụi anh.”
Bùi Chi Hành: “Bố, ra ngoài chạy bộ không?”
“Hứa Lễ cũng đi?”
Đôi lúc vì quay phim mà anh ta không có thời gian luyện tập cường độ cao như thế này, nhiều nhất chỉ là mỗi ngày chạy bộ nửa tiếng. Gần đây bởi vì chuẩn bị cho phim điện ảnh mới mà càng không có thời gian vận động.
Ông nhìn Hứa Lễ:
“Chị thì sao? Thế nào rồi? Em bé bây giờ vẫn ngoan chứ?”
Bùi Chi Hành: “Được.”
“Năm tháng sau em sẽ biết.”
Điều này, Lộ Niên Niên có thể giơ hai tay hai chân thề.
“Hứa Lễ.”
Còn Bùi Chi Hành, cũng không ngoại lệ.
“Sếp Bùi.”
Dụ Hạ hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Có lý.
Chương 281: Ngoại truyện: Công chúa nhỏ 1
“Lỗi của anh.”
“Đạo diễn Hứa không hổ là đạo diễn Hứa, có tầm nhìn rộng.”
Thể lực của Hứa Lễ không ổn lắm.
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu:
“Gần đây cứ muốn ăn đồ chua.”
“Tìm cơ hội tập luyện nhiều hơn chút.”
“Chủ yếu là mọi người đều lo lắng cho em.”
Hai người mẹ nhìn cô ấy:
Cười một lúc, Lộ Tuệ Tuệ nói:
Bụng Dụ Hạ đã hơi nhô ra một chút rồi, em bé đã hơn bốn tháng.
“Đợi bố?”
Trong mắt Lộ Tuệ Tuệ hiện lên ý cười, như cười như không nhìn Bùi Chi Hành:
Hứa Lễ đang chậm rãi nấu món mì dầu hành mà cô ấy muốn ăn, nghe thấy lời này thì nhẹ nhàng nói một câu:
Lộ Niên Niên cười đến mức đấm sofa, cô ấy tò mò nói:
Bọn họ trang điểm nhẹ, cũng không lo sẽ bị người khác nhận ra. Cho dù có thì sau lưng bọn họ cũng có vệ sĩ đi theo từ xa, không cần quá lo về vấn đề an toàn.
Lộ Tuệ Tuệ nhịn cười, nói:
Hứa Lễ cười một cái.
Hứa Lễ: “Vâng ạ.” Anh ta nhàn nhạt đáp.
Do đó, về phương diện chạy bộ, anh ta không có ưu thế.
Lộ Cảnh Sơn cảm thấy kỳ lạ:
Dì Dương đáp: “Ông cũng ngủ sớm.”
Ông gọi Hứa Lễ:
Cô nhìn Hứa Lễ đang nhìn về phía bọn họ, khen ngợi:
“Đi thôi đi thôi, chúng ta đi dạo từ đâu trước đây?”
Lộ Cảnh Sơn: “Người thua phải nấu bữa sáng.”
Cô đè thấp giọng:
Lộ Cảnh Sơn và Bùi Chi Hành ra ngoài đi làm, Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên cuối cùng cũng không nhịn được, cười lăn lộn trên sofa.
Lộ Tuệ Tuệ: “...”
Hai người vẫn chưa đủ, bọn họ còn gọi Dụ Hạ đang rảnh rỗi qua.
Ông nhìn về phía anh ta:
Lộ Tuệ Tuệ: “Có thể?”
Lúc ăn sáng, Lộ Cảnh Sơn còn có chút đắc ý.
Tâm trạng của Lộ Cảnh Sơn rất tốt, ăn mì và trứng rán mà Hứa Lễ nấu, nói:
“Chị hơi đồng cảm với bố rồi.”
Chỉ có Hứa Lễ.
Lộ Tuệ Tuệ nhướng mày:
Thời gian trước cô ấy công bố tin vui lên Weibo, người hâm mộ đều chúc mừng cô ấy.
“Được thôi.”
Buổi sáng ngày hôm sau khi Lộ Cảnh Sơn tỉnh dậy, còn bắt gặp Hứa Lễ và Bùi Chi Hành, hai người đã thay đồ thể thao ở trong phòng khách, hình như đang đợi ông.
“Sao anh không chạy thắng nổi bố em vậy.”
Lộ Tuệ Tuệ thuận miệng hỏi:
Hứa Lễ gầy hơn Bùi Chi Hành một chút, nhưng vóc dáng anh ta không tệ.
Đêm hôm đó, mọi người đều ngủ rất ngon.
“Cách nói gì?”
Lộ Niên Niên: “...”
Ai bảo chồng của cô ấy quá tâm cơ cơ.
Lộ Niên Niên: “Đừng nói với bố.”
Bùi Chi Hành: “Được.”
“Ừm, như vậy thì bố sẽ vui vẻ hơn.”
Lộ Niên Niên: “Có.”
Bùi Chi Hành gật đầu:
Ba người ra ngoài chạy bộ.
“Trai chua gái cay ấy.” Lộ Niên Niên nhìn chằm chằm bụng Dụ Hạ:
“Sau đó thì sao?”
Hai chị em nghỉ ngơi trên sofa một lúc, hôm nay Lộ Niên Niên và Lộ Tuệ Tuệ đều không sắp xếp công việc, Lộ Tuệ Tuệ vừa kiểm tra ra em bé thì vừa đúng giai đoạn nghỉ ngơi, Hạ Lỵ đang suy nghĩ xem điều chỉnh công việc cho cô thế nào, vài công việc không bắt buộc thì từ chối trước cũng tốt.
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu, nhìn cô ấy:
Nghe thấy âm thanh, cô mở mắt nhìn người bước về phía phòng tắm.
Ở những phương diện khác, Hứa Lễ sẽ thua, nhưng ở phương diện chạy bộ này, Lộ Niên Niên cảm thấy Hứa Lễ có lẽ vẫn được.
“Không nói.”
“Anh tắm trước đi, em nằm thêm một lúc.”
Hứa Lễ gật đầu.
“Anh chạy xong rồi?”
Ở một phương diện nào đó, Lộ Cảnh Sơn cũng rất cố chấp.
Khi dọn dẹp một hồi trên tầng xong, dì Dương nhìn ông nói: “Tuệ Tuệ và Niên Niên vẫn là trưởng thành rồi.”
“Chị… Anh rể…”
“Chị có muốn đi dạo phố không?”
“Lần sau chúng ta lại thi đấu.”
Nằm một lúc, Lộ Niên Niên đề nghị:
Lộ Cảnh Sơn gật đầu: “Bà cũng đi nghỉ ngơi đi.”
“Hơi nghịch.”
Nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người, Lộ Niên Niên quay đầu lại nhìn.
Lúc Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành xuống lầu, Lộ Niên Niên đang bò ở cửa phòng bếp nhìn ông chồng đáng thương của mình.
Hứa Lễ và Bùi Chi Hành nhìn nhau một cái, gật đầu đồng ý.
Bùi Chi Hành phối hợp với cô, bật cười nói:
Cô thiếu kiên nhẫn lặp lại lần nữa:
Lộ Tuệ Tuệ dở khóc dở cười:
“Cảm thấy thế nào?”
“Chạy bộ với bố vẫn ổn chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hứa Lễ nhìn cô ấy: “Cũng không thể để bố nấu bữa sáng cho chúng ta chứ.”
Cô ấy xoè tay nói:
Ông vẫn luôn cho rằng, mấy người Lộ Tuệ Tuệ không phát hiện ra bố của mình già rồi, bây giờ xem ra, Lộ Cảnh Sơn đã đánh giá thấp sự nhạy cảm của con gái mình rồi.
Bùi Chi Hành và Hứa Lễ đều không có ý kiến.
Bà ấy nói: “Tuệ Tuệ và Niên Niên đều rất yêu ông.”
Suy nghĩ của Bùi Chi Hành nhỏ nhen quá rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Trong cái bụng này liệu có phải là một bé trai đẹp trai không.”
“Em nói xem.”
Lộ Cảnh Sơn đề nghị:
Lộ Niên Niên: “Cách nói trước đây có chuẩn không?”
“Con gầy quá rồi.”
-
“Em dậy rồi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì thế mấy năm gần đây, nội tâm ông rất cô đơn, cũng có một khoảng trống. Khoảng trống này, sẽ không có ai bước vào nữa, ông chỉ muốn nhìn mấy người Lộ Tuệ Tuệ trưởng thành, nhìn bọn họ lớn lên, càng ngày càng hạnh phúc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ đến đây, Lộ Cảnh Sơn mỉm cười.
Hứa Lễ: “Người thua phải làm gì đây?”
Bùi Chi Hành: “Hứa Lễ thua rồi, đang làm bữa sáng trong bếp.”
Dụ Hạ: “Không biết.”
“Không phải thể lực của anh cũng khá tốt sao?”
Dụ Hạ bật cười:
Cũng không thể nói là Hứa Lễ không được, mà là đối thủ quá nặng ký.
Lộ Cảnh Sơn có thói quen vận động buổi sáng, ông thích chạy bộ ngoài trời, mỗi ngày chạy năm km, tốt cho sức khoẻ.
“Rất ổn.”
Cô ấy thở dài:
“Hai người vừa nghe thấy gì rồi sao?”
Thảm quá.
“Chị nói xem nếu bố biết hôm nay ông ấy thắng là vì được Hứa Lễ nhường, ông ấy liệu có hối hận với đề nghị vừa rồi không?”
Lộ Tuệ Tuệ và Bùi Chi Hành nghe xong, hai người nhìn nhau một cái, từ trong mắt nhìn thấy điều mà đối phương muốn biểu đạt: Suy nghĩ nhỏ nhen rồi.
“Cảm thấy thế nào?”
Cô ấy ngập ngừng:
Dụ Hạ gật đầu:
Lộ Niên Niên: “Hả? Sao lại vui?”
Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ấy:
Đợi khi Bùi Chi Hành tắm rửa xong, Lộ Tuệ Tuệ liền đi tắm.
Lộ Niên Niên không hiểu:
“Từ hôm qua đến bây giờ, có quá nhiều người hỏi em câu hỏi này rồi.”
Lộ Tuệ Tuệ nhìn cô ấy: “Em có thời gian?”
Lộ Niên Niên nghẹn họng.
Lúc Lộ Tuệ Tuệ và Lộ Niên Niên ngủ dậy, mấy người Bùi Chi Hành đã chạy bộ về rồi.
“Sao anh không nghĩ đến chuyện này chứ.”
Tiểu khu mà bọn họ ở rất rộng, bất luận chạy quanh biệt thự hay đến sân chạy ở trong tiểu khu đều được.
Ba người gặp nhau, ăn ý xông thẳng vào trung tâm thương mại.
Hai chị em ngấm ngầm cười.
Lộ Cảnh Sơn nhất thời ngẩn ra:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.